Vùng Đất Vô Hình

Chương 10: Chương 10




Trong bóng tối, một cánh tay quàng lên cổ Minh Khánh che chở cho hắn, đồng thời hắn cũng nghe miệng tiếng quát long trời lở đất của sư phụ: “Phá!” Tiếng của ông giống hệt tiếng sấm lúc trời mưa, khiến tai hắn ù ù. Sau đó ông còn nói gì nữa nhưng hắn không thể nghe được. Đến khi tai hắn hết ù thì đã có người châm đèn lên. Ánh đèn leo lét không che nổi vẻ kinh hoàng của tất cả mọi người.
Sư phụ của hắn đang ôm lấy cánh tay phải, khuôn mặt nhợt nhạt vì mất máu. Sư phụ nói với mọi người: “Tất cả đừng úp mặt vào tường, giơ hai tay lên trên đầu!” Mọi người làm theo. Ông bắt đầu đi thu những lá bùa lại. Minh Khánh cầm kiếm đi theo bảo vệ thầy. Đến chỗ bộ đầu Chín Ngón, sư phụ đột nhiên lấy ra một lá bùa trong áo dán lên người y, rồi quát lớn: “Mau bắt lấy hắn.”
Mấy người xung quanh nhảy bổ vào, đè lên y. Bộ đầu Chín Ngón giãy dụa nhưng không thể thoát ra được. Rồi một đống đao kiếm chỉ vào người khiến y không dám ngọ nguậy, đành bó tay chịu trói. Bộ đầu Chín Ngón liên tục kêu oan. Quan huyện lúc này đây mới lon ton chạy đến hỏi sư phụ: “Hắn chính là thủ phạm sao?”
Thấy sư phụ gật đầu, quan huyện liền vỗ đùi đánh đét một cái. “Bản quan đã biết từ đầu, hung thủ là người, không thể là quỷ được.”
Sư phụ không đồng ý với quan huyện. “Hung thủ nhất định là quỷ, không thể là người được. Lúc nãy bần đạo dùng Trấn Tà Chân Ngôn, nếu là người thì sẽ không bị ảnh hưởng gì. Nhưng hung thủ đã bị thương, vậy thì nó là quỷ.”
Quan huyện há miệng nói: “Đạo trưởng làm sao biết nó bị thương?” Rồi y nghi hoặc nhìn bộ đầu Chín Ngón. “Người này không có vẻ gì là bị thương cả.”

Bộ đầu Chín Ngón lúc này cũng kêu lên : “Tôi không bị thương, cũng không phải là quỷ. Đạo trưởng bắt nhầm người rồi.”
Sư phụ lúc này mới ngồi xuống bên cạnh y, gỡ lấy lá bùa Trấn Hồn trên gáy y, nói: “Những lá bùa này là do bần đạo tự tay vẽ, bên trong có chứa pháp lực của bần đạo. Trong khoảng cách gần, nếu lá bùa nào bị phá vỡ, bần đạo đều cảm ứng được. Trong số bốn mươi hai là bùa, chỉ có một lá bị hỏng duy nhất, nó ở đây”
“Đạo trưởng, tôi không phải là quỷ. Tôi không làm hại gì ai cả.” Bộ đầu Chín Ngón kêu lên. Quan huyện hỏi : “Bộ đầu Chín Ngón trước đây đến giờ vẫn làm việc cho nha môn rất tốt. Nói y là quỷ thì hơi vô lý. Hay là y bị quỷ nhập vào người?”
Sư phụ nói: “Vừa nãy bần đạo có dán một lá bùa Phá Tà vào người y. Nếu trong người có bất kỳ thứ gì không sạch sẽ, y sẽ đau đớn khủng khiếp. Nhưng nãy giờ bần đạo để ý thấy, ngay cả một cái nhíu mày y cũng chẳng có. Chẳng lẽ quỷ nhập vào y rồi lại chui ra ngoài? Kể cả như vậy trên người y chắc chắn cũng phải lưu lại một số dấu vết của âm khí hoặc oán khí chứ?”
Minh Khánh trả lời: “Sư phụ có khi nào không phải do quỷ không? Tà vật cũng có thể phá hỏng bùa chú.”
Sư phụ gật đầu rồi hỏi bộ đầu Chín Ngón: “Lúc ở nhà trọ về, bộ đầu có mang theo vật gì về không?”

