Cố Hành xuất chinh nửa năm, lần này chiến thắng trở về, nghe nói còn mang theo rất nhiều bảo vật.
Thời tiết giữa hè oi bức, đại quân dự tính đến Thập Lí Đình vào chập tối.
Mộ Dung Nguyệt cũng không rảnh mà lo nắng nóng, sáng sớm đã chạy ra khỏi cung, tới Đào Hoa Cốc còn xa hơn so với Thập Lí Đình chờ Cố Hành.
Trước khi xuất chinh, Mộ Dung Nguyệt đã hứa với Cố Hành, lần này trở về, nàng muốn là người đầu tiên nhìn thấy hắn.
Nửa năm mong đợi và lo lắng, cuối cùng nàng cũng có thể nhìn thấy người mình ngày đêm ao ước.
Mộ Dung Nguyệt ngồi ở tiểu trúc Đào Hoa Cốc mong sao mong trăng, bốn mùa ở đây như mùa xuân, dù là mùa hè nhưng cũng mát hơn những nơi khác.
Sau giờ ngọ, Mộ Dung Nguyệt nhàn rỗi buồn ngủ nên đến suối nước nóng ngâm nước.
Thiếu nữ cởi bỏ quần áo chậm rãi xuống nước.
Nước ấm vây quanh, hơi nước mờ mịt, đây cũng là lần đầu tiên Mộ Dung Nguyệt ngâm mình trong suối nước nóng, từng chút từng chút chảy vào nơi tư mật của nàng.
Cảm giác này khiến nàng run rẩy, tiểu huyệt đã lâu không được ăn thứ mình muốn, bây giờ vô cùng mẫn cảm, rõ ràng là đang ngâm nước nóng nhưng nàng lại kẹp chặt hai chân.
Mặt nước dâng cao tới ngực nàng, thường ngày Mộ Dung Nguyệt yêu sạch sẽ, cẩn thận tắm sạch cơ thể.
Bàn tay nhỏ của nàng xoa lên bộ ngực trướng lớn, cảm giác này không hề giống với lúc Cố Hành ca ca chạm vào nàng.
"Ưm... Cố Hành ca ca..." Nàng tưởng tượng ra hắn.
*
Sáng sớm quân đội xuất phát, Cố Hành đã lệnh cho phó tướng lĩnh quân đi trước, hắn đã gấp không chờ nổi muốn gặp thiếu nữ của hắn.
Không nghĩ tới, vừa tới Đào Hoa Cốc đã bắt gặp một màn hương diễm như vậy.
Nguyệt Nhi của hắn đang tự an ủi bản thân, ban đầu nghĩ tới việc mau chóng chạy tới thỏa mãn nàng, nhưng nhìn dáng người hoàn mỹ của nàng, nàng ngẩng đầu làm mái tóc đen buông xuống lộ ra cổ trắng thiên nga hoàn mỹ, hắn lại dừng bước.
Nơi đó là nơi Cố Hành từng thành kính hôn lên rất nhiều lần.
Mãi cho đến khi nghe thấy giọng nói kia, Cố Hành ca ca.
Hạ thân hắn đã không chờ nổi muốn tiến vào đào nguyên mất hồn mà chơi nàng.
"Nguyệt Nhi, lấy phương thức này hoan nghênh ta trở về sao?"
Nghe thấy giọng nói trầm thấp quyến rũ, khuôn mặt Mộ Dung Nguyệt trong nháy mắt đỏ bừng.
"Cố Hành ca ca..."
Nàng nhìn hắn đứng trên bờ, áo giáp đã cởi bỏ, đĩnh bạt anh tuấn, hai mắt sáng ngời như muốn nhìn xuyên thấu nàng.
Mà vừa rồi nàng làm những thứ đó... Không biết Cố Hành ca ca đã thấy được bao nhiêu.
Mộ Dung Nguyệt biết bây giờ mình cực kỳ chật vật, nàng miễn cưỡng trấn định bản thân, đang định đưa tay lấy quần áo trên bờ lại bị Cố Hành giành trước.
Quần áo nàng mang theo hương thơm đặc trưng của nàng, ngọt ngào thanh thanh, Cố Hành cầm quần áo dụ dỗ.
"Nguyệt Nhi lên đây, ta giúp muội mặc."
