Vùng Cấm

Chương 50



Đến thời gian nghỉ giải lao, Trịnh Minh Dịch lại ra sân tập.

Tiết trời dần trở nên mát mẻ, số lượng người đi ra sân tập cũng ngày càng đông hơn. Thế nhưng ngoài các loại dụng cụ máy móc tập thể dục thì bãi tập cũng không có mấy chỗ ngồi nghỉ chân được, băng ghế dài duy nhất trong sân đã bị Hứa Thắng chiếm dụng từ lâu.

Thế nhưng chỉ cần Trịnh Minh Dịch xuất hiện, một nửa phần ghế còn lại chắc chắn là của hắn.

Giang Trì Cảnh nhàn nhã ngó ra ngoài cửa sổ ngắm góc nghiêng của người nọ. Dù nhìn xa hay gần thì anh vẫn không thể rời mắt khỏi gương mặt Trịnh Minh Dịch.

Bờ môi hắn mấp máy, đương trò chuyện cùng Hứa Thắng ngồi ngay bên cạnh. Vì khoảng cách quá xa nên Giang Trì Cảnh cũng không nghe rõ hai người nói gì với nhau, cảnh tượng cứ như một bộ phim câm tĩnh lặng khiến anh càng thêm chú ý vào biểu cảm và dáng dấp của nhân vật chính.

Trái ngược với Hứa Thắng đang chống khuỷu tay lên đầu gối, dáng vẻ hơi có phần câu nệ, Trịnh Minh Dịch lại thoải mái tựa lưng vào ghế, tay đặt lên đùi một cách rất tự nhiên. Hắn lạnh nhạt phóng tầm mắt về phía trước, bờ môi mấp máy không thể hiện quá nhiều cảm xúc.

Giang Trì Cảnh đoán, hai người họ đang nói về chuyện Hứa Thắng được giảm thời hạn chấp hành hình phạt. Ban đầu Hứa Thắng còn ù ù cạc cạc chưa rõ, nhưng giờ mọi chuyện đã rõ thì chắc chắn anh ta sẽ đến gặp Trịnh Minh Dịch để xác nhận. Hứa Thắng cứ rũ mắt nhìn xuống sân mãi, có lẽ anh ta đang tỏ ý cảm ơn Trịnh Minh Dịch hoặc biểu lộ tâm trạng, bằng không chẳng đời nào Hứa Thắng lại tỏ ra ngượng ngùng như thế.

Trịnh Minh Dịch vẫn cư xử nói năng bình thường, bằng sự hiểu biết của bản thân về người nọ, Giang Trì Cảnh tin rằng Trịnh Minh Dịch sẽ không tâm tình sâu lắng cùng Hứa Thắng mà thay vào đó, hắn sẽ nói cho Hứa Thắng biết vì sao mình lại làm thế.

Một lát sau, Hứa Thắng thở phào nhẹ nhõm. Anh ta cũng tựa lưng vào ghế như Trịnh Minh Dịch, ánh mắt vô định nhìn về phía trước. Giang Trì Cảnh đoán, Hứa Thắng đang nói về những chuyện trong tương lai, ví như ổn định cuộc sống cho đôi vợ chồng già hay sẽ sống thế nào với công chúa.

Đúng lúc này, một nhân vật mới bỗng xuất hiện trong bộ phim câm ấy. Lão Cửu từ góc màn ảnh xông ra chỗ Trịnh Minh Dịch và Hứa Thắng đang ngồi nhưng bị đám đàn em bên cạnh ngăn lại. Gã tức tối đẩy một người trong đó ra, hai tên đàn em khác lập tức chạy đến kiềm giữ Lão Cửu lại.

Gã buộc phải nghiêng đầu, lia mắt qua đám đàn em để gào thét gọi Hứa Thắng. Thước phim câm từ nãy đến giờ cuối cùng cũng xuất hiện âm thanh đầu tiên như đang mong được ai đó hồi đáp, chỉ tiếc là giọng điệu nghe chẳng mấy chân thành.

Hứa Thắng hờ hững nhìn Lão Cửu rồi tiếp tục ngay sang nói chuyện với Trịnh Minh Dịch.

Xem đến đây, Giang Trì Cảnh bỗng như được chứng thực cảm giác trước đây khi anh từng nghĩ, Trịnh Minh Dịch rất có vai vế trong tù.

