Vừa Xuyên Qua Liền Bị Đại Boss Để Mắt Tới

Chương 90: Vây Công Cùng Cầm Chân





‘Aizz, vẫn là nhanh chóng rời đi cho an toàn.’
Gin vừa chạy vừa thầm nghĩ.
Hiện tại hắn tiêu hao cũng không nhỏ, nếu phải liên tục bị các Thượng Huyền vây công thì xác suất hắn tạch là rất lớn.
Chưa kể nếu Muzan góp mặt thì thật không chạy được rồi, dù không biết tại sao Muzan còn chưa tới nhưng Gin biết hắn sớm muộn gì cũng tới để giết chính mình a.
Lắc lắc đầu vung những suy nghĩ không may ra ngoài rồi than thở: “Hẳn là không có người xuyên việt nào luôn trốn tránh như ta đi.

Mà nghĩ lại Thượng Nhị đã mạnh như vậy rồi thì tại sao phe diệt quỷ lại có thể chiến thắng được nhỉ?”
Đang lúc Gin trong đầu suy nghĩ vẩn vơ, thì đột nhiên hắn cảm nhận được một tia nguy hiểm từ phía trên truyền tới, liền vội vàng nhảy sang một bên tránh né.
Oanh!
Rẹt…rẹt…
Một thân ảnh từ trên trời giáng xuống, trên tay cầm lấy một thanh tích trượng đâm thẳng xuống vị trí lúc trước của hắn.

Ngay tức khắc có vô số lôi điện từ tích trượng phóng ra bao phủ lấy phạm vi 5m xung quanh, mà Gin dù đã tránh được cây tích trượng, nhưng cũng không tránh khỏi bị những tia lôi điện kia đánh trúng.
“Úc! Mẹ…đây là Huyết Quỷ Thuật gì mà lại có thể sử dụng hai thuộc tính?”
Hắn cảm thấy toàn thân tê liệt, suy nghĩ cũng bị chậm lại một nhịp.

Nhưng do không dính đòn trực diện nên quá trình tê liệt kéo dài không lâu lắm liền trở lại bình thường.
“Đừng hòng chạy thoát!”
Sekido một lần nữa gầm thét xông lại, một tay giơ cao tích trượng được bao bọc bởi lôi điện nhắm về phía Gin ném tới.
Rẹt…rẹt…
Lôi đình tích trượng hoá thành một đạo bạch quang xẹt ngang bầu trời, đâm thẳng về phía Gin.
“Aaaaa…!”
Chỉ thấy tích trượng trực tiếp đâm xuyên qua người và đính hắn dính với mặt đất.
“Hahaha, cũng không mạnh lắm mà.”
Sekido thấy vậy lập tức cười khinh thường nói.
“Ồ? Vậy sao?”
Nhưng lúc này, ở bên tai hắn bổng dưng vang lên một âm thanh nhẹ giọng thủ thỉ.
Sekido lập tức rùng mình, muốn quay người lại phản kháng, chỉ là hắn còn chưa kịp quay người thì đã cảm thấy tầm mắt đột nhiên dâng cao một chút, sau đó liền rơi xuống lăn lộn trên mặt đất.
Gin chẳng biết lúc nào đã đứng ở đằng sau thân thể không đầu của hắn, trên tay còn có hắc khí đang bao bọc lấy.
Mà ở phía bên kia, thân thể bị tích trượng đâm xuyên cũng dần dần biến mất trong không khí, chỉ để lại cây tích trượng đơn độc cắm trên mặt đất mà thôi.
Cũng vào ngay lúc này, thân thể không đầu của Sekido lập tức mọc ra một cái đầu mới.


Gin thấy thế cũng nâng tay lên muốn cắt nát thân thể này.
Chỉ là hắn còn chưa kịp ra tay thì bổng dưng có một thanh trường thương xuất hiện ở bên cạnh đâm thẳng về phía hắn, khiến hắn không thể không buông bỏ tấn công mà lui về phía sau tránh né.

Bởi vì một khi hắn bị giữ chân lại một chút, thì con quỷ cầm tích trượng kia có thể sẽ tê liệt được hắn đâu.

Hiện tại hắn cũng không dư thừa năng lượng để chơi lấy thương đổi thương với nhiều Thượng Huyền cùng một lúc được.
“Ngươi đáng ra còn phải nhanh hơn như vậy a, Aizetsu!”
Sekido tay phải mọc ra một cây tích trượng khác, mở miệng phàn nàn nói.
“À…ngươi đừng nói nữa, ta đang buồn bã lắm đây!”
Con quỷ tên Aizetsu dùng vẻ mặt buồn bã nói.
Vù…vù…
Mặc dù biểu cảm hắn như vậy, nhưng trường thương trong tay hắn vẫn chưa từng dừng lại mà liên tiếp đâm về phía Gin tạo ra những âm thanh xé gió tựa như âm bạo một dạng vang lên trong không khí.
“Phong toả hắn, Aizetsu! Tập trung cảm nhận xung quanh, cẩn thận ảo ảnh của hắn tạo ra.”
Sekido lúc này cũng đã xông tới tiếp cận Gin, cầm lên tích trượng từ sau lưng đâm tới, cũng không quên căn dặn một câu về khả năng gây ảo ảnh của Gin.