Mộ Dung Nguyệt trơ mắt nhìn quần áo bị lấy đi, một tay nàng đặt trước ngực miễn cho để lộ cảnh xuân, răng cắn chặt môi, nàng biết vừa rồi mình làm vậy là không đúng, nàng không nên làm như vậy... Nhưng mà, bây giờ như vậy... nàng càng xấu hổ.
"Cố Hành ca ca, huynh mang qua đây đi, được không?" Mộ Dung Nguyệt cúi đầu không dám nhìn khuôn mặt chết mê chết mệt không biết bao nhiêu thiếu nữ.
Khóe miệng Cố Hành khẽ nhếch, vì dụ dỗ Tiểu Nguyệt Nhi của hắn, nhượng bộ chút cũng được, thật ra hắn hoàn toàn có thể ôm nàng ra khỏi nước, nhưng Cố Hành rất yêu dáng vẻ e thẹn nũng nịu của nàng, mỗi lần mơ thấy Nguyệt Nhi ở dưới thân mình, nàng luôn nhìn hắn đáng thương như vậy khiến hắn không nhịn được muốn bắt nạt nàng.
Thấy Cố Hành xoay người sang chỗ khác, Mộ Dung Nguyệt hít sâu một cái rồi chậm rãi bước lên.
Cả người nàng mang theo hơi nước ra khỏi suối nước nóng, mỗi một bậc thang, da thịt lại bại lộ trong không khí một phần.
Một bước lại một bước, gót chân trắng nõn dừng trên bậc đá tạo ra bọt nước giống như từng đóa hoa sen.
Lúc Mộ Dung Nguyệt đã hoàn toàn đứng trên mặt cỏ muốn đưa tay lấy quần áo, lại bị Cố Hành mạnh mẽ ôm vào trong lòng.
Da thịt nàng mềm mại tinh tế, Cố Hành luôn yêu thích không muốn buông tay.
"Cố... Cố Hành ca ca..."
Sao hắn lại có thể đột ngột xoay người như vậy, nàng còn chưa mặc quần áo đã bị hắn ôm vào ngực, nghe tiếng tim đập của hắn vô cùng rõ ràng.
"Đồ ngốc, ta không đồng ý với muội là sẽ không xoay người."
Mộ Dung Nguyệt tất nhiên cũng nhớ Cố Hành, kể cả bây giờ nàng trần truồng hay mũ áo chỉnh tề trước mặt hắn, nàng vẫn đưa tay ôm lấy người nàng nhớ đến phát điên.
Cảm nhận được sự chủ động của Nguyệt Nhi, Cố Hành tất nhiên sẽ không từ chối nàng.
Hắn dùng khăn tắm lớn ôm lấy thân hình nhỏ xinh của Mộ Dung Nguyệt rồi bế nàng lên.
Xe ngựa dừng ở bên ngoài, Cố Hành bế nàng lên xe rồi đặt lên đùi mình, dáng vẻ chính nhân quân tử, ám vệ đánh xe, vững vàng ra khỏi Đào Hoa Cốc.
Mộ Dung Nguyệt tựa đầu vào ngực nam nhân, tay nhỏ nắm lấy tay to, mười ngón đan chặt vào nhau.
"Cố Hành ca ca... Đi đâu vậy?"
Cố Hành thấy nàng toàn tâm toàn ý tin tưởng mình, thực sự không khắc chế nổi dục vọng của bản thân.
Vì thế, thân thể thiếu nữ vốn dĩ chỉ có một chiếc khăn tắm che đậy cuối cùng lại biến thành không còn thứ gì.
Trong xe ngựa được lót lông mềm, Mộ Dung Nguyệt bị Cố Hành nâng cằm, điên cuồng hôn lên, hắn đã cố gắng khắc chế, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi, dùng hàm răng cạy mở đôi môi của nàng, đầu lưỡi quen thuộc xâm nhập vào trong, hương vị ngọt ngào khiến hắn hoàn toàn trầm luân.
"Ưm... không..." Nàng phát ra tiếng từ chối rất nhỏ, Mộ Dung Nguyệt còn không một chút lý trí, bọn họ ở trên xe ngựa, bên ngoài còn có rất nhiều người.
Cố Hành làm lơ sự từ chối của nàng, đặt Mộ Dung Nguyệt lên thảm lông, một đường hôn dọc xuống dưới.
Cố Hành chuyên tâm lưu lại ấn ký trên người nàng, một tay đỡ eo, một tay khác nâng chân nàng đặt lên đầu vai hắn.
