Vùng Cấm Turing - Chỉ Tiêm Đích Vịnh Thán Điệu

Chương 52



Thời Dạ đứng trước tivi xem một lúc, xác nhận nội dung bản tin.

Trong phòng sinh hoạt có vài du học sinh khá hứng thú với cậu, muốn lại gần làm quen, nhưng rõ ràng là không thể thu hút sự chú ý của Thời Dạ.

Cậu vẫn làm việc theo lịch trình của mình, dành cả buổi chiều ở thư viện, sau đó đúng 4 giờ chiều thì ngồi trong phòng tư vấn tâm lý.

Ting ting, điện thoại bất ngờ reo lên.

[Sở Anh Túng: Cậu đang ở phòng tư vấn à? Tôi có thể đến muộn vài phút!! Đợi tôi nhé!!!!!]

[Thời Dạ: Ừ.]

Một lúc sau, Sở Anh Túng xông vào phòng tư vấn, hớt hải đi về phía Thời Dạ, cười nói: “Tới rồi!! Đoán xem tôi mang gì về nào?”

Thời Dạ nhìn chiếc vali mà anh mang theo.

Sở Anh Túng thần bí nói: “Máy chiếu gia đình! He he, tối nay cho cậu xem phim.”

Thời Dạ im lặng một lúc, chìm vào suy nghĩ.

Cậu bỗng cảm thấy anh học trưởng này có lẽ hợp làm Doraemon hơn, lúc nào cũng có thể lôi ra đủ thứ đồ kỳ quái, chơi những trò giải trí kỳ quái…

Từ khi quen biết Sở Anh Túng, mỗi dịp cuối tuần vốn dĩ bình thường của cậu đều trở nên không bình thường.

Sắp đến 5 giờ, Sở Anh Túng nôn nóng nắm lấy tay Thời Dạ, đi ra ngoài.

Thực ra lúc này vẫn còn vài phút nữa mới hết giờ, nhưng Thời Dạ suy nghĩ một chút, vẫn đồng ý với hành động của Sở Anh Túng.

Thỉnh thoảng tan học sớm vài phút, hình như cũng không phải là chuyện gì không thể chấp nhận được.

Hai người ăn tối đơn giản ở canteen, rồi cùng nhau về ký túc xá.

Ở sảnh tầng một, họ nhìn thấy hai kiện hàng thú bông khổng lồ.

Sở Anh Túng nhấc thử con màu đen lên – quả nhiên là che khuất cả phần thân trên của anh, tạo cảm giác như nhân vật hoạt hình đang trượt ngã.

Khuôn mặt Sở Anh Túng bị con thú bông lông xù che khuất hoàn toàn, lầm bầm: “Thời Tiểu Dạ, cậu to thật đấy…”

“Ừ.” Thời Dạ không vội vàng hành động, mà nhân lúc Sở Anh Túng không nhìn thấy gì, lén chụp lại cảnh tượng này, lưu vào album ảnh trong điện thoại.

Cậu làm tất cả những điều này rất lặng lẽ, im lặng vác con thú bông màu đỏ lên, đi trước dẫn đường.

Hai người vất vả vả mãi mới vác được hai con thú bông đến trước cửa phòng.

Cái mông tròn trịa của con chim béo hình tam giác lại đặc biệt to, bị kẹt ở cửa không vào được.

Thời Dạ ở bên trong ôm, Sở Anh Túng ở bên ngoài đẩy, hai người đàn ông dùng sức một hồi, nhưng góc độ không đúng, chỉ khiến cho cái mông của con chim béo càng thêm cong vểnh, vẫn không vào được.

Thời Dạ bỗng nhiên nói: “Giống anh.”

“???”

Sở Anh Túng nói: “Này, ý gì, tôi đâu đến nỗi béo như vậy chứ!”

Anh tức giận, giơ chân đá mạnh vào mông con chim béo, kết quả là đá nó vào được thật, nó nảy trên sàn nhà hai cái như thạch.

