Vùng Cấm Turing - Chỉ Tiêm Đích Vịnh Thán Điệu

Chương 1



Buổi trưa ngày 31 tháng 8, ngày đầu tiên nhập học của trường Đại học D.

Ngoài trời nắng hè oi ả, ánh nắng chói chang xuyên qua khung cửa sổ sạch bóng, hắt lên nền nhà trống trơn, tủ quần áo, bàn ghế học tập một quầng sáng nhàn nhạt.

Hai tân sinh viên bước vào ký túc xá, mồ hôi nhễ nhại vì nóng, vội vàng đặt vali xuống, rồi ngồi thở dốc đối diện nhau.

“Chào cậu! Mình tên là Nhan Giai Thụy, người ở đây. Có vẻ chúng ta là bạn cùng phòng.”

“Mình tên là Uông Cốc…”

Chưa kịp giới thiệu xong, tiếng gõ cửa vang lên.

Một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, mặc áo sơ mi, đứng trước cửa, tay cầm danh sách, nói: “Nhan Giai Thụy và Uông Cốc phải không? Chào hai cậu, thầy là Tôn Lạc Tri, là cố vấn học tập của hai cậu. Phòng này là phòng 4 người, nhưng chỉ có 3 người ở, đều là sinh viên lớp Khoa học Máy tính, còn một bạn hơi đặc biệt nên chưa đến, thầy đến để thông báo với hai cậu một tiếng.”

Hai tân sinh viên vội vàng đáp: “Chào thầy cố vấn!”

Tôn Lạc Tri nhìn thoáng qua hai gương mặt non nớt, mỉm cười: “Đừng căng thẳng, không có gì to tát đâu, ngồi đi.”

Ba người mỗi người một chiếc ghế, ngồi quây quần giữa căn phòng trống trải.

Tôn Lạc Tri lật giở tài liệu, nói: “Bạn kia tên là Thời Dạ, họ Thời khá đặc biệt, con người cũng đặc biệt. Cậu ấy là học sinh đặc cách được trường tuyển thẳng, năng lực học tập chắc chắn không có vấn đề gì, chỉ là tính cách có chút…”

Uông Cốc căng thẳng xoa xoa tay, liên tục gật đầu, không nói gì.

Nhan Giai Thụy thì có vẻ cởi mở hơn, thân thiện hỏi: “Thầy Tôn, đặc biệt là đặc biệt như thế nào ạ?”

“Là từng mắc một chứng…” – Tôn Lạc Tri cẩn thận lựa lời – “Một dạng trong phổ tự kỷ, không nghiêm trọng như tự kỷ, nhưng có thể sẽ hơi khép kín, không thích giao tiếp. Hai cậu khi tiếp xúc với cậu ấy thì cố gắng thông cảm một chút.”

Nhan Giai Thụy liền nói: “Em biết tự kỷ, là kiểu người rất ít nói! Anh yên tâm, chúng em nhất định sẽ hòa đồng với cậu ấy, Uông Cốc, cậu nói đúng không?”

Uông Cốc: “Ừm…”

Tôn Lạc Tri gật đầu: “Vậy thì tốt. Lát nữa cậu ấy làm xong thủ tục ở chỗ quản lý ký túc xá sẽ lên, hai cậu cứ làm quen trước, có vấn đề gì có thể liên hệ với mình trong nhóm lớp bất cứ lúc nào. Vậy mình đi xem các phòng khác đây.”

“Vâng ạ!” – Nhan Giai Thụy cười toe toét. “Anh đi thong thả!”

Sau khi cố vấn rời đi, Nhan Giai Thụy chủ động bắt chuyện với Uông Cốc, hai người vừa nói chuyện vừa dọn dẹp giường chiếu của mình.

Một lúc sau, tiếng bước chân và tiếng bánh xe vali kéo lê trên sàn vang lên từ phía cửa phòng.

“Bạn cùng phòng mới đến rồi!” – Nhan Giai Thụy lập tức phấn khích, vươn cổ ra nhìn người ở cửa.

Chỉ thấy người vừa đến dáng người cao ráo, ít nhất cũng phải mét tám.

Dù đang là cuối tháng 8, thời tiết nóng bức, nhưng người đó lại mặc một chiếc áo hoodie đen trùm đầu, che khuất mái tóc đen ngắn có phần lộn xộn. Dưới mái tóc là đôi mắt đen láy, trong veo.

Khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt ấy, Nhan Giai Thụy bỗng rùng mình, như thể giữa cái nóng oi ả của mùa hè bỗng có một luồng khí lạnh phả vào mặt, mang theo cảm giác nhói buốt.