Dù sao ở cấp độ Thượng Huyền tinh thần lực đều thuộc loại mạnh mẽ, chỉ cần tập trung chú ý một chút là sẽ có thể nhận thấy điều bất thường, từ đó phán đoán được đâu là ảo ảnh đâu là thật hoặc ít nhất thì cũng sẽ không dễ dàng bị trúng đòn.
“Đã biết…
…Kích Lệ Thích Đột!!”
Aizetsu, huy động thân thương đâm ra vô số thương ảnh về phía Gin, phong toả đường lui của hắn.
Gin lùi lại phía xa, hắn lúc này cũng đã tiến vào [Thế Giới Giác Ngộ] từ lâu, hai mắt khẽ híp lại nhìn kĩ những chuyển động cơ bắp của Aizetsu, đang lúc hắn muốn lách mình né tránh những thương ảnh đang đâm tới kia, thì đột biến lại một lần nữa phát sinh.
“Horaaa!! Cuộc vui thế này làm sao có thể thiếu ta được a!”
Chẳng biết lúc nào con quỷ cầm quạt đã nhảy lên đỉnh đầu hắn, cầm quạt hướng về đỉnh đầu hắn quét một cái.
Ầm…ầm…
Một luồng áp lực nặng nề áp xuống khiến cho mặt đất nơi hắn đứng bị ép đến lún xuống một tấc.
Mà Gin thì trong lúc không đề phòng cũng bị ép đến cả người khuỵu xuống một tay phải chống đỡ dưới đất.
Chớp mắt sau đó…
Phốc…phốc…phốc…
Thân thể Gin lập tức bị vô số thương ảnh đâm thành một cái sàng, từng lỗ to nhỏ nằm trải dài trên cơ thể.
“Chết đi!”
Nhân lúc Gin đang hồi phục, Sekido lúc này cũng đã áp sát tới, tay hắn cầm tích trượng giơ cao lên nhắm ngay giữa trán của Gin đâm xuống.
Nhưng là…
“Khục! C-cái quái gì thế này!?”

Sekido bổng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sau đó vội vàng nhìn xuống chân mình, có chút hốt hoảng hô lên.
Bởi vì mặt đất dưới chân hắn lúc này chẳng biết lúc nào đã bị một làn khói màu đen phủ lên.

Mà đó cũng không phải là nguyên nhân khiến hắn hốt hoảng, nguyên nhân khiến hắn có biểu lộ như vậy chính là những làn khói màu đen này vậy mà có thể tụ lại thành những cột gai nhọn đâm xuyên người và đính hắn lơ lửng trên không trung.
Không chỉ một mình hắn, mà ngay cả Aizetsu cùng Karaku cũng bị những thứ này đâm lấy.
Thảm nhất phải nói tới Karaku, khi hắn còn chưa kịp rơi xuống đất đã bị vô số hắc thứ đâm xuyên không còn hình dáng gì, những thứ còn lại của hắn lúc này cũng chỉ là những mảnh huyết nhục rơi lả tả xuống đất.
“Khục…khục…mẹ…suýt nữa liền bị âm.

May mắn là ta nhanh trí.”
Gin ho khan phun ra hai ngụm máu xong cũng nhịn không được mà mắng một tiếng.
Vừa nãy hắn vậy mà trong nhất thời quên mất còn một tên nữa, cũng không ngờ cây quạt kia lại có sức mạnh lớn như vậy, suýt nữa thì đã ép hắn nằm xuống đất a.
Những vết thủng trên cơ thể của hắn nhanh chóng hồi phục lại, sau đó ngẩng đầu nhìn cơ thể của Karaku lại tách ra thêm một thân thể mới nữa, hắn liền nói thầm: “Thật muốn làm thịt thằng ranh con này.”
Nếu không phải hắn liếc nhìn ở đằng xa thấy Douma đã sắp hồi phục hoàn tất thì hắn thật sự muốn đấm cho tên này mấy nhát.
“Mặc kệ, quân tử báo thù bao nhiêu năm chả được.