Hai con thú bông cuối cùng cũng được đặt cạnh nhau bên cạnh bức tường, dựa vào tường để lộ nụ cười gian xảo.

Sở Anh Túng tinh nghịch dán một tờ giấy lên mũ của con chim đen, trên đó viết: [Thời Tiểu Dạ].

Thời Dạ liếc nhìn, rồi cũng dán một tờ giấy lên đầu con chim đỏ, trên đó viết: [Sở Tiểu Tống].

Nhân cơ hội này, Sở Anh Túng đột nhiên đẩy Thời Dạ từ phía sau một cái, khiến cậu ngã nhào vào người con thú bông “Sở Tiểu Túng” lông xù, nằm nghiêng người chìm vào đó.

Thời Dạ: “…”

“Ha ha ha ha ha!” Sở Anh Túng cười phá lên, lấy điện thoại ra chụp lại cảnh tượng này.

Một lúc sau, Sở Anh Túng sắp xếp lại hai con thú bông, chụp một bức ảnh, đắc ý đăng lên vòng bạn bè khoe khoang: [Tôi và Thời Tiểu Dạ chơi game thắng được đấy, khen tôi đi! [Ảnh][Ảnh]]

Bên dưới bình luận sôi nổi:

[Lớn rồi còn chơi thú bông… Trẻ con! À là Túng ca thì không sao.]

[Túng ca, chữ “thắng” viết sai rồi.]

[Lý do thì tôi hiểu rồi, nhưng lúc này chẳng phải nên đăng ảnh tự sướng à? Nhanh lên cho chúng tôi chiêm ngưỡng cuộc sống chung nhà của hai vị nam thần!]

[Chậc chậc, đây là ký túc xá hai người của du học sinh à? Sang trọng, xa hoa, nhưng mà gay quá gay.]

Cuối cùng còn có cả like của cô Từ.

Chắc là cô ấy đã biết nhiệm vụ mới nhất – “Tặng quà cho nhau” đã được hoàn thành xuất sắc.

Quả nhiên là Sở Anh Túng anh đây!

Sở Anh Túng hài lòng đặt điện thoại sang một bên, lại lấy ipad ra, ung dung ngả người lên con thú bông “Thời Tiểu Dạ”, nằm ườn ra một cách thoải mái, rên rỉ: “Quả nhiên là rất thoải mái…!!”

Thời Dạ lười biếng nhìn anh: “…”

Hai người cùng nhau chìm trong hai con thú bông cỡ lớn, nhìn nhau.

Sở Anh Túng đột nhiên giơ ipad lên, nói: “Xem phim xem phim! Hôm qua mẹ tôi giới thiệu cho tôi một bộ phim, bảo là siêu hay siêu cảm động, xem mà khóc luôn… Nào nào, hôm nay tôi cũng đã tải về rồi, cùng nhau xem một lát đi.”

Đèn phòng được tắt đi.

Chiếc máy chiếu mini chiếu bộ phim lên bức tường đối diện, nhanh chóng xuất hiện khung cảnh mờ ảo.

Hóa ra là một bộ phim tình cảm của Pháp, nội dung chính kể về một đôi nam nữ vì lý tưởng mà thu hút, quen biết, yêu nhau say đắm, nhưng rồi cũng vì lý tưởng của mỗi người mà xảy ra mâu thuẫn, cuối cùng chia tay…

Bộ phim được quay theo phong cách nghệ thuật, là hai chàng trai trẻ, Sở Anh Túng và Thời Dạ đều không thể nào đồng cảm được với tình yêu sâu sắc “nồng nàn thắm thiết” lại “đau lòng xé ruột” của nữ chính.

Nhìn nam nữ chính yêu đương, nắm tay, ôm ấp, hôn nhau…

Suốt cả bộ phim Sở Anh Túng đều có cảm giác như thế này: Trời ạ, lại phát cơm chó! Cơm chó lạnh lẽo cứ thế ném thẳng vào mặt tôi!!

