Vùng Cấm

Chương 59



Giang Trì Cảnh đã mua dép lê, ly súc miệng và các vật dụng cần thiết cho Trịnh Minh Dịch. Anh cũng định mua thêm gì đấy nhưng đầu óc nghĩ mãi chẳng thông, thế là anh bèn sang nhà Trịnh Minh Dịch để xem có nảy ra ý tưởng gì không.

Mọi người trong khu dân cư vẻ đã quen với sự tồn tại của đống đổ nát đối diện nhà anh. Thế nhưng khi Giang Trì Cảnh bước vào sân, cảm giác hiu quạnh vẫn mãnh liệt bủa vây.

Những bức tường cháy đen chẳng còn nhìn ra hình ra dạng, chỉ có đám cỏ dại trong sân vẫn kiên cường sống tiếp. Giang Trì Cảnh cẩn thận nhấc băng rào cảnh báo lên rồi bước qua khung cửa sém lửa đến mức biến dạng.

Cảnh sát cũng từng đến điều tra nguyên nhân vụ cháy nhưng chỉ xác định được là do có người cố ý phóng hỏa, ngoài ra không có thêm manh mối gì khác. Kẻ mặc đồ đen tấn công Trịnh Minh Dịch rất đáng nghi, thế nhưng hắn khăng khăng rằng mình chỉ là ăn trộm và không liên quan gì đến vụ phóng hỏa. Cảnh sát cũng không thu được manh mối chứng minh kẻ áo đen là người thực hiện phi vụ này nên đã thả hắn ra khỏi trại tạm giam từ lâu.

Giang Trì Cảnh dạo quanh phòng khách, xem ra phải mua thêm một cái ly cối rồi. Tiếp đó anh ghé phòng bếp nhìn quanh quất một hồi và quyết định sẽ mua vài cái tạp dề cho Trịnh Minh Dịch. Đồ dùng trong toilet chắc chắn không cần nên Giang Trì Cảnh đi thẳng lên lầu xem tiếp.

Quần áo và chăn nệm đều đã cháy rụi, toàn bộ những chiếc đồng hồ còn lại của Trịnh Minh Dịch cũng hóa thành đống phế liệu. Giang Trì Cảnh ước chừng tiền mua đống đồng hồ này còn cao hơn cả giá nhà của Trịnh Minh Dịch nữa. 

Đã chạy đến đây phóng hỏa tức là thủ phạm đã nhận tiền của người khác. Thế nhưng trông thấy cả đống đồng hồ xịn xò như thế lại không vội xách đi chứng tỏ hắn đã gây án thành quen, kẻ thủ ác thừa biết những chiếc đồng hồ hàng hiệu này mà đem đi tiêu thụ thì rất dễ bị tra ra nguồn gốc.

Giang Trì Cảnh bỗng nhớ đến kẻ mặc đồ đen vừa có thân thủ tốt lại làm việc nhanh lẹ, xem ra là dân chuyên nghiệp. Hắn xuất hiện ở nhà Trịnh Minh Dịch đến hai lần, lần đầu bị người nọ vứt xuống tầng trệt, lần sau thì đến lục tung mọi ngóc ngách trong nhà rồi nhanh chóng rời đi trước khi Quan Vĩ tới.

Tính thêm cả vụ phóng hỏa nữa thì tác phong làm việc của ba vụ đều cẩn trọng y hệt nhau như là cùng một người thực hiện. Nhưng thế thì sao chứ, đây cũng chỉ là suy đoán của Giang Trì Cảnh thôi. Anh cũng chẳng phải cán bộ điều tra thực thụ, ngay cả cảnh sát còn không tìm ra bằng chứng thì anh cũng đành chịu thua.

Giang Trì Cảnh nhanh chóng ngó nghiêng xem trong phòng còn món gì có thể dùng được hay không.

Bên cạnh tủ đầu giường là một đống hổ lốn, xem ra lần thứ hai đến đây kẻ áo đen đã lục tung ngăn kéo để tìm đầu mối. Ngoài những vật dụng bình thường như điều khiển từ xa, sạc điện thoại, Giang Trì Cảnh bỗng phát hiện thêm một thứ vốn rất quen thuộc với anh – đó là chiếc ống nhòm của thương hiệu X.

Chiếc ống nhòm này có chất lượng ở mức tối ưu, nói nôm na là nếu ống nhòm của Giang Trì Cảnh có thể nhìn rõ mạch máu trên cánh tay Trịnh Minh Dịch thì chiếc ống nhòm này thậm chí còn soi được cả lông mi của anh.

Giỏi quá rồi, trang bị đồ nghề còn xịn hơn cả dân nhìn lén chuyên nghiệp như anh nữa.

