Vùng Cấm Turing - Chỉ Tiêm Đích Vịnh Thán Điệu

Chương 3



1 giờ trưa, diễn đàn ẩn danh trường Đại học D.

[Muốn được tuyển thẳng lên cao học, xin gợi ý giáo sư hướng dẫn khoa Máy tính?]

[Chia sẻ tài liệu học tập trường D, bao gồm các bài báo khoa học đỉnh cao của các phòng thí nghiệm trọng điểm, các em khóa dưới xem qua nhé~]

[Tổng hợp thông tin cho thuê nhà]

[Nồng nhiệt chào đón các tân sinh viên nhập học, chúc các em huấn luyện quân sự vui vẻ!~]



[(Bài viết mới) Có ai biết một bạn tân sinh viên lớp Máy tính 4 không? Cần thông tin của bạn ấy, hậu tạ hậu hĩnh, tiền không thành vấn đề! Có QQ là tốt nhất, số điện thoại càng tốt!]

[Tầng 1: Thuyền Chuối 3 giờ trước

Cầu xin, cầu xin, cầu xin, quỳ lạy luôn!]

[Tầng 2: Chị Châu 3 giờ trước

Bất ngờ chưa, chủ thớt còn chưa nói là ai, làm sao mà tìm?]

[Tầng 3: Thuyền Chuối 2 giờ trước

[Ảnh] Xin ông xin bà mới tìm được tấm ảnh chụp lén này, xa tít tắp mờ căm cũng đăng, nhưng mà nhận ra ngay! Cho xin cái tên với, tôi quyết tâm rồi!]

[Tầng 4: Bé Nhõng Nhẽo 2 giờ trước

Hình như đẹp trai lắm, tân sinh viên hả?]

[Tầng 5: Vãn Ca ww 2 giờ trước

Hóng hớt]



[Tầng 11: Bé Nhõng Nhẽo 2 giờ trước

Tôi thấy rồi, tôi thấy rồi, tôi thấy rồi!!! Ở ngay cạnh, đang đăng ký Cúp Kim Hà kìa, đẹp trai siêu cấp vô địch, đẹp trai hơn ảnh một vạn lần! Awww, trái tim thiếu nữ của tôi]

[Tầng 12: Bé Nhõng Nhẽo 2 giờ trước

[Ảnh][Ảnh][Ảnh][Ảnh] Nam thần tương lai đây rồi]



[Tầng 29: Cố lên thi thạc sĩ 2022 1 giờ trước

Giờ mấy đứa mới thấy hả? Chị đây là người phụ trách đăng ký, nhóm chat của chị giờ náo loạn hết cả lên rồi… Muốn làm quen thì nhanh chân lên, chị đây không nương tay đâu.]

[Tầng 30: A a a a a 1 giờ trước

Ô ô ô ô ô @Sở Anh Túng, danh hiệu soái ca trường D có đối thủ rồi~]

[Tầng 31: Anh Trai Xã Hội Đen 1 giờ trước

Nam thần trường D mãi mãi là Anh Túng của chúng ta, tân sinh viên nào mà to gan thế?]



[Tầng 89: Anh Trai Xã Hội Đen 6 phút trước

Lớp 4 hả? Anh Túng đi rồi.]



1 giờ 20 phút, tân sinh viên lớp 4 đã tập trung tại một góc sân trường, chờ đợi buổi huấn luyện quân sự bắt đầu.

Thời Dạ đang dựa vào một gốc cây sồi, mặc đồng phục huấn luyện, đội mũ lưỡi trai, cúi đầu che khuất cả đôi mắt, vẫn đang chăm chú nhìn điện thoại.

Hơn hai mươi nữ sinh hiếm hoi của khoa Máy tính, gần như ai cũng đang nhìn cậu.

Vài cô gái lớp 4 còn mạnh dạn đến bắt chuyện trước, mang nước lọc, Coca ướp lạnh, kem… nhưng đều không được cậu liếc nhìn lấy một cái.