Lão Cửu bây giờ chẳng khác gì quân “sĩ” bị bỏ rơi, mất đi cảm giác tồn tại trước mặt quân “tướng”. Nhưng không vì thế mà Trịnh Minh Dịch lại thay thế Lão Cửu để trở thành quân “sĩ” của Hứa Thắng, mà ngược lại hắn trở thành một quân “soái” khác trên bàn cờ, chỉ có quân “tướng” mới được quyền ngồi ngang hàng với hắn.

Tiếng ghế ngồi di chuyển và tiếng người thì thầm nhỏ to vang lên trong thư viện. Giang Trì Cảnh chuyển tầm mắt, hóa ra cũng có kha khá phạm nhân nhoài đến gần cửa sổ để xem bộ phim câm trình diễn ngoài sân tập giống như anh.

Hầu hết phạm nhân đến thư viện đều không tham gia vào những cuộc chiến phân chia phe phái, thế nhưng càng là người ở vị trí trung lập như thế lại càng thích xem trò vui. Một vài người cho hay Lão Cửu đã mất vị thế ở trong tù, đám đàn em bên cạnh cũng có mấy đứa bỏ đi rồi. Lại có người bảo, Hứa Thắng rất nể Trịnh Minh Dịch. Lúc ăn cơm trưa anh ta còn phải đợi Trịnh Minh Dịch động đũa trước rồi mới dùng bữa.

Đâu chỉ có thế, những tin đồn kỳ lạ như Trịnh Minh Dịch là bé cưng mới của Hứa Thắng hay công chúa bị cho vào lãnh cung cũng được bàn luận rôm rả. Giang Trì Cảnh quát to một tiếng “im lặng”, đám người đang đắm chìm trong cơn tám chuyện lập tức rén miệng. Thế nhưng vẫn có người tò mò nhìn Giang Trì Cảnh như thể muốn biết anh sẽ cư xử thế nào sau khi mất đi “con hàng” của mình.

Giang Trì Cảnh bình tĩnh ngó ra bên ngoài lần nữa, Lão Cửu đã rời khỏi chỗ đứng ban nãy và quay về khu đặt máy móc tập thể dục. Anh trông thấy đám đông trên sân tập vừa nhìn Lão Cửu vừa cười cợt, rõ là đang nhạo báng gã. Lão Cửu vẫn cứ đứng nâng tạ đơn, chẳng may may quan tâm ánh mắt của những người xung quanh. Thế nhưng gương mặt gã lộ vẻ hung tàn, ánh mắt rét lạnh, nội tâm Lão Cửu chắc hẳn không được bình lặng như gã đang tỏ ra.

Thoáng cái Trịnh Minh Dịch và Hứa Thắng đã trò chuyện xong, hắn di chuyển về phía tòa nhà công vụ. Lão Cửu lập tức đặt cục tạ đơn trên tay xuống, liếc nhìn theo bóng dáng Trịnh Minh Dịch, ánh mắt dần đanh lại.

Trịnh Minh Dịch đi rồi, bộ phim câm không còn nhân vật nam chính nên Giang Trì Cảnh cũng chẳng còn hứng thú theo dõi. Ban nãy có phạm nhân ngồi vào hàng ghế đầu sát bên cửa sổ để dễ bề hóng chuyện, nhưng vừa nhác thấy bóng Trịnh Minh Dịch trong thư viện, người đó đã nhanh chân cầm sách quay lại chỗ ngồi trước đó.

Trịnh Minh Dịch vẫn ngồi ở vị trí như mọi lần, hắn dùng khẩu hình bảo Giang Trì Cảnh: “Anh đói quá.”

Giang Trì Cảnh hất cằm, ra dấu rằng bánh dâu tây đang nằm trong chiếc túi bảo vệ môi trường bên canh.

Kim giờ chậm rãi điểm mốc hai giờ, trong thư viện cuối cùng chỉ còn lại hai người. Trịnh Minh Dịch chuyển sang ngồi ở khu vực làm việc, hắn nhanh chóng mở hộp đựng đồ ăn mà Giang Trì Cảnh mang tới cho.

“Trông cũng tàm tạm.” Trịnh Minh Dịch nhìn chiếc bánh trong tay bảo.