Trước tiên cần phải rời đi.”
Gin âm thầm ghi nhớ sổ sách của ngày hôm nay vào trong lòng, rồi quay người rời đi, hắn cảm thấy ở lại nơi này càng lâu thì cảm giác bất an trong lòng càng thêm nồng đậm.

Bởi vì ở lại càng lâu thì xác suất càng nhiều Thượng Huyền tới đánh úp hắn càng lớn, chẳng những thế nói không chừng bọn hắn còn không nể mặt mũi, mà đánh hội đồng hắn thì lại càng chết.

Tóm lại chuồn lẹ cho an toàn, lúc này chỉ có chăn êm nệm ấm mới có thể khiến hắn cảm nhận được một chút an tâm a.
Ngay lúc hắn vừa quay đầu lại chạy thì trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một cái bình gốm.
“Hyo hyo, hân hạnh được gặp mặt, ta-----”
Bổng nhiên ở trong cái bình lại chui ra một thân ảnh quái dị, ngay cả tiếng cười cũng quái dị đối với Gin chào hỏi.
Chỉ là Gin lúc này mới cốc quan tâm hắn là ai, một tay bao bọc bởi quỷ khí liền nhắm vào chiếc bình chém một cái.
“Biến mất?”
Gin kinh ngạc nhìn thân ảnh kia chui vào chiếc bình sau đó liền biến mất dạng, mặc cho chiếc bình đã bị hắn cắt ra làm đôi.
“Hyo hyo, tốc độ thật nhanh a, cắt đôi cả mặt ta ra rồi.

Vốn định hỏi ngươi xem có đồng ý trở thành khách hàng của ta trong tối nay không, mà nhìn ngươi lỗ mãng như vậy ta liền biết ngươi chẳng có máu nghệ thuật gì rồi, cho nên ta quyết định sẽ giết ngươi ngay lập tức a.”

Ở tại một hướng khác, một chiếc bình nữa xuất hiện, mà người quái dị kia lại thò đầu đối với hắn nói.
“Giết con mẹ ngươi! Mau cút!”
Gin tức giận mắng một tiếng, một lần nữa lấy tay vì đao chém ngang, dù sao thì hiện tại vũ khí của hắn cũng chỉ có hai tay cùng hai chân a.
Mắt thấy Gin tiếp cận, con quỷ trong bình liền cười quái dị một tiếng: “Sao Hồ Địa Ngục!”
Trong chiếc bình tuôn ra năm chiếc xúc tua bạch tuộc khổng lồ bao trùm lấy Gin, muốn trói chặt và bóp nát hắn.
Ngay lúc cả đoàn xúc tua bao trùm lấy Gin sau một giây liền bị vô số hắc thứ từ dưới đất phóng lên đâm nát.
Tiếp đó một cái chớp mắt…
Xuỳ!
“C-cái gì?”
Con quỷ trong chớp mắt chỉ kịp nhìn thấy một vệt đen hướng giữa trán hắn bổ xuống, sau đó hai con mắt nằm theo chiều dọc của hắn liền lâm vào trong bóng tối.
Gin ngay cả liếc cũng không liếc một cái, mà vọt tới vượt qua thân thể bị chẻ đôi của con quỷ và tiếp tục phóng về phía trước.
‘Là Thượng Ngũ? Đã yếu mà lại còn rất chảnh a’
Lúc áp sát hắn cũng đã phát hiện con quỷ trước mặt của mình là Thượng Huyền Ngũ, mà tới đây hắn cũng phần nào có thể cảm thụ được sự chênh lệch sức mạnh giữa các cấp bậc Thượng Huyền.
Mỗi một cấp bậc giữa các Thượng Huyền là chênh lệch rất lớn, mà con số càng thấp thì Huyết Quỷ Thuật, sức hồi phục càng mạnh, càng quỷ dị.
Huyết Quỷ Thuật của Douma thì không nói, kia chính là một cái siêu cấp băng pháp sư, thậm chí có thể chế tạo ra các phân thân có thể phóng xuất Huyết Quỷ Thuật với lượng sức mạnh tương đương bản thể.
Đây quả thật một loại năng lực cực kì mạnh mẽ, chỉ là điểm yếu của nó chính là sẽ tiêu hao rất lớn nếu liên tục sử dụng nhiều kỹ năng phạm vi rộng.
Theo Gin thấy thì cái tên này nếu chạm trán chính diện là sẽ gây ra thiệt hại rất lớn cho phe diệt quỷ, một mình hắn hẳn là có thể diệt hết 90% sinh lực của sát quỷ đội đi.
Còn về gã Thượng Tứ Hantengu, hiện tại thì Gin vẫn chưa xác định được cụ thể Huyết Quỷ Thuật của hắn là gì, chỉ biết có lẽ là liên quan đến những cảm xúc của con người.