Thời Dạ không có bất kỳ phản ứng nào với bất kỳ ai.

Lúc này, sau vài lần thử, các cô gái lại nảy sinh tình cảm đồng đội với nhau, dễ dàng làm quen, xúm lại trò chuyện rôm rả.

“Mắt anh ấy sâu thật đấy, có phải lai Tây không nhỉ?”

“Hay là tai anh ấy hơi kém, mình nghi là anh ấy không nghe thấy chúng ta nói gì nên mới không phản ứng ấy.”

“Kem của mình sắp tan chảy rồi, hu hu! Không ăn thì có mang về được không, nóng quá…”

“Hay là chúng ta cá cược đi, ai khiến anh ấy ngẩng đầu lên, cho chúng ta chụp được ảnh chính diện, mình sẽ trả 5 tệ!”

“Wow, chị Tình mau lên đi!”

“Mình không dám đâu, sao cậu không tự đi?”

Nói rồi, lại cười đùa đẩy nhau.

Chứng kiến cảnh tượng này, các nam sinh khác đều tỏ ra sự ghen tị.

Họ túm tụm dưới bóng cây, chia thành từng nhóm nhỏ.

Có người nói: “Chậc, con trai đẹp trai thì có ích gì, có phải học diễn xuất đâu, đẹp trai cũng không thể nuôi sống bản thân.”

Có người thì trò chuyện: “Chiều nay mấy giờ tan vậy? Trời nóng quá.”

Cũng có người hỏi: “Carry, cậu đăng ký cái cuộc thi kia à? Đề bài thế nào, có khó không?”

Nhan Giai Thụy gãi đầu, khó xử nói: “Ừm, cũng tạm… Bài 1 mình hiểu sơ sơ, là một bài toán quy hoạch động kinh điển, về nhà tra tài liệu, chắc là thử làm được. Bài 2 là bài toán tìm lát cắt lớn nhất của đồ thị vô hướng. Bài 3 là bài toán tối ưu hóa dựa trên một thuật toán có sẵn, mà cái thuật toán HMM[1] gì đó mình còn chưa nghe nói đến bao giờ…”

“Wow, nghe cao siêu vậy, mình còn chưa nghe nói đến bài 1 bao giờ!”

“Quả nhiên là đề bài dành cho cao thủ, Carry cố lên!”

Nhan Giai Thụy hơi áy náy, nhưng được khen ngợi như vậy cũng thấy sung sướng, đỏ mặt nói: “Mình không phải cao thủ gì đâu. Mọi người nhìn Thời Dạ kìa, xem đề xong chẳng nói chẳng rằng gì đã đi ra rồi, có khi cậu ấy mới là cao thủ ẩn danh.”

Các tân sinh viên đang trò chuyện rôm rả thì 1 giờ 30 phút đã điểm.

Một anh huấn luyện viên mặt lạnh tanh bước tới, quát: “Lớp 4, tất cả đứng dậy! Xếp hàng! Xếp theo thứ tự từ thấp đến cao!”

Các tân sinh viên giật mình, lề mề bước ra khỏi bóng râm, chậm chạp xếp hàng.

“Chậm quá, chậm quá!” – Huấn luyện viên quát. “Chậm như vậy, chưa ăn cơm à?!”

Vừa nói, anh ta bỗng chú ý đến Thời Dạ đang đứng dưới gốc cây – dường như không có ý định di chuyển.

Huấn luyện viên ngẩn người, hỏi: “Cậu ta là sinh viên lớp 4 à?”

Mọi người đồng thanh: “Vâng ạ.”

Huấn luyện viên nhíu mày, tiến lên vài bước, nhìn chằm chằm Thời Dạ: “Đứng ngây ra đó làm gì! Xếp hàng đi!”

Thời Dạ vẫn không nhúc nhích.

Huấn luyện viên đưa tay giật lấy điện thoại của cậu, mắng: “Còn chơi điện thoại! Muốn làm phản à?”