Tuy nhiên, đôi mắt đẹp ấy chỉ lướt qua Nhan Giai Thụy và Uông Cốc một lượt, hệt như đang nhìn những đồ vật trong phòng như bàn ghế, tủ quần áo, rồi lại thờ ơ cụp xuống.

Cạch.

Thời Dạ kéo chiếc vali màu đen của mình vào phòng, sau khi liếc nhìn số thứ tự trên giường, liền đặt đồ đạc của mình lên đó.

Từ đầu đến cuối, cậu không nhìn hai người bạn cùng phòng thêm một lần nào nữa, cũng không nói một lời.

Nhan Giai Thụy vốn tự tin là thế, lúc này bỗng có chút rụt rè, do dự đứng sau lưng Thời Dạ.

Cậu len lén quan sát hành động của Thời Dạ, cố gắng đoán xem người bạn cùng phòng mới đang nghĩ gì, rồi chợt nhận ra:

Bạn cùng phòng mới đẹp trai thật.

Khác với kiểu thư sinh da trắng, ưa nhìn đang thịnh hành gần đây, Thời Dạ sở hữu đường nét gương mặt nam tính, rắn rỏi, vóc dáng cân đối, ngoại hình vô cùng nổi bật.

Lý do khiến Nhan Giai Thụy không nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên, hoàn toàn là bởi khí chất lạnh lùng, khó gần toát ra từ con người cậu.
  • Kiên cường như cây tùng đơn độc, uy nghi như núi ngọc, có những người khí chất hơn người, còn ấn tượng hơn cả ngoại hình.
Nhan Giai Thụy ngẩn người nhìn một lúc, ho khan một tiếng lấy dũng khí, sau đó mới lên tiếng giới thiệu: “Cậu là Thời Dạ phải không? Chào cậu, mình là Nhan Giai Thụy, người ở đây. Sau này chúng ta là bạn cùng lớp kiêm bạn cùng phòng rồi!”

Cậu vờ như thản nhiên đưa tay ra, nhưng thực chất lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi – một phần là do hồi hộp, nhưng phần lớn là do thời tiết quá nóng.

Bàn tay ấy đưa ra một lúc lâu, Thời Dạ mới như vừa nhận ra sự tồn tại của Nhan Giai Thụy.

Cậu quay sang nhìn Nhan Giai Thụy một lúc, sau đó đưa tay phải ra bắt lấy tay cậu – cũng không hẳn là bắt tay, chỉ là một cái chạm nhẹ giữa các đốt ngón tay, rồi nhanh chóng buông ra.

“Thời Dạ.” – Cậu lạnh nhạt nói xong, tiếp tục cúi đầu dọn dẹp đồ đạc.

Nhan Giai Thụy có cảm giác như vừa chạm vào tảng băng, cậu để ý thấy dù thời tiết nóng nực như vậy, nhưng Thời Dạ mặc áo hoodie mà không hề đổ một giọt mồ hôi.

Do dự một chút, Nhan Giai Thụy nói: “Trời nóng quá, mình xuống căn tin mua kem đây, hai cậu muốn ăn vị gì không?”

Uông Cốc nhỏ giọng nói: “Mình… mình không ăn đâu, cảm ơn cậu.”

Thời Dạ im lặng.

Nhan Giai Thụy hơi ngại ngùng, gãi gãi mũi, nói: “Vậy… sắp đến giờ ăn tối rồi, đây là lần đầu tiên chúng ta ăn ở căn tin, hay là khao một bữa ra trò đi!”

Uông Cốc sợ từ chối nữa sẽ phật lòng người ta, bèn nói: “Ừ được đấy.”

Hai người cùng nhìn về phía Thời Dạ, nhưng cậu vẫn không nói gì, chỉ lấy điện thoại ra xem.

Nhan Giai Thụy: “…”

Uông Cốc: “…”

Cảm giác mình thật sự không tồn tại.

Nhan Giai Thụy nhớ đến lời thầy Tôn cố vấn, thầm nghĩ: Phổ tự kỷ mà… Đây là kiểu người như núi băng, không thích nói chuyện cũng là chuyện bình thường, sau này còn nhiều thời gian!

Nghĩ vậy, cậu bỗng cảm thấy bớt ngại ngùng hơn.

Sau đó, hai người dọn dẹp đồ đạc xong, cùng nhau đến căn tin số 2, căn tin lớn nhất trường, ăn bữa tối đầu tiên.

Lúc hai người quay lại ký túc xá, trời đã tối, làn gió đêm mát mẻ thổi qua khe cửa sổ.

Nhan Giai Thụy và Uông Cốc mỗi người cầm một lon Coca ướp lạnh, khoác vai nhau bước vào phòng.

“Uông ca! Nào! Cạn ly!”