"A... không muốn..."
Mộ Dung Nguyệt chịu kích thích mãnh liệt truyền tới từ đầu ngực, cảm giác tê dại truyền đi khắp người khiến nàng không khỏi cong ngón chân.
"Còn nói không muốn sao?" Ngón tay Cố Hành đã đâm vào bên trong, bởi vì tư thế này mà tiểu huyệt hoàn toàn lộ ra bên ngoài, tuy rằng nơi đó sớm đã ướt đẫm, bị Cố Hành nhẹ nhàng trêu chọc một cái lại có mật dịch tràn ra."
"Cũng đã ướt thành như vậy, Nguyệt Nhi, vừa rồi thấy muội ở suối nước nóng rồi, muội chỉ dùng ngón tay nhỏ này tự thỏa mãn bản thân?"
Mỗi câu mỗi chữ của Cố Hành đều khiến nàng thẹn thùng, cả người đỏ lên vì tình dục.
"Ta... không có..." Sao nàng có thể tự mình chạm vào nơi đó.
"Nàng rõ ràng rất muốn."
Cố Hành ca ca nói không sai, nàng rất muốn.
"... Cố Hành ca ca, muốn Nguyệt Nhi không?" Như là không chịu thua, Mộ Dung Nguyệt kiều mị mở miệng, nàng khó chịu muốn chết, cũng không tin Cố Hành không muốn nàng.
Nói xong lại nâng mông lên, dùng tiểu huyệt cọ cọ vào cự long đã sưng lớn.
"Nguyệt Nhi, muội không xuống giường được đâu." Nói xong, Cố Hành cúi đầu hôn lên môi thiếu nữ, cự vật mạnh mẽ đâm vào thân thể nàng.
"A... chạm tới rồi..." Bởi vì mặt đường không bằng phẳng, xe ngựa thuận thế xóc một chút cũng khiến côn th*t hoàn toàn tiến vào nơi mất hồn của nàng.
"Ưm... ưm... chậm một chút... Cố Hành ca ca..."
Tiểu huyệt kia như muốn cắn nuốt hồn vía của hắn, Cố Hành nào chịu chậm lại, hắn nhanh chóng ra vào cảm nhận từng lớp thịt non cắt nuốt lấy cự long của mình.
"Nguyệt Nhi, tiểu Nguyệt Nhi của ta..."
Mộ Dung Nguyệt cảm giác cả người mình như được đặt trên mây.
"A... sâu quá ~" Mộ Dung Nguyệt có thể cảm nhận được rõ ràng quy đầu kia đang chọc tới tử cung của mình.
Nàng sẽ bị chơi hỏng mất.
Bên trong xe ngựa là tiếng cơ thể va chạm, đột nhiên, Mộ Dung Nguyệt giống như nghe được bên ngoài truyền tới tiếng rao hàng.
Bọn họ đang đi ngang qua chợ, bên ngoài đều là người!
Cố Hành tất nhiên biết nàng đang khẩn trương, vừa rồi tiểu huyệt lại hút chặt một cái khiến hắn thiếu chút nữa đầu hàng. Bảo bối của hắn, càng chơi càng chặt.
"Cố Hành ca ca... A... mau... mau dừng lại!"
Nhưng Cố Hành lại càng đâm sâu hơn, bàn tay đang đỡ eo nàng lại chuyển về phía trước bắt lấy bộ ngực đầy đặn mà xoa bóp.
"Ngực Nguyệt Nhi càng lúc càng lớn."
Rất thích bị Cố Hành ca ca sờ như vậy, Mộ Dung Nguyệt nhịn không được thở dốc, tiểu huyệt cũng bắt đầu run rẩy.
"Nguyệt Nhi, ngoan, nhỏ giọng chút, bên ngoài toàn là người." Cố Hành cũng không muốn chia sẻ tiếng rên rỉ của bảo bối nhà hắn với ai cả.
Hai mắt Mộ Dung Nguyệt sung sướng đến chảy nước mắt, Cố Hành nhìn biểu tình nhu nhược đáng thương của nàng, càng khó áp chế bản thân bắt đầu điên cuồng ra vào.
"A..." Nàng biết mình không thể kêu lên.
Nhưng sao có thể nhịn nổi.
"Cố Hành ca ca... Cố Hành ca ca..." Mộ Dung Nguyệt ôm Cố Hành mị hoặc kêu.