Trước đó Trịnh Minh Dịch cũng thừa nhận rằng sau khi phát hiện Giang Trì Cảnh theo dõi hắn, hắn cũng quan sát lại anh. Khi ấy Giang Trì Cảnh không nghĩ gì nhiều, anh nghe quan sát thì cũng chỉ nghĩ là quan sát thông thường mà thôi. Giờ ngẫm lại mới thấy, nào là theo dõi với chả quan sát, chỉ toàn văn hoa bay bướm. Nói thẳng ra là hai đứa đều lòng dạ đen tối, âm mưu nhìn lén đối phương mới đúng.

Giang Trì Cảnh cũng không rõ liệu trong lòng Trịnh Minh Dịch có top 3 hình ảnh ưa thích về anh hay không nữa.

“Top 3 gì cơ?”

Sáng đầu tuần, Giang Trì Cảnh nhắc lại chuyện ống nhòm với Trịnh Minh Dịch, nhân tiện đề cập đến chuyện top 3 hình ảnh ưa thích. Xem ra người nọ chưa bao giờ làm những bảng xếp hạng nhàm chán thế này nên khi nghe Giang Trì Cảnh hỏi, hắn vẫn ù ù cạc cạc, nhưng đến khi hiểu rõ đầu đuôi Trịnh Minh Dịch lập tức bật cười.

“Để anh ngẫm lại chút nào. Hay em nói trước đi.” Trịnh Minh Dịch bảo.

“Em đang hỏi anh cơ mà.” Giang Trì Cảnh quyết không nhượng bộ.

“À thì…” Trịnh Minh Dịch tư lự một thoáng rồi đáp, “Xếp thứ ba là lúc em đi lấy bưu kiện.”

“Em đi lấy bưu kiện?” Giang Trì Cảnh thấy khó hiểu thực sự, “Cái này thì có gì hay ho để nhìn đâu?”

Trịnh Minh Dịch chỉ ngón tay trỏ xuống, ý vị sâu xa đáp: “Bưu kiện để dưới đất.”

Giang Trì Cảnh lập tức hiểu ra, lúc lấy bưu kiện anh cần phải cúi người xuống, mà tư thế này vừa hay khoe được đường cong quyến rũ của bờ mông.

Chậc, coi như anh giỏi.

“Em thì sao?” Trịnh Minh Dịch hỏi.

“Xếp thứ ba với em là,” Giang Trì Cảnh cố tình buông lơi giọng, “lúc anh mặc quần đùi thể thao ống rộng.”

“Quần đùi thể thao?” Trịnh Minh Dịch hỏi lại.

“Lắc qua lắc lại, trông to lắm.” Thấy Giang Trì Cảnh năng bậy bạ mà mặt vẫn tỉnh như không, Trịnh Minh Dịch bật cười, mãi một lúc sau hắn mới bình tĩnh tiếp liều: “Xếp thứ hai của anh là lúc em ngồi trên sô pha xem tivi.”

“Xem tivi á?” Giang Trì Cảnh lại thấy khó hiểu nữa rồi.

“Thử nhớ lại tư thế ngồi của em đi.” Trịnh Minh Dịch có lòng nhắc nhở.

Giang Trì Cảnh thích ngồi dựa người vào tay vịn ghế sô pha, một chân khoanh trước mặt, chân còn lại thì gập thẳng đạp lên ghế. Tư thế này dĩ nhiên rất bình thường, chỉ là lúc ở nhà Giang Trì Cảnh hay mặc quần đùi ống rộng, nếu anh chống chân lên như thế thì tất nhiên quần sẽ bị kéo lên sát bẹn. Khi ấy anh mà cử động chân qua lại thì khéo đồ lót cũng lộ ra luôn.

Hay lắm, đúng là cao thủ mà.

Giang Trì Cảnh nhìn lén Trịnh Minh Dịch lâu như vậy còn chưa có cơ may được thấy hắn mặc quần lót, với hình ảnh hạng hai này anh xin phép thua tâm phục khẩu phục.

“Tới lượt em.”

“Lúc anh quấn băng vải trước khi đấm bốc.” Giang Trì Cảnh nói.

Đây cũng chẳng phải chuyện gì mới lạ, hôm trước Trịnh Minh Dịch ra tù đến ở nhà Giang Trì Cảnh, hai người thậm chí còn quấn băng chơi trò vận động cơ thể mà.

Trịnh Minh Dịch khẽ gật đầu tiếp lời: “Hạng nhất trong anh là lúc em mặc áo ba lỗ.”