“Thế thôi đừng ăn.” Giang Trì Cảnh ra vẻ muốn đòi lại.

“Sao lại không ăn?” Trịnh Minh Dịch cắn một miếng bánh, chậm rãi nhấm nháp một lúc mà vẫn không nói gì.

“Vị như nào?” Giang Trì Cảnh vội hỏi.

“Ngon lắm.” Trịnh Minh Dịch gật nhẹ đầu, “Nhưng mà lần sau em cho thêm nhiều đường tí nhé.”

“Em cho theo công thức đấy.” Giang Trì Cảnh bỗng nhớ tới lọ mứt dâu tây ngọt lịm người kia, anh nhíu mày hỏi tiếp, “Sao anh ăn ngọt dữ vậy?”

“Anh thích đồ ngọt mà.” Trịnh Minh Dịch cười, ăn thêm một chiếc bánh nữa.

Để làm đồ ăn cho đúng gu một người thì đúng là cần phải thử rất nhiều lần, Giang Trì Cảnh cũng không xoắn xuýt thêm nữa. Anh nghiêm giọng nhắc nhở: “À em bảo, anh phải cẩn thận Lão Cửu đấy.”

“Em thấy gã không được bình thường à?” Trịnh Minh Dịch dường như rất đói bụng, hắn ăn vài miếng đã hết tiếp chiếc bánh dâu tây thứ hai.

“Rất không bình thường.” Giang Trì Cảnh thấy người nọ ăn ngon lành như vậy nên cũng tự cầm một miếng bánh lên ăn, “Chắc gã đang tính kế trả thù.”

Lão Cửu chịu án chung thân nên sẽ rục xương nơi đây. Nhà tù là cả thế giới của gã, Lão Cửu chắc chắn không thể chịu đựng được việc mình bỗng dưng rơi từ đỉnh cao của chuỗi thức ăn xuống đáy vực, đã vậy còn bị mọi người chung quanh dè bỉu.

“Anh sẽ đề phòng gã.” Trịnh Minh Dịch nhanh chóng giải quyết hết mớ bánh dâu tây, cả hộp giờ chỉ còn lại non nửa miếng trên tay Giang Trì Cảnh.

“Anh phải cẩn thận đó.” Giang Trì Cảnh dặn dò, “Thằng vua cũng thua thằng liều, gã chẳng còn gì để mất đâu nên nếu gây sự là sẽ căng lắm đấy.”

Trịnh Minh Dịch lơ đễnh “ừ” một tiếng, hai mắt vẫn lom lom nhìn nửa miếng bánh dâu tây trên tay Giang Trì Cảnh.

“Gì đó?” Giang Trì Cảnh cuối cùng cũng nhận ra vấn đề, “Cái này của em nha.”

“Của em thì cũng là của anh.” Trịnh Minh Dịch ngang ngược nắm lấy cổ tay Giang Trì Cảnh rồi nhoài người tới ăn nốt miếng bánh cuối cùng.

Có vẻ như Trịnh Minh Dịch chưa thỏa cơn thèm, sau khi cướp mất miếng bánh dâu nho nhỏ, hắn tiếp tục vươn lưỡi liếm mút ngón tay Giang Trì Cảnh như thể muốn nuốt trọn hương vị. Đầu ngón tay vốn là khu vực nhạy cảm, Giang Trì Cảnh ngẩn người trong thoáng chốc, bụng dưới bỗng dâng lên cơn khô nóng bất thường.

Anh vội giật tay lại, trợn mắt nhìn Trịnh Minh Dịch: “Em đã nói bao nhiêu lần rồi, ở đây có camera!”

Trịnh Minh Dịch từ tốn nuốt miếng bánh, hắn nghiêm túc bình phẩm: “Miếng này là ngon nhất từ nãy đến giờ.”

Giang Trì Cảnh bực mình hỏi: “Thế tóm lại là anh ăn bánh dâu tây hay ăn em đó.”

Trịnh Minh Dịch mỉm cười bẹo má Giang Trì Cảnh như thay lời muốn nói.

Đúng là anh không nên lên cơn làm bánh cho Trịnh Minh Dịch mà, báo hại hắn cứ được đằng chân lân đằng đầu. Cũng may sau đó Trịnh Minh Dịch chỉ an phận ngồi xem biểu đồ chứng khoán và phân tích tình hình hiện tại cho Giang Trì Cảnh nghe chứ không làm gì bậy bạ nữa.

