Vùng Đất Vô Hình

Chương 103: 103




Bóng tối vốn vô hình lặng lẽo và khắc nghiệt.

Tựa như nỗi cô đơn trong lòng Hoàng Thanh.

Mười mấy năm hắn làm tướng quân, cũng là mười mấy năm xa cách.

Nàng đi rồi, không ai có thể khỏa lấp được nỗi trống vắng trong lòng hắn.

Cuộc sống quân ngũ đơn điệu và vất vả, tựa như những nấm mồ đã dọn sẵn, chờ cho một ngày hắn bước chân xuống.

Hắn cũng không nhớ được bao nhiêu đêm tập luyện ướt đẫm mồ hôi, cho những giọt sầu trong lòng chảy xuôi qua lớp da nhớp nháp, cho quên đi tháng ngày bất tận.
Hắn từng uống rượu, nhưng rượu không thể giúp hắn.

Đơn giản, càng uống thì càng muốn quên, mà càng muốn quên thì càng nhớ, càng nhớ lại càng đau.

Tựa như những vết thương tróc vảy, không đụng vào thì thôi, đụng vào thì càng ngứa, cọ mạnh thì đau đớn thêm.

Có đôi khi hắn cũng mơ ước được sống một cuộc đời bình dị hạnh phúc, nhưng cứ mỗi lần muốn bước ra bóng tối quên lãng, hắn lại rụt trở về.

Cứ thế giãy dụa và trằn trọc suốt mười mấy năm.

Có lẽ hắn đã chấp nhận số phận an bài, để mà thì thầm cùng ký ức.

Đêm nay rất lạnh, nhưng mà Hoàng Thanh là người đầu tiên xung phong nhận nhiệm vụ.

Thanh đao làm bạn hắn mười mấy năm đã sứt mẻ nhiều và cũng dính không ít máu tươi.

Cho nên Hoàng Thanh chờ mong một ngày nào đó, máu của hắn không phải trộn lẫn với máu của những người đã bị hắn giết.

Và hắn sẽ kết thúc cuộc sống khắc nghiệt này.

Xung quanh Hoàng Thanh, đám thủ hạ của hắn cũng đã sẵn sàng.


Không ai được phép ngủ khi mà Hoàng Thanh vẫn còn đứng đấy.

Những kẻ từng ngủ trong khi làm nhiệm vụ đã bị hắn đá hết ra khỏi đội ngủ.

Một trăm người ở đây là một khối thép cứng rắn, vuông vức, đầy huyết tính và kỷ luật.

Một khối thép mà Hoàng Thanh đã dành tâm huyết suốt năm năm.

Trong sự tĩnh lặng, tiếng bước chân vội vã nghe càng lúc càng rõ ràng.

Nó đang hướng về con phố nơi đội lính của Hoàng Thanh mai phục.

Chỉ cần nghe tiếng chân, Hoàng Thanh liền biết chỉ có một người, hơn nữa trong tình trạng mệt mỏi và cảnh giác.

Hắn không nói gì, chỉ giơ tay ra hiệu.

Đây chỉ là con cá bé trong buổi đi săn ngày hôm nay.

Chỉ trong giây lát, kẻ lang thang đã bị tóm gọn và đưa đến trước mắt Hoàng Thanh.

Đó là một gã thanh niên trẻ tuổi, hẳn chỉ tầm đôi mươi.

Khuôn mặt y gầy gò, tròng mắt trũng sâu.

Trong lúc lục soát, Hoàng Thanh phát hiện ra y chỉ mang theo ít tiền và một khối xương đầu.

“Người tu đạo.” Những ý nghĩ này lập tức hiện lên trong đầu Hoàng Thanh.

Hắn liếm môi.

Đã lâu lắm hắn không được cùng người tu đạo chém giết.

Bọn họ thực sự là những con quái vật, một từ mạnh không thôi thì không thể diễn tả hết được sự chênh lệch so với binh lính thông thường.
Hoàng Thanh phất tay ra hiệu cho hai người lính dẫn kẻ đó vào nơi nào đó trông coi tạm thời.

Hắn muốn chờ con cá bự hơn tiếp theo.

Trên người gã thanh niên không hề có mùi máu.

Điều này chứng tỏ kẻ sát nhân trong đêm không phải y mà là một người khác.

Nhưng Hoàng Thanh đủ sáng suốt để nhận ra gã thanh niên đang sợ hãi và chạy trốn điều gì đó.

Hắn ra hiệu cho binh lính sẵn sàng chuẩn bị.

Mùi máu tanh nồng bắt đầu theo gió lan tỏa.

