Vùng Cấm Turing - Chỉ Tiêm Đích Vịnh Thán Điệu

Chương 73



Sở Anh Túng lên lớp, đeo khẩu trang với vẻ mặt “tránh xa tôi ra”, trông còn hung dữ hơn ngày thường, quả nhiên không ai dám lại gần bắt chuyện.

Một lúc sau, anh nhận được tin nhắn từ cô Từ.

[Cô Từ: Lâu rồi không hỏi thăm, dạo này tiến triển thế nào rồi? Thời Dạ nói hai đứa tuần trước đi chơi nên không đến phòng tư vấn tâm lý… Haiz, cô buồn quá.]

Có vẻ như cô ấy thực sự rất buồn chán.

Sở Anh Túng tiện tay trả lời: [Tiến triển gì ạ?]

[Cô Từ: Nhiệm vụ thân mật thứ chín đấy, yêu cầu hai đứa phải thổ lộ lòng mình, như vậy là có thể tuyên bố hai đứa là bạn tốt nhất của nhau rồi! Best friends forever! Nếu có thể giúp Thời Dạ học được cách mở lòng, thì em chính là người tuyệt vời nhất.]

[Sở Anh Túng: Sắp rồi sắp rồi ạ!]

Hai ngày nay chơi bời quá sung, về nhà lại bị cảm, Sở Anh Túng thật sự đã quên khuấy chuyện này.

Anh ngẫm nghĩ, chuyến du lịch lần này, vẫn chưa dụ dỗ được Thời Tiểu Dạ thổ lộ, ngược lại là bản thân bị anh dắt mũi… Haiz, đúng là một tên nhóc băng sơn khó đối phó.

Sở Anh Túng trầm ngâm, vừa đi vừa nghĩ về ký túc xá, quả nhiên nhìn thấy Thời Dạ đang ngồi trước máy tính.

Hôm nay hai người đều đã tan học, Thời Dạ đang xem tin tức ngày hôm qua.

Cậu nhanh chóng nhận ra Sở Anh Túng đang đứng sau lưng nhìn chằm chằm mình, liền quay đầu lại nhìn anh.

Sở Anh Túng kéo ghế lại gần, hít hít mũi, đột nhiên hỏi: “Thời Tiểu Dạ, em… em thích điểm nào ở anh vậy?”

— Xem anh thông minh chưa kìa! Trực tiếp bỏ qua câu hỏi “em có thích tôi không”, khiến Thời Tiểu Dạ không có cơ hội phủ nhận!

“?”

Bị hỏi một câu bất ngờ như vậy, Thời Dạ có chút khó hiểu nhìn vào mắt Sở Anh Túng, một lúc sau mới nói: “Anh lại xem phim hay tạp chí kỳ lạ gì rồi à?”

“Không có!” Sở Anh Túng lập tức phủ nhận, “Em đừng hỏi nhiều, mau trả lời đi.”

Sau đó, anh thấy Thời Dạ im lặng.

Sở Anh Túng: “?” Này, cần phải suy nghĩ lâu như vậy sao?

Thời Dạ: “…”

Sở Anh Túng: “???” Này!! Em mà nghĩ lâu như vậy thì anh sẽ rất ngại đấy!!

Thời Dạ: “…………”

Sở Anh Túng: “… Thời Tiểu Dạ!” Anh sắp giận rồi đấy!

Thời Dạ: “Ừm, đừng giận.”

Sở Anh Túng nhíu mày, hung hăng đẩy ghế về phía trước, như một tên côn đồ: “Mau nói đi! Nếu không anh sẽ lây cảm cho em, để em cũng được nếm thử cảm giác bị cảm liên tục hai lần.”

Có lẽ lời đe dọa của anh đã có tác dụng.

Thời Dạ trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng mới mở miệng: “… Có lẽ là vì…”

Sở Anh Túng chớp chớp mắt, tràn đầy mong đợi.

Thời Dạ tiếp tục nói: “Một lý do nào đó mà em không biết.”

