Vùng Đất Vô Hình

Chương 116: 116




Con quỷ húng hắng ho, phun ra một ngụm máu đen.

Nó nhìn người thanh niên bằng một ánh mắt giễu cợt thật sâu.

Thế rồi nó giơ hai tay lên đầu hàng, cười vui vẻ: “Cơ thể này mặc dù không tồi, nhưng không đủ giải quyết vấn đề.

Ta đầu hàng, không chơi với ngươi”.

Người thanh niên vẫn bình thản đứng tại chỗ, thanh quỷ kiếm vẫn lăm lăm trong tay.

Con quỷ bất đắc dĩ buông thõng hai tay xuống, lẩm bẩm nói.

“Ngươi chẳng hài hước tí nào.

Nếu ngươi không muốn chơi đùa, vậy thì đánh nghiêm túc nào.” Nói rồi một luồng khí màu đen toát ra bao phủ lấy cơ thể Phạm Tông.

Một luồng áp lực vô hình bắt đầu phun trào, đè lên mỗi tấc trong căn nhà thờ.

Từng viên gạch trên sàn bỗng dường như bị voi dẫm lên, bắt đầu nửa nứt nửa lún xuống sàn.

Ngói trên xà nhà bắt đầu run lên bần bật, vô số tro bụi bắt đầu rơi ào ào xuống đầu mọi người.
Như Phong hoảng hốt tập trung tinh thần, gồng người đón đỡ.

Anh cần che chở cho My nữa.

Áp lực từ con quỷ mỗi lúc lúc càng lớn, tựa như một cơn bão, lại như một ngọn núi khổng lồ đè lên khiến Như Phong không thở nổi.

Anh đưa tay lên niệm chú, tạo một vòng tròn sáng trắng nho nhỏ bao bọc lấy thân hình chính anh và My.


Chỉ trong giây lát, Như Phong thấy người mình đã vã mồ hôi, lòng bàn tay ướt nhớt nhát.

Như Phong nhận ra đây mới là thứ sức mạnh đích thực của con quỷ - sức mạnh từ một khối linh hồn ở đẳng cấp cao nhất.

Hoàng Thanh thì không được may mắn như thế.

Cơn áp lực của con quỷ đè ép lên người khiến Hoàng Thanh thoát khỏi cơn hôn mê sâu.

Hắn tỉnh dậy vì không thở được.

Lúc này con quỷ đứng cách hắn khá xa nhưng Hoàng Thanh vẫn thấy từng làn sóng vô hình tỏa ra, đập vào mặt hắn.

Nếu không phải là người luyện võ lâu năm, Hoàng Thanh hẳn đã bị đè chết rồi.

“Con quỷ còn không chết, nó chỉ thay đổi một bộ thân xác.” Hoàng Thanh lúc này chỉ nghĩ được vậy.

Hắn nắm chặt thanh đao nhặt dưới sàn, hơi lay động thân hình bị thương nhiều chỗ.

Xem ra vẫn còn có thể làm việc được.

Hoàng Thành nhìn chằm chằm vào con quỷ.

Hắn muốn đánh lén nó.

Mặc dù sức mạnh đôi bên là chênh lệch rất lớn nhưng Hoàng Thanh cảm thấy mình còn có cơ hội.

Người thanh niên trước mặt con quỷ hẳn là một đối thủ ngang bằng với nó.

Thứ sức mạnh áp đảo của con quỷ hệt như sóng biển đập vào vách đá, cứ đập vào người thanh niên liền dội trở về, tạo nên những bọt sóng mãnh liệt, khiến cả gian điện thờ rung lên như trong cơn đất.
Hoàng Thanh phát hiện ra cuộc chiến đã tiến vào giai đoạn nguy hiểm nhất.

Cả người thanh niên và con quỷ chỉ tập trung vào đối phương.

Từ trên người bọn họ tỏa ra một thứ sức mạnh kinh hồn mà Hoàng Thanh chưa bao giờ nhìn thấy trong đời.

Hắn nghĩ, chỉ cần chạm vào nơi đó, linh hồn hắn lập tức sẽ bị hai luồng áp lực xóa sạch khỏi thế gian.

Hoàng Thanh hơi nhích người dậy, chờ đợi một giây phút mà con quỷ sơ hở.

Chỉ cần một đòn thôi, hắn có thể đánh vỡ thế cân bằng mà con quỷ đang có.

Hắn chống thanh đao ngồi dậy, bắt đầu vận lực vào chân.

Việc ngồi dậy khiến những cơn đau từ trong nội tạng, từ những chiếc xương gãy, từ những vết rách sâu trên người khiến cơ thể Hoàng Thanh nặng trình trịch.