Trong mấy bộ đồ ở nhà, Giang Trì Cảnh thường bận bộ đồ gồm quần đùi và áo ba lỗ. So với áo tay ngắn, công nhận là khi mặc ba lỗ sẽ lộ da thịt nhiều hơn, nhưng nghe Trịnh Minh Dịch xếp hình ảnh này ở mục đầu tiên Giang Trì Cảnh vẫn thấy không thuyết phục lắm.

Trịnh Minh Dịch dĩ nhiên cũng nhìn ra được điều này, hắn lập tức bổ sung: “Lúc mặc ba lỗ thì dù đi lấy bưu kiện hay xem tivi em đều không để tâm đến việc bị lộ hàng.”

Lộ hàng?

Giang Trì Cảnh lập tức hiểu đối phương đang muốn nói lộ thứ gì, anh xoay người sang một bên, nhăn mặt nhìn hắn: “Anh dâm quá nha, Trịnh Minh Dịch.”

“Không biết ngượng mà còn ở đó nói anh à?” Trịnh Minh Dịch nhướng mày, “Số một của em là gì nào?”

“Em…” Giang Trì Cảnh ngồi thẳng người lại, chột dạ đáp: “Thì cũng… là lúc anh không mặc đồ thôi.”

Chỉ cần Trịnh Minh Dịch không mặc quần áo thì cảnh nào Giang Trì Cảnh cũng thích xem hết. Từ đấm bốc, nấu ăn cho đến dọn dẹp sân vườn, tất cả đều là hình ảnh top 1 trong lòng anh.

“Xem ai dâm hơn ai kìa?” Trịnh Minh Dịch bật cười hỏi.

“Hừm.” Giang Trì Cảnh hắng giọng một cái, “Kẻ tám lạng người nửa cân thôi chứ bộ.”

Đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, không ngờ một chuyện có xác suất vô cùng nhỏ là hai bên đều nhìn trộm nhau lại thật sự xảy ra. Giang Trì Cảnh không phải là người mê tín, nhưng thú thực anh cảm thấy, đây là món quà mà trời cao ban cho anh, bề trên đang dùng một cách riêng biệt để giúp anh từ bỏ thói xấu thích nhìn lén người khác.

Lần bị Trịnh Minh Dịch phát hiện gắn camera ở phòng giải trí, Giang Trì Cảnh đã cảm thấy bị bắt quả tang khi nhìn trộm là một chuyện hết sức kinh dị nên từ đó về sau, anh không mở camera phòng giải trí ra xem nữa. Thêm nữa từ lúc Trịnh Minh Dịch vào tù, căn nhà phía đối diện chẳng một bóng người, Giang Trì Cảnh cũng lâu rồi không ngó sang nhìn trộm bên ấy.

Có lẽ đam mê nhìn lén nhiều năm qua của Giang Trì Cảnh cũng không nghiêm trọng đến mức khó bỏ như anh nghĩ.

Sau khi Trịnh Minh Dịch rời khỏi thư viện, một người mà Giang Trì Cảnh không ngờ tới lại bỗng đến tìm anh. Đây là lần đầu tiên anh thấy Hứa Thắng xuất hiện ở thư viện kể từ khi bắt đầu làm việc ở đây.

“Hôm nay anh ra tù sao?” Giang Trì Cảnh ngạc nhiên hỏi.

Tốc độ phán quyết của tòa án nhanh hơn Quan Vĩ nói nhiều, Hứa Thắng đã kết thúc thời gian chấp hành án phạt từ ngày hôm qua. Đúng ra 0 giờ sáng nay hắn đã có thể rời khởi nhà tù, nhưng vì vướng bận việc làm giấy tờ thủ tục nên giờ Hứa Thắng mới còn đứng ở tòa nhà công vụ.

“Ừ.” Hứa Thắng cảm khái, “Bao lâu nữa thì Trịnh Minh Dịch được thả?”

“Thứ sáu tuần này anh ấy ra tòa rồi.” Giang Trì Cảnh nói, “Chắc là sẽ được phóng thích tại tòa thôi.”

“Thế thì tốt rồi.” Hứa Thắng gật đầu, “Ngô Bằng thì sao?”

“Vụ của Ngô Bằng cũng xét xử vào hôm ấy luôn, nhưng chắc ông ta sẽ kháng cáo chứ không đời nào lại để xộ khám nhanh thế đâu.”

“Sao cũng được, đến lúc Ngô Bằng bị tống vào đây rồi thì tôi sẽ nhờ các anh em chăm sóc cho ông ta thật tốt.” Hứa Thắng nói.

Mỗi tòa án đều có khu vực quản lý tương ứng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc chắn Ngô Bằng cũng sẽ bị giam ở nhà tù phía Nam. Thật ra không cần Hứa Thắng phải để tâm dặn dò, Giang Trì Cảnh cũng sẽ tự giác không để Ngô Bằng sống yên. 