Thời Dạ buông tay, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn anh ta, như thể vừa mới nhận ra sự tồn tại của anh ta.

Bị ánh mắt ấy nhìn, huấn luyện viên bỗng nhiên hạ giọng: “Này, cậu nghe thấy tôi nói gì không?… Hay là cậu không hiểu tiếng Trung?”

Thời Dạ không nói gì, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, thản nhiên dựa vào thân cây.

Huấn luyện viên ngẩn người một lúc, bỗng nhiên bắt đầu nghi ngờ bản thân, quay đầu hỏi các tân sinh viên: “Cậu ta là người Hoa Quốc à? Có hiểu tôi nói gì không?”

“Có… chắc vậy.” – Nhan Giai Thụy trả lời nửa chừng, giọng cũng nhỏ dần.

Huấn luyện viên đã từng huấn luyện quân sự cho 3, 4 khóa, gặp qua không ít đứa cứng đầu, nhưng chưa từng gặp ai như Thời Dạ.

Dường như cậu ta không phải là đang cố tình chống đối quy định huấn luyện, mà là… như thể không nhìn thấy sự tồn tại của huấn luyện viên vậy.

Một lúc sau, huấn luyện viên quyết định ra tay, đẩy vai Thời Dạ, lôi cậu ra khỏi bóng râm, sau đó nhét thẳng vào vị trí cuối cùng trong hàng nam sinh.

“Chỉnh đốn đội ngũ -!”

Theo tiếng hô dõng dạc, các tân sinh viên cuối cùng cũng xếp hàng ngay ngắn dưới cái nắng như thiêu như đốt, chính thức bắt đầu cuộc sống quân ngũ dài đằng đẵng.

Lúc này, họ không hề hay biết, trong bóng râm của tòa nhà ký túc xá cách đó không xa, có ba nam sinh khóa trên đang đứng, mỗi người cầm một que kem, nhìn về phía các tân sinh viên.

Một nam sinh nhuộm tóc bạch kim lên tiếng: “Anh Túng, chúng ta đứng đây chờ gì vậy?”

Nam sinh đứng đầu, cũng là người cao nhất trong ba người, nhướng mày: “Chờ bọn họ bắt đầu huấn luyện.”

“Tại sao vậy Anh Túng? Bọn họ bắt đầu tập đứng nghiêm rồi, chẳng phải là không thể gây sự với cậu tân sinh viên kia nữa sao?”

“Gây sự gì chứ? Anh đây là đàn anh, chẳng lẽ lại đi gây sự với mấy đứa nhóc này? Anh đến đây, là muốn lúc bọn chúng phải phơi nắng tập đứng nghiêm, đen nhẻm cả người, thì được nhìn thấy các anh khóa trên vừa ăn kem, vừa ngân nga bài hát, ung dung đi qua, vào thư viện hưởng điều hòa.”

“Đúng là Anh Túng, cao tay!”

Ba nam sinh vừa ngậm kem, vừa bước ra khỏi bóng râm, tiến về phía hàng ngũ huấn luyện của các tân sinh viên.

Trong đó, người đi đầu, khi bước ra khỏi bóng râm, lộ rõ mái tóc đen được cắt tỉa gọn gàng, phần tóc mai được vuốt phẳng, để lộ vành tai thanh tú và chiếc khuyên tai màu xanh dương.

Gương mặt anh ta dưới ánh nắng càng thêm sắc nét, sống mũi cao thẳng, đôi môi hồng hào, đôi mắt nâu sáng rực rỡ, cặp lông mày rậm rạp, sắc sảo.

Trên lông mày phải có một vết sẹo nhỏ, càng làm tăng thêm vẻ dữ tợn cho anh ta.

Đó chính là Sở Anh Túng, nam thần nổi tiếng, được cả trường công nhận.

Sở Anh Túng dẫn theo hai tên bạn thân, cứ thế đi qua đội hình của tân sinh viên lớp 1, lớp 2, lớp 3, dưới ánh mắt của mọi người, chậm rãi tiến đến trước mặt lớp 4.