“Không không, Carry ca uống trước đi…”

Một lúc lâu sau, hai người mới nhận ra một sự thay đổi nhỏ trong phòng.

Chiếc giường tầng của Thời Dạ không biết từ lúc nào đã được che kín bởi một tấm rèm đen dày cộp, che khuất hoàn toàn không gian nhỏ bé ấy.

Nhan Giai Thụy đứng từ dưới nhìn lên, không thấy gì cả, thử dò hỏi: “Thời Dạ, cậu có trong đó không?”

Bên trong không có tiếng trả lời.
  • Là không có trong đó, hay là không muốn trả lời?
Nhan Giai Thụy gãi đầu, không muốn tự chuốc lấy sự khó xử, bèn quay người ngồi xuống chỗ của mình, rủ rê: “Này Uông ca, cậu chơi game không?”

Uông Cốc ngại ngùng: “Ơ… mình… mình không mang máy tính theo. Không phải nói tân sinh viên không được mang máy tính sao?”

“Hầy, luật lệ sinh ra là để phá vỡ!” – Nhan Giai Thụy khoa trương nói. “Hơn nữa, sinh viên khoa Máy tính chúng ta mà không được mang máy tính thì làm bài tập kiểu gì, học lập trình trên mây à? Nào Uông ca, cậu ngồi đây đi, để mình tìm xem, trong kho game của mình chắc chắn có game 1P2P chơi chung được…”

“Carry ca, cậu mua cái máy tính này bao nhiêu tiền vậy?”

“Không nhiều, chỉ khoảng mười lăm, mười sáu triệu thôi.” – Nhan Giai Thụy cố kìm nén vẻ tự đắc trên mặt.

Uông Cốc quả nhiên vô cùng kinh ngạc và ngưỡng mộ: “Đắt thế! Bố mình làm việc cả năm cũng không mua nổi cái máy tính đắt như vậy…”

Một lúc sau, Nhan Giai Thụy và Uông Cốc đã ngồi chơi game trước màn hình máy tính, la hét ầm ĩ, trông cũng khá vui vẻ.

Cho đến khi quản lý ký túc xá đến kiểm tra phòng lần đầu tiên, đồng thời thông báo: Theo quy định chung của trường Đại học D, ký túc xá sẽ cắt mạng lúc 11 giờ đêm, cắt điện lúc 12 giờ đêm.

Sau khi quản lý ký túc xá rời đi, Nhan Giai Thụy bày tỏ vẻ mặt tiếc nuối: “Chậc, thời đại nào rồi còn cắt mạng… Mới 11 giờ chứ mấy!”

Uông Cốc cũng hơi tiếc nuối, nhưng không dám hó hé gì về quy định của trường.

Đột nhiên, Nhan Giai Thụy cầm chuột, lướt web trên máy tính, phấn khích nói: “Đúng rồi đúng rồi, trong ‘Gói quà tân sinh viên’ mình mua hình như có một thứ hay ho…”

Uông Cốc hỏi: “Thứ gì vậy?”

“Hehe, nói ra sẽ dọa cậu sợ đấy.” – Nhan Giai Thụy ra vẻ bí mật. “Là bộ công cụ S series… hay còn gọi là ‘mở trời phá đất, không gì không làm được, quản lý ký túc xá nhìn thấy cũng phải rơi lệ, vô địch thiên hạ, quét ngang bát hoang… kịch bản tự động mở khóa mạng lưới trường học’!”

Uông Cốc ngẩn người: “Nghĩa là gì vậy?”

Thấy cậu không hiểu, Nhan Giai Thụy lập tức hào hứng giải thích, tay chân múa may: “Cậu biết kịch bản là gì không? Là loại phần mềm do cao thủ viết ra, có thể làm được mọi thứ! Cái này là bộ công cụ của đại thần Signale trong truyền thuyết đấy, mình nói cho cậu biết, từ bẻ khóa mật khẩu cho đến tấn công DDoS[1], cái gì cũng có!”

Phía sau tấm rèm đen.

Chiếc áo hoodie vẫn che khuất một nửa gương mặt đẹp như tạc tượng, thân hình cao ráo ngồi dựa vào tường, hai tay đặt trên đầu gối, cầm một chiếc điện thoại thông minh màu trắng giản dị.

Thời Dạ khẽ nhướng mi, đôi mắt sâu thẳm phản chiếu ánh sáng điện tử vô hồn từ màn hình điện thoại.