Giá cổ phiếu đồng hồ ông Chung vẫn đang giảm, nhưng không còn được đà lao dốc gây khủng hoảng như lúc trước mà vẫn ở mức bình bình. Trong khi đó, cổ phiếu của những công ty mà Quan Vĩ đang theo dõi bỗng sụt giảm và tụt lại so với đà tăng của thị trường chứ không tăng mạnh như khi chính sách kia vừa công bố. Một số người cảm thấy tình hình không ổn nên đã bắt đầu lặng lẽ bán thốc bán tháo. Tình huống này đồng nghĩa với việc Quan Vĩ đã sắp thành công rồi.

“Chỉ cần Quan Vĩ có thể điều tra ra tận gốc vấn đề của mấy công ty nọ thì vụ án của anh sẽ được đem ra xét xử lại.” Trịnh Minh Dịch nói.

Cổ phiếu của các công ty trên đều có liên quan đến vụ án bán khống của Trịnh Minh Dịch. Nếu như ban lãnh đạo cấp cao của những công ty này dính nghi vấn thao túng cổ phiếu thì tương đương với việc các bằng chứng kết tội Trịnh Minh Dịch sẽ giảm hẳn độ tin cậy.

“Nếu nhanh thì tầm một tháng nhỉ?” Giang Trì Cảnh hỏi.

Trịnh Minh Dịch “ừm” một tiếng, chỉ là từ “ừm” này kéo dài âm cuối, nửa như khẳng định nửa như phủ định.

Giang Trì Cảnh cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, đằng nào thì Trịnh Minh Dịch cũng không nắm chắc được thời gian tòa án mở phiên tòa phúc thẩm.

Sau ba giờ chiều, Trịnh Minh Dịch rời khỏi thư viện với cái bụng no nê. Còn hai tiếng nữa là Giang Trì Cảnh tan tầm, anh rảnh rỗi nên đi sắp xếp lại kệ sách trong thư việc. Mới bận rộn chưa được bao lâu, Lạc Hải đã đến đây.

“Đau đầu quá.” Lạc Hải tìm một chiếc ghế ngồi xuống. Y mỏi mệt gục người, tay xoa xoa phần giữa lông mày.

“Vì Vu Quang à?” Giang Trì Cảnh lại gần Lạc Hải, anh dựa người lên bàn.

“Trẻ người non dại nên đúng là không hiểu chuyện gì hết.” Lạc Hải nói.

Y không nói rõ ràng nhưng Giang Trì Cảnh cũng lờ mờ đoán được. Vu Quang lúc nào cũng hăng hái đòi thay trời hành đạo, tâm tư chẳng khác gì mấy thằng nhóc cấp hai trẩu tre, cư xử không hiểu chuyện là điều hiển nhiên thôi.

“Không phải anh thích chăm nom người nhỏ tuổi hơn mình sao?” Giang Trì Cảnh hỏi, “Biết điều quá đâm ra anh lại thấy chán ngán.”

Nói đúng hơn, Lạc Hải sẽ mất đi hứng thú nếu đối phương sống quá độc lập. Y thích người yêu phải sống dựa vào mình, mà Giang Trì Cảnh lại hoàn toàn không phải là người có tính cách như thế.

Anh thích đôi bên cho nhau không gian riêng. Ví như Giang Trì Cảnh biết, Trịnh Minh Dịch luôn có rất nhiều kế hoạch trong đầu nhưng anh không bao giờ chất vấn đòi hiểu được hết. Bởi đến lúc cần thiết, tự Trịnh Minh Dịch sẽ nói cho anh nghe thôi.

“Rồi rồi, anh nhận thua.” Lạc Hải bất đắc dĩ đáp, “Thích thế thì đành chịu thôi.”

“Nhưng mà vẫn nên cẩn thận đó, anh đừng có chiều thằng nhỏ sinh tật.”

Giang Trì Cảnh vừa dứt lời, bộ đàm trên vai bỗng truyền đến âm thanh hỗn loạn, giọng quản giáo nào đó lo lắng vang lên: “Bác sĩ Lạc, anh có đó không bác sĩ Lạc! Lão Cửu đâm người ta bị thương rồi, phiền anh chạy qua khu nhà xưởng gấp!”