Sở Anh Túng: “…”

Hai giây sau, Sở Anh Túng phát điên: “Nói như vậy khác gì trả lời ‘không biết’ chứ!!… Hắt xì!”

Lại hắt hơi hai cái, Sở Anh Túng hoàn toàn mất hết khí thế, giống như một chú cún con đáng thương, chống cằm lên tay, nghiêng đầu nhìn Thời Dạ: “Thực sự không nghĩ ra sao?”

Thời Dạ: “Ừm.”

Sở Anh Túng: “Chắc chắn là phải có gì đó chứ? Ví dụ như, anh rất đẹp trai chẳng hạn!”

Thời Dạ: “Cũng tạm.”

Sở Anh Túng thật sự muốn đập bàn đứng dậy, mắng cậu “nói bậy”, làm sao mình chỉ có thể là “cũng tạm” đẹp trai, rõ ràng là rất đẹp trai!

Nhưng sau đó lại nghĩ, Thời Dạ mỗi ngày soi gương đều nhìn thấy một người đẹp trai cùng đẳng cấp, còn những người khác trên thế giới này có lẽ cậu đều chưa từng nhìn thẳng, cho nên cậu nói “cũng tạm”, biết đâu lại chính là tiêu chuẩn thẩm mỹ trung bình của cậu…

Nghĩ đến đây, Sở Anh Túng đành phải nhịn, lại nói: “Vậy còn gì nữa? Ví dụ như, dáng vẻ lúc anh chơi bóng rổ cũng rất đẹp trai!”

Thời Dạ: “Cũng tạm.”

Sở Anh Túng: “Cái gì cũng ‘cũng tạm’? Vậy còn… Lúc anh làm ‘cơm hộp tình yêu’ cho em! Chắc chắn là rất đẹp trai rồi!”

Thời Dạ: “… Không để ý.”

Sở Anh Túng tức giận, bê ghế đi chỗ khác, không thèm để ý đến cậu nữa.

Thời Dạ nhìn bóng lưng Sở Anh Túng trầm tư một lúc, lúc này mới chợt hiểu ra, nói: “Em biết rồi.”

“?!” Sở Anh Túng mong đợi quay đầu lại.

Thời Dạ nói: “Mông anh rất cong.”

Sở Anh Túng: “………………”

Thời Dạ: “Lúc đỏ mặt rất đáng yêu.”

Sở Anh Túng: “?????”

Thời Dạ: “Không biết vì sao lúc nào cũng hay giận dỗi, đôi khi ngốc nghếch, khiến em không đoán được suy nghĩ.”

Sở Anh Túng: “Thời! Dạ!!!”

Thời Dạ: “Đúng, giống như bây giờ vậy.”

Sở Anh Túng tức điên người, nhắn tin cho cô giáo Từ.

[Sở Anh Túng: Nhiệm vụ gì mà tệ hại vậy, bực mình chết đi được! Em quyết định hôm nay sẽ không thèm để ý đến Thời Dạ nữa!!]

[Cô giáo Từ:?? Xảy ra chuyện gì vậy? Hai đứa không phải đã là bạn tốt của nhau rồi sao?]

[Sở Anh Túng: Bọn em không còn là bạn tốt nữa!!!]

[Cô giáo Từ:!!!]

[Cô giáo Từ: Đừng như vậy mà, là cô làm sai chỗ nào sao? Hai đứa cãi nhau à? Chắc chắn là có hiểu lầm gì đó, chỉ cần giải thích rõ ràng, nhất định sẽ hóa giải được…]

[Sở Anh Túng: Tên nhóc thối tha đó nói chuyện chối tai chết đi được!!]

[Cô giáo Từ: Đừng giận, có lẽ là cách nói chuyện của Thời Dạ hơi thẳng thắn. Mà này, nó đã thực sự thổ lộ với em chưa? Giỏi quá Tùng ca!]

[Sở Anh Túng: Hừ!]