Thế nhưng vết thương và vẻ rách rưới không che được sát khí trên người Hoàng Thanh.

Con quỷ biết được hắn muốn làm điều gì.

Nó chỉ liếc mắt nhìn Hoàng Thanh một cái rất nhẹ, như chuồn chuồn lướt nước.


Rồi Hoàng Thanh cảm thấy cả linh hồn dường như bị thiêu đốt lên, bõng cháy từ trong sâu thẳm.

Một cơn đau buốt thẩm thấu vào âm nhãn, khiến hắn kêu gào lên thảm thiết.

Hắn lăn lộn trên sàn nhà, co duỗi rũ rượi.
Rồi hắn giãy lên đành đạch, tự vỗ vào đầu như người điên.

Rồi dường như chưa đủ, Hoàng Thanh bắt đầu tự đập đầu xuống sàn thật mạnh, khiến da thịt bong tróc ra trông thật ghê rợn.

Nhưng cơn đau vẫn không buông tha hắn.

Linh hồn hắn dường như vẫn tiếp tục bốc cháy, bỏng rát từ trong tận sâu thẳm.

Ở đầu bên kia căn phòng, Như Phong sợ hãi cúi đầu không dám nhìn con quỷ, cũng bỏ đi ý nghĩ đánh lén nó.

Chỉ một cái liếc mắt của con quỷ thôi cũng đủ làm anh chỉ muốn chạy trốn.

Từ những ánh sáng xanh nhạt bốc lên trên người vị tướng quân nọ, Như Phong nhận ra rằng gã là đã bị dính linh hồn nguyền rủa, một thứ cấm chú của loài quỷ đã biến mất trên thế gian từ cả ngàn năm trước.

Một thứ quỷ thuật vô giải, ngoại trừ việc tiêu diệt chủ nhân của lời nguyền.

Đáng sợ nhất là con quỷ dùng nguyền rủa một cách vô cùng nhẹ nhàng, dường như không tốn bao nhiêu sức lực cả, hệt như người ta đi ngang qua dẫm một con kiến vậy.

Nhưng Như Phong không biết rằng một cái bước chân đi ngang của con quỷ khiến nó đánh đổi bao nhiêu thứ.

Một luồng sức mạnh khác từ đôi mắt thanh niên bộc phát ra như núi lửa, nóng bỏng và ấm áp.

Tựa như cơn giận của hỏa thần, nó phun trào bắt đầu thiêu đốt những làn sóng của con quỷ.

Áp lực của sức mạnh linh hồn con quỷ lên người Như Phong giảm dần, thay vào đấy là một thứ áp lực khác, mềm mại và ấm nóng hơn, hệt như dung nham trên những ngọn núi lửa cũ mà Như Phong từng đi qua.

Hai cái linh hồn mạnh mẽ bắt đầu xoắn giết lấy nhau, cực kỳ hung hiểm.

Thậm chí đến người ngoài cũng có thể cảm thấy cuộc chiến đang đến hồi gay cấn nhất.
***********************

Làng chài Cửa Độ là một làng chài lớn ở phía đông phủ lộ Bình An.

Gọi là làng chài nhưng thực ra nó lớn bằng mấy cái làng cộng lại.

Trong làng, nhà cửa đều rất đẹp, tường vôi trắng gạch ngói đỏ san sát.

Làng có bốn thôn, thôn Chánh, thông Đông, thôn Đoài, thôn Phùng.

Mỗi thôn có một ngôi chùa, theo bốn hướng đông tây nam bắc.

Trong ngôi chùa ở thôn Đông, thôn nằm sát biển có một bức tượng Phật cao ngất.

Tương truyền nó đã có đứng đấy ngàn năm, như một ngọn hải đăng dẫn đường cho chúng thủy thủ.

Đặc biệt vào những đêm giông báo đen tối nhất, bức tượng phật thường tỏa sáng bằng cách thu hút sấm sét từ bầu trời để dẫn đường cho những người con tránh khỏi thiên tai.
Hàng năm cứ vào mùng mười tháng năm, người dân làng Cửa Độ lại tổ chức lẽ hội cầu ngư để mong mưa thuận gió hòa, sóng yên biển lặng, cuộc sống sung túc bình an.

Bởi vì chùa làng rất thiêng nên mùa lễ hội năm nào cũng có du khách hành hương từ các phủ lộ lân cận đổ về rất tấp nập.

Nhưng năm nay thì khác.

Những con đường gạch sạch sẽ kéo dài qua các thôn vắng tanh vắng ngắt.

Lá vàng rụng đầy trên đường, tràn xuống rãnh nước nhỏ hai bên mà không ai để ý.

Chỉ có những màu trắng đau thương phủ kín từ đầu tới cuối làng.

.