Mấy người bọn họ lướt mắt nhìn đám tân sinh viên đang mồ hôi nhễ nhại, ánh mắt nhanh chóng tìm thấy Thời Dạ đứng cuối hàng.

Thời Dạ nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt lạnh lùng chạm phải ánh mắt của Sở Anh Túng.

Sở Anh Túng nhíu mày, nghe thấy tên bạn thân bên cạnh kêu lên: “Ồ, đúng là đẹp trai thật, gan cũng không nhỏ…”

Rắc.

Sở Anh Túng nghiến răng, cắn nát cây kem trong miệng.

Bản thân anh ta biết rõ, Thời Dạ căn bản không phải đang nhìn mình, ánh mắt người này trống rỗng, căn bản là đang… lơ đãng?

Thời Dạ không phải đang tập trung đứng nghiêm, mà là đang suy nghĩ điều gì đó.

Cho đến khi huấn luyện viên lại bước đến trước mặt cậu, gầm gừ: “Duỗi thẳng tay ra! Hai chân dang rộng ra! Cậu có ý gì hả?!”

Thời Dạ ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, sau đó liền bước chân…

Đi thẳng ra khỏi hàng ngũ.

Khoảnh khắc ấy, các tân sinh viên đều hoang mang, huấn luyện viên thì ngơ ngác, trên đầu ba người khóa trên cũng đồng loạt hiện lên dấu hỏi chấm.

Họ thấy Thời Dạ rời khỏi hàng ngũ, đi vòng qua huấn luyện viên, tiến vào bóng râm.

Sở Anh Túng tưởng cậu ta đến tìm mình, nhếch mép: “Này, nhóc con…”

Lời còn chưa dứt, Thời Dạ đã bước qua anh ta, như thể đang đi qua một cột điện, ung dung bước vào bóng râm, cầm lấy điện thoại của mình.

Sau đó, cậu ta cầm điện thoại, im lặng quay trở về tòa nhà ký túc xá.

Cả quá trình diễn ra vô cùng bình tĩnh và ung dung, như thể đó là điều hiển nhiên, cậu ta làm vậy một cách đường hoàng.

Huấn luyện viên: “???”

Sở Anh Túng: “???”

Huấn luyện viên đứng ngây người một lúc, sau đó hỏi: “Cậu ta thật sự là tân sinh viên lớp này à?”

Sở Anh Túng nhếch miệng: “Làm sao tôi biết được.”

Huấn luyện viên hoang mang gãi đầu, nhìn các tân sinh viên còn lại, dặn dò: “Này, tất cả đứng nghiêm cho tôi, tôi đi tìm giáo viên chủ nhiệm của các cậu hỏi xem chuyện gì đã xảy ra.”

“Học đệ này… cũng cá tính thật đấy.”

Sở Anh Túng hoàn hồn, cắn một miếng kem, mới phát hiện trong miệng chỉ còn lại que gỗ.

Tên bạn thân nói: “Anh Túng, vậy chúng ta còn xem nữa không?”

“Xem cái gì nữa, còn lại toàn lũ xấu xí.” – Sở Anh Túng nói. “Đi thôi!”

Ngày hôm đó, các tân sinh viên lớp 4, trong tình trạng vắng mặt một người, đã kết thúc ngày huấn luyện quân sự đầu tiên của mình.

Cả đám người mệt mỏi rã rời, đến cơm tối cũng chẳng buồn ăn, như những quả cà tím héo úa, lê lết nhau về ký túc xá.

Trong nhóm chat lớp mới lập, cố vấn học tập đang thông báo lịch trình cho ngày mai.

Vẫn còn một số ít sinh viên đang bàn tán về Sở Anh Túng, nam thần mà họ gặp ban ngày, và nhân vật bí ẩn Thời Dạ.

Không ai biết Thời Dạ đã đi đâu, làm gì, tại sao lại đột nhiên rời khỏi đội hình huấn luyện.