[Cô giáo Từ: Vạn dặm trường chinh đã đi đến bước cuối cùng rồi, đừng bỏ cuộc ở đây Tùng ca! Nhiệm vụ thứ chín em đã hoàn thành rồi, tiếp theo chính là nhiệm vụ cuối cùng – “Thay đổi vì cậu ấy”! Nếu em cảm thấy cách nói chuyện của Thời Dạ khó nghe, em phải nói cho nó biết, sau đó dẫn dắt nó, giúp nó học cách nói chuyện uyển chuyển, dễ nghe hơn.]

Sự chú ý của Sở Anh Túng lập tức bị thu hút bởi chủ đề mới.

[Sở Anh Túng: Thay đổi? Thay đổi lịch trình không tính là thay đổi sao?]

[Cô giáo Từ: Thực ra cũng tính, nhưng mà cô mong đợi sự thay đổi ở cấp độ sâu sắc hơn. Cô hy vọng Thời Dạ không chỉ học được cách ôm em, mà còn có thể học được cách ôm những người khác quan tâm đến nó.]

[Cô giáo Từ: Đúng rồi, mà này, lịch trình của Thời Dạ thực sự đã thay đổi sao? Gần đây nó đúng là không đến phòng tư vấn tâm lý đúng giờ nữa.]

Nhìn thấy tin nhắn này, Sở Anh Túng suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn bóng lưng Thời Dạ.

Một lúc sau, Sở Anh Túng bất đắc dĩ đá vào chân ghế Thời Dạ, nhắc nhở cậu ta quay lại.

Thời Dạ: “?”

Sở Anh Túng hung dữ hỏi: “Sao dạo này bốn giờ chiều em không đến phòng tư vấn tâm lý nữa? Lịch trình thay đổi rồi sao?”

“Không.” Thời Dạ nói.

Sở Anh Túng khó hiểu hỏi: “Vậy sao em không đi…”

“Những lúc không đi, có lẽ là đang ở cùng anh.” Thời Dạ thản nhiên nói, “Bốn giờ chiều là lúc cần anh, không phải là lúc cần tư vấn tâm lý.”

Sở Anh Túng há hốc mồm, ngây ngốc nhìn cậu.

Thời Dạ thấy anh không còn câu hỏi nào khác, liền quay lại, tiếp tục bình tĩnh nhìn máy tính.

Vài phút sau.

[Sở Anh Túng: Em tha thứ cho Thời Tiểu Dạ rồi!!! Nó thật sự quá đáng yêu!!!]

[Sở Anh Túng: Nhiệm vụ thứ mười, tôi đến đây!!]

Cô giáo Từ: “???”

Lòng dạ Tùng ca, thật sự là khó đoán như biển sâu.



Trên thực tế, trong lúc Sở Anh Túng đang bận nhắn tin, Thời Dạ cũng đang theo dõi tin tức từ nhiều phía.

Sáng nay, Dư Cảnh Thụ đã nhắn tin cho cậu qua phần mềm liên lạc nội bộ: Blady đã chính thức bị bắt.

Điều đang chờ đợi cô ta là mười hai tội danh nghiêm trọng như đánh cắp bí mật quốc gia, gây nguy hiểm cho an ninh mạng công cộng,… Nghe nói, mức án cuối cùng rất có thể là chung thân.

Mặc dù những ngày qua tổ chức Epiphany đã nhiều lần tìm cách giải cứu, nhưng cuối cùng vẫn bất thành.

Trước pháp luật quốc gia, cho dù là tổ chức hacker hùng mạnh đến đâu, cũng chỉ như muối bỏ bể.

Ảnh hưởng của bọn họ vẫn chưa thể can thiệp vào thế giới thực.

Trật tự trong thế giới thực tuy ổn định vững chắc, nhưng trên mạng lúc này lại đang dậy sóng.

Có thể thấy, Fennel vẫn chưa từ bỏ mục đích của hắn ta.

Theo sau việc trang web giải mã liên tục tung ra một số tài liệu quân sự bí mật của Hoa Kỳ nhắm vào Hoa Quốc, những lời chỉ trích trên mạng dần trở nên gay gắt, mâu thuẫn ngày càng gay gắt.