Khi thông qua ngắn ngủi giao phong thì hắn có phát hiện trên lưỡi của bốn cái phân thân có bốn chữ đại diện cho “Giận dữ”, “Thoải mái”, “Buồn bã” cùng “Vui vẻ”, còn về cái bản thể tí hon đang run lẩy bẩy nấp sau lưng Douma hẳn là “Nhút nhát” hoặc “Sợ hãi” loại hình a.

Những cảm xúc khác nhau sẽ có những loại năng lực khác nhau.
Hmmm, cũng khá là khó nhằn bởi vì hắn hiện tại cũng không biết tên này có thể phân ra bao nhiêu cảm xúc.

Nhưng chắc chắn một điều, đó là cái bản thể tý hon kia chính là điểm yếu của hắn, nếu không thì nó cũng sẽ không mãi trốn làm gì.
Về phần Thượng Ngũ, theo hắn thấy là tên này chả có gì đặc biệt ngoài việc nói nhiều.
Ngay lúc Gin đang băng băng chạy qua những cái hố nhỏ trên mặt đất, mắt thấy sắp tiến vào rừng cây thì phiền phức lại một lần nữa kéo đến.
“Khà khà, chạy đi đâu cho thoát.”
“Mau thả ta xuống, Urogi!”
Aizetsu nhìn lên thân ảnh đang nắm lấy hắn bay trên trời nói một câu.

Tên này là phân thân mới được tách ra từ thân thể của Karaku.
Con quỷ tên Urogi nói: “Được thôi.”
Aizetsu vừa được thả xuống liền nhắm ngay thân ảnh Gin đang chạy ở dưới mặt đất, vươn người ném ra cây trường thương nắm trong tay.
Vụt!
Trường thương tựa như một đang hắc quang một dạng, bắn về phía Gin tạo thành một vòng cung giữa bầu trời.
“Thật là âm hồn bất tán!”

Gin cũng là nghiến răng nghiến lợi mắng một tiếng.

Thế nhưng động tác của hắn cũng không chậm trễ, lập tức lách người sang bên trái né tránh thanh trường thương đâm tới, đồng thời tay phải lấy tốc độ cực nhanh đưa ra bắt lại thanh thương, sau đó thuận theo quán tính của trường thương nhanh chóng xoay người, lợi dụng lực ly tâm lấy một góc độ xảo trá ném ngược trở lại.
Vụt!
Phốc!
Phốc!
Một mũi tên trúng hai con nhạn…
Cả hai con quỷ Urogi cùng Aizetsu lập tức bị đính trên không trung, máu tươi vẩy một cái, sau đó liền như diều đứt dây mà rơi xuống đất.
“Khốn kiếp! Phản xạ của hắn làm sao lại nhanh như vậy, hắn chẳng phải đã cùng Douma-sama đại chiến một trận sao?”
Urogi khuôn mặt tươi cười bị thay thành vẻ mặt nhăn nhó nói.
“Quỷ chỉ có năng lượng không đủ, chứ sẽ không biết mệt mỏi đâu.

Có một sự thật đáng buồn là hắn thật rất mạnh, chỉ có chúng ta là ngăn không nổi hắn.

Mong Gyokko có thể ra sức một chút, chờ Douma đại nhân hồi sức xong chúng ta liền có thể hợp sức bắt lại hắn.”
Aizetsu vẻ mặt đìu hiu nói.
“Hyo! Đừng hòng chạy được, tên lỗ mãng kia!”
Aizetsu vừa dứt lời, ở bên cạnh Gin liền xuất hiện một cái bình gốm.

Thượng Huyền Ngũ Gyokko liền từ trong đó chui ra gầm thét.

Trên tay hắn cầm theo một cái bình khác, bắt đầu thả ra những con cá quỷ.
Tiếp đó chỉ thấy chúng bắt đầu phình ra miệng rộng, đối với Gin phun ra vô số kim châm.
Thiên Bổn Ngư Sát Châm!!
Gin nhún nhẹ lộn ngược vài vòng né tránh nhưng cây độc châm này.

Sau đó cúi người hít sâu một hơi.
“Hơi Thở Của Quỷ – Vô Kiếm Thức – Quỷ Sát!”
Oanh!
Mặt đất nổ tung…
Cả người hắn hoá thành một đạo hắc quang, trong nháy mắt đã đi đến trước mặt của Gyokko.

Một bàn tay được bao bọc bởi quỷ khí chém ngang cổ hắn.
Xuỳ!
“Q-quá nhanh!”
Gyokko hai mắt trợn to nói, mặc dù đây không phải là tốc độ nhanh nhất mà hắn từng thấy, thế nhưng bao nhiêu đây cũng đủ để hắn không thể làm ra phản ứng gì rồi.