Bộ đầu Chín Ngón nhìn vào bên hông nói lắp bắp: “Kiếm … thanh kiếm….”
Sư phụ gỡ thanh kiếm bên hông của y ra, vừa cầm trên tay thì lại đánh rơi. Minh Khánh cúi người nhặt hộ thì thấy sư phụ quát: “Không được sờ vào!”
Minh Khánh thấy sư phụ mặt tái xanh, đôi mắt lộ vẻ sợ hãi tột độ. Trước đến giờ chưa bao giờ Minh Khánh gặp sư phụ sợ hãi đến thế. Quan huyện và mọi người thấy vẻ mặt nghiêm trọng của sư phụ, cũng bắt đầu lùi ra xa khỏi thanh kiếm.
Sư phụ lúc này bắt đầu lôi trong người ra một đống bùa chú đủ các loại. Ông cẩn thận dán đủ thứ bùa lên thanh kiếm. Sau đó bắt đầu ngồi xếp bằng, nhắm mắt đọc Tịnh Tâm Chú. Lúc này sư gia cũng đã vào đến, thì thầm với quan huyện cái gì đó. Sau đó sư gia tiến đến bên Minh Khánh hỏi nhỏ: “Đạo trưởng đang đọc thần chú phá tà ma sao?”
Minh Khánh trả lời: “Không phải, sư phụ đang đọc Tịnh Tâm Chú. Một loại đạo chú để làm thanh tịnh tâm hồn..”
Sư gia lại hỏi: “Đạo trưởng bị tà ma nhập vào?”
Minh Khánh đáp: “Không biết. Hẳn là không phải.” Hắn đang lo cho sư phụ nên trả lời cụt lủn. Một lúc sau , sư phụ mới mở mắt ra. Ông nói: “Tất cả mọi người ngồi xuống đi.”

Quan huyện, sư gia và nhũng người khác bắt đầu ngồi xuống vòng quanh ông và thanh kiếm. Sư phụ bắt đầu kể về lai lịch của thanh kiếm.
“Thanh kiếm này có tên là Tuyệt Tử Tuyệt Tôn Huyết Chú Ma Kiếm. Thanh kiếm này xuất hiện vào khoảng bốn đến năm trăm năm trước, vào thời chiến tranh của người tu đạo. Người tu đạo đánh nhau không phải giống như người thường, dùng gươm giáo, đao kiếm đánh chết đối thủ. Bọn họ đánh nhau sử dụng các loại trận pháp, các loại đạo chú. Bọn họ còn mượn sức âm binh, các loại ma quỷ, yêu quái. Nhưng thứ vũ khí đặc biệt nhất, độc ác nhất, khó lường nhất chính là những lời nguyền. Thanh kiếm này chính là một dạng lời nguyền như thế.”
“Chủ nhân của thanh kiếm này là một vị tu đạo tài năng của phái Thiên Ân nằm trên núi Bạch Liên ở vùng Tây Bắc. Lúc chiến tranh xảy ra , ông ta đang bắt quỷ ở vùng biên giới. Lúc ông ta trở về, môn phái của ông ta đã bị tiêu diệt hết. Lòng thù hận đã biến một người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết thành một kẻ lạnh lùng và tàn ác bậc nhất trong lịch sử người tu đạo. Ông ta trở lại vùng biên giới, săn tìm vua quỷ trong truyền thuyết của loài hút máu. Nhờ may mắn cùng với tài năng, ông ta tìm được và giết chết vua quỷ."
"Ông ta dùng răng năng của nó là lưỡi kiếm, dùng xương cốt của nó làm chuôi, dùng trái tim của nó để làm điểm nối. Chưa hài lòng , ông ta trở về thu thập những thanh vũ khí dính máu trên các chiến trường cổ xưa, bắt đầu rèn cho thanh kiếm một cái vỏ bọc bên ngoài đẹp đẽ. Thanh kiếm đã hình thành, ông ta tiếp tục ngâm thanh kiếm trong máu thu thập được của một ngàn người khác nhau, đồng thời cắt máu ở tay ra để nuôi nó. Công việc cuối cùng của ông ta là hiến tế linh hồn chính mình cho thanh kiếm.”
“Sau đó theo kế hoạch đã được sắp sẵn, một người bạn lấy thanh kiếm và gửi nó cho những người đã tiêu diệt môn phái của ông ta. Và thanh kiếm đã trở thành một trong những lời nguyền khủng khiếp nhất trong vòng hai trăm năm. Người ta đã ước tính nó giết chết khoảng nửa vạn người tu đạo lẫn con cháu của họ, khiến hàng chục môn phái, hàng trăm dòng họ biến mất trong lịch sử. Mãi cho đến khi dòng họ của người bạn ông ta cũng bị tuyệt hậu, người ta mới phát hiện ra thanh kiếm và lời nguyền nhờ một quyển nhật ký. Cái tên Tuyệt Tử Tuyệt Tôn Huyết Chú Ma Kiếm là do những thế hệ người tu đạo sau này đặt cho nó. Thanh kiếm bị phong ấn ở một nơi bí mật để không ai có thể tìm được nó nữa.”
Nghe xong tất cả mọi người đều im lặng. Quan huyện là người đầu tiên đặt câu hỏi: “Theo đạo trưởng vậy tại sao thanh kiếm lại tái hiện ở nhân gian?”
“Bần đạo không biết. Có lẽ đã gần ba trăm năm, phong ấn bị mài mòn, thế rồi có người tìm thấy thanh kiếm này. Người bình thường không ai có thể cưỡng lại được ước muốn của thanh kiếm.”