Còn Thời Dạ thì suốt cả bộ phim đều im lặng suy nghĩ: Tại sao họ lại nắm tay nhau? Tại sao họ lại hôn nhau? Chờ đã, hóa ra họ đã yêu nhau rồi à?

Cho đến khi xem đến nửa sau của bộ phim, nam nữ chính chia tay, mỗi người đều có cuộc sống riêng tốt đẹp, sự nghiệp thành công, rồi nhiều năm sau gặp lại nhau.

Họ mỉm cười chào tạm biệt nhau, như thể vẫn là bạn bè bình thường.

Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc sắp lướt qua nhau, tiếng nhạc nền quen thuộc bất ngờ vang lên, đó là bài hát mà họ đã cùng nhau sáng tác.

Nam chính đột ngột quay người lại, bất chấp tất cả ôm chầm lấy nữ chính, hôn sâu.

Họ hôn nhau, xoay tròn trong thế giới chỉ có hai người, như thể mọi thứ khác đều không còn tồn tại, như thể tình yêu vẫn còn nguyên vẹn như lúc mới gặp, và sẽ tiếp tục đẹp đẽ như truyện cổ tích mãi mãi.

Cảnh tượng này là cao trào của bộ phim, mẹ Sở đã từng xem mà xúc động rơi nước mắt.

Còn Sở Anh Túng khi xem đến cảnh này cũng hơi ngẩn người, trong đôi mắt đen láy phản chiếu ánh sáng từ màn hình, góc cạnh khuôn mặt cũng trở nên dịu dàng và tràn đầy mong đợi.

Thời Dạ thực ra không nhìn màn hình, cậu không hiểu những cảm xúc phức tạp trong phim.

Cậu chỉ nhìn Sở Anh Túng, nhìn thấy ánh mắt anh sáng lên, liền tò mò học theo nam chính, đưa tay khẽ nâng mặt Sở Anh Túng lên.

Sau đó, Thời Dạ cúi xuống hôn anh.

Đó chỉ là một động tác chạm môi rất đơn thuần.

Tuy nhiên, Sở Anh Túng hoàn toàn sững lại!

Không phải là đang hô hấp nhân tạo, không phải là bị bong gân ở bể bơi, không có bất kỳ yếu tố nào khác, không có lý do gì để anh hiểu lầm.

Thời Dạ đột nhiên hôn anh, hơn nữa còn nếm thử một chút, rồi trầm ngâm một chút, lại cúi xuống hôn tiếp.

Sở Anh Túng cứng đờ như tượng, chìm trong con thú bông lông xù, ngây ngốc bị cậu hôn hai cái, trong mắt tràn ngập hình bóng của Thời Dạ được ánh sáng le lói từ bộ phim chiếu vào.

Thời Dạ phát hiện ra anh quên thở.

Vì vậy, Thời Dạ bắt đầu nghi ngờ, liệu mình đã làm sai điều gì, chẳng hạn như bỏ sót một quy tắc giao tiếp xã hội nào đó.

Cậu nhìn Sở Anh Túng, hỏi: “Chẳng phải chúng ta giống như vậy sao?”

Sở Anh Túng hoàn hồn, ấp úng nói: “Giố-giống cái gì…”

Thời Dạ nói: “Yêu đương.”

Sở Anh Túng: “Chư-chưa… chưa có… Cậu… Tôi… Tại sao cậu lại đột-đột nhiên…”

Bộ phim vẫn đang chiếu, nhưng không còn ai chú ý đến nữa.

Tiếng đàn piano du dương, trong trẻo vang vọng trong phòng, như thể đang đệm nhạc cho họ.

Anh học trưởng nói nhiều, bỗng chốc trở thành anh học trưởng nói lắp.

Có lẽ anh ấy thực sự bị dọa, hơn nữa còn rất không vui?

Thời Dạ suy đoán, mặc dù trong lòng vẫn còn sót lại chút vui sướng nho nhỏ không rõ từ đâu đến, nhưng cậu không muốn Sở Anh Túng không vui.