Họ còn muốn hỏi Nhan Giai Thụy và Uông Cốc, bạn cùng phòng của Thời Dạ, nhưng hai người bọn họ cũng không biết gì.

Họ chỉ biết rằng Thời Dạ đã biến mất từ chiều, cho đến 7 giờ tối, cậu ta mới đột nhiên đẩy cửa bước vào phòng, sau đó lại im lặng gõ bàn phím sau tấm rèm đen của mình.

Nhan Giai Thụy lén lút nhắn tin cho Uông Cốc: [Thời Dạ về rồi, đang làm gì vậy?]

Uông Cốc: [Mình cũng không biết, đang chat chit với ai à?]

Nhan Giai Thụy: [Ngầu vậy, hay là đang chat trong nhóm thế giới khác nào đó với mấy vị đại năng Độ Kiếp Kỳ bàn chuyện phi thăng?]

Uông Cốc: [Hả?]

Nhan Giai Thụy: [Không có gì, mình đọc tiểu thuyết nhiều quá…]

Nhan Giai Thụy: [Cảm giác cậu ấy với chúng ta là người của hai thế giới.]

Uông Cốc: [Không đến mức đó đâu. Có thể là đang lập trình, hôm nay cậu ấy cũng tham gia Cúp Kim Hà mà?]

Nhan Giai Thụy: [Emmmmmmmmmm, ai biết được. Thôi chúng ta chơi game đi?]

Nói đến game, hai người lập tức từ trạng thái héo úa, biến thành những quả cà tím tươi ngon, ngồi trước máy tính chiến game.

Cho đến hơn 11 giờ đêm, ký túc xá vẫn chưa bị ngắt mạng, hai người vẫn đang chơi game rất vui vẻ.

Đột nhiên, có tiếng gõ cửa phòng.

Nhan Giai Thụy vội vàng tắt máy tính, chạy ra mở cửa, thì thấy Tôn Lạc Tri, cố vấn học tập của bọn họ, đang đứng ở ngoài.

Tôn Lạc Tri mặc áo ba lỗ, tay cầm quạt phe phẩy, thò đầu vào hỏi: “Thời Dạ có trong đó không? Hôm nay lúc huấn luyện, huấn luyện viên báo cáo là cậu ấy không nghe lời, tự ý về ký túc xá nghỉ ngơi.”

Nhan Giai Thụy áy náy gật đầu: “Hình như là có ạ.”

Tôn Lạc Tri vừa bước một chân vào phòng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng đồng đội vang lên từ máy tính của Nhan Giai Thụy: “Ê! Đồng đội đâu? Mấy người AFK[2] hết rồi à?”

Nhan Giai Thụy: “…”

Uông Cốc: “…”

“Ồ, tối rồi mà còn cày game hả?” – Tôn Lạc Tri cười ha hả, vừa phe phẩy quạt vừa nhíu mày. “Không đúng, giờ này rồi mà sao các cậu còn chơi game được?”

Nhan Giai Thụy toát mồ hôi hột: “Không… không biết…”

Tôn Lạc Tri nhìn Uông Cốc, nghi ngờ hỏi: “Còn cậu? Cậu cũng có mạng à?”

Uông Cốc run rẩy: “Không… em cũng không biết…”

Tôn Lạc Tri hoang mang, nhìn sang giường của Thời Dạ, gọi: “Thời Dạ, cậu có mạng không?”

Bên trong tấm rèm đen im lặng như tờ, Thời Dạ không trả lời.

Tôn Lạc Tri đau đầu nói: “Các cậu đợi chút, để tôi đến chỗ quản lý ký túc xá xem sao, lát nữa tôi quay lại.”
[1] HMM (Hidden Markov Model): Mô hình Markov ẩn, là một mô hình thống kê dùng để mô tả một hệ thống với các trạng thái ẩn và các quan sát.

[2] Viết tắt của “Away From Keyboard”, nghĩa là “rời khỏi bàn phím”, thường được sử dụng trong game online để chỉ người chơi tạm thời không điều khiển nhân vật của mình