Anh chuyển chủ đề: “Anh có dự định gì chưa?”

“Có người anh em giới thiệu cho tôi đi lái xe, cứ làm tài xế tạm đã vậy.” Hứa Thắng nói, “Tôi định để dành chút tiền sau mở một tiệm tạp hóa nhỏ. Chờ công chúa ra thì cho em ấy làm bà chủ luôn.”

Không gì tốt đẹp bằng một cuộc sống bình dị, Giang Trì Cảnh nghe thế bèn hỏi: “Ra ngoài rồi anh có đi thăm cậu ấy không?”

“Có chứ.” Hứa Thắng đáp, “Tôi đến bệnh viện xem hai ông bà cụ thế nào đó, sau đó mới ghé nhà tù ở thành phố bên cạnh để thăm em ấy.”

“Công chúa chắc là nhớ anh dữ lắm.” Giang Trì Cảnh nói.

“Tôi cũng nhớ em ấy.” Hứa Thắng cười nhẹ, “À đúng rồi cảnh sát Giang, tôi sẽ sớm trả lại 20 nghìn tệ mà hồi trước cậu cho hai ông bà nhé.”

Giang Trì Cảnh định bảo không cần nhưng anh biết đối phương sẽ không thèm nghe nên chỉ đáp: “Tôi không gấp đâu.”

“Thế tôi đi trước đây.” Hứa Thắng đứng dậy, “Sau này sẽ có ngày gặp lại.”

“Chúc anh mọi sự suôn sẻ.” Giang Trì Cảnh nói.

Nhà tù chưa khi nào vắng bóng phạm nhân, quanh năm luôn có người đến kẻ đi. Thi thoảng Giang Trì Cảnh cũng mong rằng nhà tù sẽ ngày càng ít phạm nhân, nhưng anh biết ước ao này sẽ chẳng bao giờ thành sự thật.

Ngày nào còn phạm nhân trong tù, những câu chuyện nơi đây sẽ vẫn tiếp diễn, chỉ là riêng với Trịnh Minh Dịch thì hành trình ở nhà tù của hắn đã sắp đi đến hồi kết.

Sáng thứ sáu, Giang Trì Cảnh lại lái xe đến nhà tù như thường lệ.

Trước khi vào bãi đỗ xe của nhà tù, anh sẽ phải đi qua một con đường trồng đầy những cây to. Hôm nay lúc rẽ vào con đường này Giang Trì Cảnh trông thấy có một chiếc xe buýt chở tội phạm đi ra. Anh biết, đó là chiếc xe đưa Trịnh Minh Dịch vào tòa án trong thành phố.

Anh giảm tốc độ rồi mở cửa sổ, lúc hai chiếc xe chạy ngang qua nhau, Giang Trì Cảnh thấy người nọ đang ngồi bên cửa. Dĩ nhiên Trịnh Minh Dịch cũng nhìn thấy anh, hắn mỉm cười vẫy tay chào. Dù Trịnh Minh Dịch vẫn đang mặc áo tù màu cam, tay đeo còng số 8, nhưng Giang Trì Cảnh biết lần sau hai người gặp lại, hắn đã là người có tự do.

Giang Trì Cảnh vui vẻ đạp ga chạy thẳng đến bãi đậu xe của nhà tù, nhưng đúng lúc này anh bỗng nghe thấy tiếng động cơ gầm rú vang lên. Anh khẳng định đây không phải tiếng động cơ của xe mình.

Đường xá ở ngoại thành thông thoáng nên thi thoảng cũng có mấy thanh niên choai choai thích làm yêng hùng xa lộ. Nhưng trước giờ Giang Trì Cảnh chưa từng thấy, chưa kể giờ mới có bảy tám giờ sáng, ai lại phóng xe ra ngoại thành chứ.

Anh vô thức ngó gương chiếu hậu thì thấy từ cuối con đường xuất hiện một chiếc ô tô màu đen, đầu xe hơi nhấc lên chứng tỏ chủ xe đang tăng tốc hết cỡ. Giang Trì Cảnh bỗng có linh cảm xấu, quả nhiên ngay sau đó chiếc ô tô đột nhiên rẽ sang làn đường ngược chiều rồi giữ nguyên tốc độ lao thẳng vào chiếc xe buýt chở tội phạm.

Xe buýt không kịp tránh mà chỉ lách được sang làn bên cạnh, việc đổi hướng đột ngột khiến chiếc xe nghiêng sang một bên, ô tô đen thấy thế bèn tông trực diện vào.

Mọi sự diễn ra nhanh như chớp, Giang Trì Cảnh vừa liên tục đạp phanh vừa quay lại xem tình hình đằng sau thì chỉ thấy xe buýt đã lật úp lại.