Cậu nghe thấy Nhan Giai Thụy đang khoe khoang:

“Ôi trời! Cậu biết hacker là gì không? Là kiểu cao thủ siêu đẳng, có thể đăng nhập vào tài khoản QQ[2] của cậu bất cứ lúc nào, xem trộm mọi thứ trong điện thoại của cậu, cao thủ nhất còn có thể hack cả trang web của Bộ quốc phòng Mỹ, ngầu bá cháy! S thần chính là kiểu đại thần như vậy, bộ công cụ của anh ấy cực kỳ nổi tiếng! Gặp được là may mắn lắm đấy! Mình mua được cũng là nhờ chú mình có người bạn làm trong Liên minh Hacker Mũ Trắng[3], anh ta có địa chỉ blog cá nhân của S thần…”

Giữa những lời ba hoa khoác lác của Nhan Giai Thụy.

Thời Dạ thản nhiên lướt màn hình điện thoại, trên màn hình là một loạt ứng dụng không tên, biểu tượng là những bức tranh pixel đen trắng, trong đó có: chim, cá mập, trăn, dòng nước…

Đầu ngón tay cậu dừng lại một chút, rồi chạm vào biểu tượng chú chim.

Trong nháy mắt, tiếng ve sầu ngoài cửa sổ im bặt, cái nóng oi ả của mùa hè biến mất, dòng chảy thời gian của thế giới thực như dừng lại.

Gió điện tử cuồn cuộn như sóng thần, ập vào mặt.

Cậu nhìn thấy rất nhiều thứ.

Những thứ mà người khác không thể nhìn thấy.

Cậu nhìn thấy, trên mặt hồ phẳng lặng như gương, những cấu trúc nhỏ bé, tinh xảo mọc lên, bên trong là dòng chảy ánh sáng trắng bạc di chuyển nhịp nhàng, đều đặn, tạo nên những âm thanh và quỹ đạo đồng nhất.

Đó là thiết bị điện tử của mỗi người, trong đó có CPU đang hoạt động từng giây, từng phút, như trái tim cơ học bơm dòng máu nóng bỏng, cung cấp năng lượng cho cơ thể.

Cậu nhìn thấy, bên trong những cấu trúc ấy, những điểm sáng màu xanh lục kết tụ thành tinh vân, tinh vân lại hội tụ thành dải ngân hà, lặng lẽ chảy trong không trung, cuối cùng dung hòa thành một tấm lưới khổng lồ, nối liền với bức tường bạc khổng lồ che khuất cả bầu trời phía xa.

Đó là dữ liệu trong mỗi thiết bị đang được truyền tải và vận chuyển trong cái gọi là “mạng”.

Thông tin, được thể hiện qua từng tia sáng le lói của 1,60219.10−19[4]  Coulomb[5] điện tử; giống như ngôn ngữ, được tạo ra từ sự rung động của dây thanh quản con người.
  • Đối với Thời Dạ, hai thứ đó không khác gì nhau, chỉ là cậu hứng thú với thứ former hơn mà thôi.
Nơi này không thuộc về ai khác.

Đây là thế giới của Thời Dạ.

Từ thuở ấu thơ, cậu đã một mình, chăm sóc cho những vì sao ở nơi đây qua bao thế hệ.

Tác giả có lời muốn nói:

“Từ thuở ấu thơ, tôi đã một mình”

Chăm sóc cho

Những vì sao ở nơi đây qua bao thế hệ
  • Bạch Hạc Lâm – “Cô độc”
Đến rồi đây, trước tiên cảm ơn các bạn đã ủng hộ.

Lần này có lẽ dung lượng truyện sẽ ngắn hơn một chút so với truyện trước.

Truyện này lại là một đề tài lạnh lẽo như Bắc Cực, mình thích những chuyến phiêu lưu mới mẻ XD

Giương buồm, khởi hành!
[1] Cuộc tấn công DDoS nhắm mục tiêu đến các trang web và máy chủ bằng cách làm gián đoạn dịch vụ mạng nhằm tìm cách làm cạn kiệt tài nguyên của ứng dụng. Thủ phạm đứng đằng sau các cuộc tấn công này sẽ gây tràn site bằng lưu lượng truy nhập lỗi, làm trang web hoạt động kém đi hoặc khiến trang web bị ngoại tuyến hoàn toàn.

[2] Một ứng dụng nhắn tin, mạng xã hội và thanh toán di động phổ biến ở Hoa Quốc.

[3] Hacker mũ trắng: Là những hacker sử dụng kỹ năng của mình cho mục đích tốt, chẳng hạn như tìm kiếm và vá lỗi bảo mật.

[4] Một proton có điện tích bằng 1,60219.10−19 Coulomb, hay +1e. Một electron có điện tích bằng -1,60219.10−19 Coulomb, hay -1e và giá trị điện tích của proton và electron còn được gọi là điện tích nguyên tố.

[5] Coulomb hay Culông, ký hiệu Cb, là đơn vị đo điện tích Q trong hệ SI, lấy tên theo nhà vật lý người PhápCharles-Augustin de Coulomb.