"Ngoan, ta ở đây."
Cố Hành mang theo người mình yêu một lần lại một lần đạt tới đỉnh cao của dục vọng, bàn tay Mộ Dung Nguyệt lưu lại từng vệt đỏ trên cổ hắn, đó là chứng minh cho hoan ái của hai người.
Mộ Dung Nguyệt chỉ cảm thấy mình sắp bị nghiền nát thành từng mảnh, mí mắt cũng không chịu nổi nữa, cuối cùng, Cố Hành bắn sạch tinh hoa của bản thân vào sâu bên trong, Mộ Dung Nguyệt chỉ cảm thấy cả người bị tưới tắm đến giãn mở.
Mỗi lần như thế, vào lúc Mộ Dung Nguyệt cũng không biết mình bị biến thành tư thế gì, Cố Hành vẫn không biết mệt mỏi mà vận động trên người nàng.
Cũng may nơi đến là đỉnh núi Minh Nguyệt Sơn không có bóng người, từ ngoài nhìn vào, xe ngựa đúng là lay động không ngừng.
Lúc Mộ Dung Nguyệt tỉnh lại, trăng đã lên đến đầu cành liễu.
Cố Hành ca ca đã giúp nàng mặc quần áo, chỉ là bụng nàng vẫn phình lên... đều là tinh dịch của Cố Hành ca ca.
Mắc cỡ chết đi được.
"Bảo bối, tỉnh rồi?" Mộ Dung Nguyệt luôn ỷ lại hắn, vừa tỉnh lại đã vươn tay muốn ôm.
"Ngoan, xuống xe trước, cần phải làm công tác chuẩn bị."
Mộ Dung Nguyệt mở to hai mắt nhìn Cố Hành, chuẩn bị gì cơ?
Thấy Cố Hành không biết lấy từ đầu ra một cây gậy ngọc giống như đồ vật bên dưới hạ thân của hắn, xốc váy Mộ Dung Nguyệt lên tiến tới tiểu huyệt.
"Không... đừng mà... a..." Thứ này sao lại có thể nhét vào nơi đó chứ, nhưng Mộ Dung Nguyệt lại không thể cản nổi động tác của Cố Hành.
Gậy ngọc thực sự có độ ấm, cảm giác kì lạ khiến Mộ Dung Nguyệt nắm chặt tay áo Cố Hành.
"Không thể lấy ra." Vẻ mặt Cố Hành nghiêm túc.
"... Vì sao?" Mộ Dung Nguyệt lộ ra biểu tình đáng thương khiến Cố Hành lại muốn bắt nạt nàng.
"Nguyệt Nhi, nếu không đặt nó vào trong, chốc nữa xuống xe ngựa, tiểu huyệt nàng sẽ chảy không ngừng."
Mộ Dung Nguyệt cũng biết cảm giác đầy ắp trong tiểu huyệt của mình, chỉ có thể cam chịu cho Cố Hành ôm mình xuống xe.
Đồ vật kia theo di chuyện của Cố Hành còn chậm rãi hoạt động trong cơ thể nàng, Mộ Dung Nguyệt càng khẩn trương, gậy ngọc kia càng đi vào.
Đỉnh núi Minh Nguyệt Sơn, trăng sáng sao thưa, trời cao mây rộng.
Mộ Dung Nguyệt bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn, cũng xem nhẹ gậy ngọc thêm vài phần.
Chỉ thấy đèn trời đang dần bay từ dưới chân núi lên lên, giống như bị ánh trăng hấp dẫn ngày càng bay cao.
Trời đêm cũng bị ánh sáng ấm áp này làm cho tỏa sáng, Mộ Dung Nguyệt càng ôm chặt Cố Hành hơn, đây đều là Cố Hành ca ca chuẩn bị cho nàng.
Lóa mắt như vậy, ấm áp như vậy, là Cố Hành ca ca của nàng.
Mỗi ngọn đèn trời đều chở theo một lời chúc phúc với thiếu nữ của hắn, mỗi lần đoàn tụ với nàng đều khiến Cố Hành càng thêm quý trọng.
Hắn ôm chặt thiếu nữ trong lòng, đối với hắn, Mộ Dung Nguyệt so với thiên hạ này mới chính là người quan trọng nhất.
May đến nhân gian được đoàn viên, không phụ kiếp này nguyện thanh bình.