Bộ đầu Chín Ngón lúc này vẫn bị trói gô như bánh tét, bất ngờ lên tiếng: “Tôi nhớ rồi. Lúc tra xét trong phòng của một người khách trọ, tôi đã tìm thấy nó. Tôi có hỏi người khách đó, y làm nghề bắt cá ở hồ Đàn Gỗ. Hôm đó y lặn xuống nước mò cá thì tìm được thanh kiếm, đang định mang ra chợ đổi lấy gạo. Sau đó tôi tuốt kiếm ra xem thì thấy nó đẹp quá, bèn giấu làm của riêng.”
Quan huyện tức giận mắng: “Đồ khốn. Chỉ vì lòng tham của mày nên mới có tận năm người chết.”
Sư phụ nói: “Không phải lỗi của hắn. Lúc nãy khi bần đạo chạm vào thanh kiếm, trong lòng bần đạo chỉ có một ý nghĩ duy nhất, chiếm đoạt thanh kiếm làm của riêng. Rất may bần đạo buông tay kịp thời. Giờ bần đạo mới hiểu tại sao thanh kiếm này là một trong những lời nguyền khủng khiếp nhất trong lịch sử. Nó ảnh hưởng đến những suy nghĩ trong lòng người cầm kiếm mà bọn họ cũng chẳng hề biết. Bần đạo đoán lúc bộ đầu Chín Ngón đâm người, khiến thanh kiếm hút máu thỏa thuê, hắn cũng chẳng biết gì.“
Bộ đầu Chín Ngón đáp: “Trước lúc đạo trưởng bắt tôi, tôi đang nằm mơ đánh quỷ. Tôi đang dùng kiếm đâm con quỷ con thì con quỷ mẹ xuất hiện, gầm gào một tiếng khiến tôi giật mình tỉnh giấc. Sau đó thì đạo trưởng ra lệnh úp mặt vào tường.”
Sư phụ gật đầu rồi sai người cởi trói cho bộ đầu. Quan huyện và sư gia nghĩ hắn mặc dù có đâm năm người khác thật, nhưng cũng trong tình trạng chẳng biết gì, nên cũng đồng ý. Vụ án kết thúc trong lặng lẽ. Quan huyện ra lệnh cấm tiết lộ tin tức ra bên ngoài. Bộ đầu Chín Ngón bị thuyên chuyển sang huyện khác.
Sáng hôm sau, chỉ có sư gia tiễn sư phụ và Minh Khánh lên đường. Lão nhét cho sư phụ năm mươi lượng bạc công đức của quan huyện. Sau này, mỗi khi gặp vụ án nào dính dáng đến ma quỷ, quan huyện lại sai người lên núi Hoàng Lĩnh mời người của phái Phổ Linh xuống giúp đỡ. Bây giờ , mặc dù đã leo lên đến chức Chuyển vận sứ đứng đầu một châu ở ngoài Bắc, y vẫn thư từ thường xuyên với Minh Khánh.
Một tiếng sấm ì ùng cắt đứt dòng suy nghĩ của Minh Khánh. Hắn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lúc này trời vẫn mưa như trút nước. Hắn xuống giường lục chiếc gùi vẫn mang theo bên người, lấy ra chiếc hộp gỗ sơn đỏ to nhất. Minh Khánh mở nắp hộp, bên trong là một thanh kiếm kỳ lạ. Chuôi kiếm có hình chiếc xương. Phần nối là một đám đường cong xoắn vào nhau, trông như những đường gân ngoằn ngoèo, bao quanh lấy một viên bi tròn tròn màu đỏ sẫm. Lưỡi kiếm mỏng và ngắn, sáng ngời trong đêm tối. Minh Khánh cắn ngón tay, rồi nhỏ mấy giọt máu lên thân kiếm. Máu của hắn như nước rơi xuống sa mạc, bị lưỡi kiếm hút sạch không còn một dấu vết gì.