Vì vậy, cậu xin lỗi: “Xin lỗi, là tôi hiểu lầm. Tôi cứ tưởng trải nghiệm của chúng ta và họ giống nhau hơn 80%, tôi có thể làm chuyện này với anh.”

Sở Anh Túng ngây ngốc nhìn cậu, hỏi: “Cậu muốn làm chuyện này à?”

Thời Dạ suy nghĩ một chút, nói: “Ừ.”

Miệng Sở Anh Túng từ từ há to, để lộ nụ cười ngốc nghếch, ấp úng nói: “Vậy… vậy thì… nhưng mà… yêu đương phải là tỏ tình trước, rồi đối phương đồng ý, rồi mới ở bên nhau… rồi mới được hôn chứ…”

Thời Dạ nói: “Ừ.”

Cậu như hiểu ra điều gì đó, gật đầu, lại nói: “Nên tỏ tình trước. Tỏ tình thì cần những bước nào?”

Vừa dứt lời, Sở Anh Túng đột nhiên bật dậy khỏi ghế sofa thú bông, ngốc nghếch nói: “Nhưng mà bước gì đó không quan trọng!”

Nói xong, anh nhào về phía Thời Dạ, hung hăng cắn một cái lên môi cậu.

Thời Dạ: “… Shss.”

Sở Anh Túng: “Ha ha ha ha ha tôi thích cậu lắm Thời Tiểu Dạ!! Cậu đáng yêu quá!!!”

Sở Anh Túng như một chú cún con, nhào vào người cậu, trên mặt tràn đầy nụ cười ngây ngô rạng rỡ, như thể ánh sáng phía sau đều biến thành bong bóng đủ màu sắc.

Anh vui mừng muốn hôn cậu, hơn nữa còn vui mừng không ngớt, cho nên cũng muốn hôn mãi không thôi.

Thời Dạ cảm thấy mình có lẽ bị anh lây nhiễm, cũng trở nên ngốc nghếch, hơi muốn cười, bèn đưa tay ôm lấy eo Sở Anh Túng, để anh dễ dàng chìm vào ghế sofa cùng mình.

Lúc này, tay Thời Dạ chạm vào vòng eo săn chắc của anh, rồi lại nghĩ đến những gì mình đã từng thấy…

Vì vậy, Thời Dạ hỏi: “Nếu tỏ tình là bước đầu, vậy khi nào thì đến bước sau?”

“Hả? Bước sau?”

Sở Anh Túng ngẩn người, đè lên người Thời Dạ.

Anh suy nghĩ về câu hỏi này, hai má dần đỏ ửng.

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Thời Dạ, Sở Anh Túng lại cảm thấy mình chắc là đã nghĩ sai rồi.

Anh đột nhiên cảm thấy không ổn: Có phải vừa rồi mình thể hiện quá mạnh mẽ, quá bá đạo, dọa sợ em trai nhỏ đáng yêu rồi không?! Không được, em ấy không biết gì hết, thuần khiết như tờ giấy trắng, mình không thể tùy tiện dạy hư em ấy được.

Vì vậy, Sở Anh Túng vội vàng bò dậy, nhìn em trai nhỏ “đáng yêu” của mình vẫn đang bình tĩnh, trong lòng không khỏi tự trách bản thân mình thật xấu xa.

Sở Anh Túng nói: “Xin-xin lỗi, là tôi quá vội vàng.”

Thời Dạ: “?”

Sở Anh Túng tự kiểm điểm bản thân một cách sâu sắc, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Cậu đợi đã, tôi… ngày mai tôi… tôi sẽ đi chuẩn bị! Nhất định phải ra ngoài ăn tối với tôi đấy! Bước này cứ để tôi lo, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!!”

Thời Dạ: “Ừ.”

Chuyện này thì không vấn đề gì, nhưng mà… luôn cảm thấy anh học trưởng này hình như đã hiểu nhầm điều gì đó rồi.