Hoàng Thanh hơi cúi người chuẩn bị rút đao.

Thủ phạm hẳn đã giết không ít người, và y đang đi tới rất nhanh.

Chờ cho y đến giữa phố, thì Hoàng Thanh rút đao, quát: “Đốt lửa.” Trong bóng tối, hai chục ngọn đuốc được đốt lên dọc theo hai bên mái nhà.

Ánh lửa sáng soi rõ đoạn đường giữa phố.

Thật kỳ lạ.


Không hề có lấy một ai.

Hoàng Thanh sửng sốt.

Mùi máu sặc sụa thế kia chứng tỏ kẻ sát nhân đang ở rất gần.

Trước giờ hắn vẫn rất tin tưởng vào cảm giác của mình.

Hắn lại ra lệnh.

“Rắc tro than!!!” Tro than này không phải tro than thông thường mà là từ một loài cây dại được nuôi dưỡng bằng máu tử tù.

Chúng có tác dụng phá tàng hình, chuyên môn được áp dụng trong những trận chiến với người tu đạo.

Vô số tro than rắc xuống.

Thế nhưng ngoài những vết chân máu trên đường thì không hề thấy người đâu.

Hoàng Thanh thét to: “Là ma quỷ.

Trừ tà lệnh tiễn , bắn.

” Trừ tà lệnh tiễn là số ít mũi tên mà Nam Môn đạo phái của quốc sư đã tạo ra để chống lại ma quỷ.

Chúng có khả năng phá tà rất mạnh, nhưng vì đắt đỏ nên chỉ được trang bị cho một ít đội quân tinh nhuệ.

Trừ tà lệnh tiễn được bắn lên cái bóng vô hình.

Nó gầm rú vì đau đớn, nhưng có vẻ không bị thương nặng lắm.

Lúc này Hoàng Thanh lại ra lệnh: “Phá tà võng” Đây là một loại lưới mà quan chuyển vận sứ đã mua từ tận Quang Minh đạo tràng ngoài Bắc để chống lại ma quỷ gây hại.

Mặc dù chưa được dùng bao giờ ở Tân Phúc, nhưng Hoàng Thanh với bản tính cẩn thận vẫn luôn ra lệnh cho lính mang theo.

Hôm nay, nó rốt cuộc được xuất hiện.

Cái lưới nhanh chóng chụp lấy con quỷ vô hình, và cho dù vùng vẫy thế nào thì nó cũng không ra được.

Chờ cho con quỷ giãy dụa một lúc, phát hiện không có vấn đề gì, Hoàng Thanh mới ra lệnh thu lưới.

Lúc này biến cố xảy ra.


Từ trong màn đêm, một chiếc xe ngựa không biết từ đâu đi vào.

Và chỉ trong phút chốc, đám lính của Hoàng Thanh giống như bị một cái gì đó xoắn lấy, bị vặn vẹo không ra hình người, rồi ngã gục.

Hoàng Thanh gầm thét: “Trừ tà lệnh tiễn, bắn.

Bắn liên tục, đừng ngừng lại.” Vô số mũi tên bay đến chiếc xe ngựa kỳ quái, thế nhưng những mũi tên chưa kịp chạm vào chiếc xe đã bị ngừng lại rồi rơi xuống đất.

Và giống hệt như những cây hương được châm lửa, những mũi tên bắt đầu đỏ lên, rồi âm ỉ cháy cho đến khi chỉ còn những vệt tro dài trên đường.

Biến cố nhanh chóng khiến Hoàng Thanh sửng sốt trong giây lát.

Chiếc xe nhanh chóng đè lên Phá tà võng và cái lưới cũng bốc cháy rừng rực.

Sau đó, Hoàng Thanh thấy một cái bóng trắng bị chiếc xe hút lên.

Hoàng Thanh lúc này mới phản ứng, hắn rút đao xông ra ngoài.

Nhưng khi chỉ còn cách chiếc xe tầm ba bước chân thì hắn cảm thấy như bị một con trăn cuốn lấy.

Rồi từ cánh tay cầm đao, đến lồng ngực, rồi hai chân đều bị nó ép lại như muốn vỡ.

Cơn đau đớn khiến Hoàng Thanh gầm lên.

Hắn vận nội công để cố thoát ra, nhưng con trăn vô hình càng siết chặt.

Hắn đành nhìn tay chân bị vặn gãy trước khi ngã xuống đất ngất xỉu vì không thở được.

Chiếc xe vẫn lừ lừ biến mất vào bóng tối như khi nó xuất hiện.