Mặc dù chính phủ Hoa Kỳ liên tục phủ nhận việc mình có lập ra những kế hoạch quân sự này, nhưng ai cũng có thể nhận ra: Bọn họ đã sớm nhắm vào sự trỗi dậy của Hoa Quốc và thực hiện nhiều biện pháp khác nhau, đây tuyệt đối không phải là chuyện bịa đặt.

Bao gồm cả diễn đàn hacker lớn nhất Hoa Quốc “Cánh đồng hoa”, gần đây cũng bị tấn công mạng từ các IP của Hoa Kỳ.

Khi Thời Dạ hỏi thăm tình hình từ xyzabc123, người này đã cung cấp dữ liệu backend[1] của mình.

Trước năm nay, do danh tiếng đặc biệt của nó, Cánh đồng hoa trung bình mỗi ngày phải hứng chịu khoảng 50 cuộc tấn công của hacker, trong đó chỉ có khoảng 10 vụ đến từ nước ngoài;

Nhưng gần đây, khi sự việc lên men, Cánh đồng hoa thậm chí còn bị tấn công tới 400 lần mỗi ngày trong thời gian cao điểm, trong đó đại đa số IP đều đến từ Hoa Kỳ.

Tương tự, nhiều trang web của Hoa Kỳ cũng đưa tin về việc bị hacker từ Hoa Quốc tấn công.

Trên mạng, các hacker Hoa Quốc đa phần đều để lại những câu như:

“Nhân dân Hoa Quốc muôn năm!”

“Đánh bại chủ nghĩa đế quốc Mỹ!”

“Hoa Kỳ phá hoại hòa bình thế giới!”

“Đừng nói là tôi không cảnh báo trước!”

Những câu này nhanh chóng được dán lên nhiều trang web bị tấn công của Hoa Kỳ dưới dạng khẩu hiệu.

Những hành động tự phát của các hacker dân gian này cũng đã làm gia tăng mâu thuẫn trong giới an ninh mạng.

Trong bối cảnh cả hai quốc gia đều lên tiếng về vấn đề này, người dân hai nước lại tự phát đối đầu và xung đột, thậm chí đến mức tự phát “tập kết lực lượng để làm chuyện lớn”.

Một số nhân vật có tiếng trong giới hacker Hoa Quốc đã lên tiếng, cho biết sẽ thống nhất phản công các hacker Hoa Kỳ vào thứ Sáu tuần sau.

Nguyên nhân là do nhiều trang web phi lợi nhuận của Hoa Quốc có đuôi.cn và.org bị tấn công, trang chủ bị bôi nhọ, dán đầy những hình ảnh xúc phạm Hoa Quốc, trong đó thậm chí còn có cả bệnh viện trung tâm thành phố D.

Phải biết rằng, việc hệ thống bệnh viện bị tê liệt, rất có thể đồng nghĩa với việc hàng trăm, hàng nghìn bệnh nhân không thể được điều trị kịp thời, hiệu quả.

Điều này khiến mọi người phẫn nộ, quyết định phải phản công Hoa Kỳ –

Và mục tiêu phản công của bọn họ chính là tòa nhà biểu tượng của Hoa Kỳ, Lầu Năm Góc.

Rất nhiều tin tức, thật có giả có, được lan truyền trên các diễn đàn.

Sau khi xem qua nội dung chính, Thời Dạ hỏi xyzabc123: [Không có tin tức gì của Fennel sao?]

[xyzabc123: Tạm thời chưa có. Chúng tôi cho rằng hắn ta có thể vẫn đang tích cực giải cứu Blady.]

Thời Dạ: [Không, hắn ta có kế hoạch riêng.]

Không biết vì sao, Thời Dạ rất chắc chắn về điều này: Cuộc đối đầu giữa cậu và Epiphany vẫn chưa kết thúc.

Fennel sẽ nhắm vào cậu.
[1] Backend: Phần mềm chạy ngầm, đảm bảo hoạt động của hệ thống, người dùng thường không nhìn thấy.