Vùng Đất Vô Hình

Chương 141: 141




Cũng là bóng đêm dày đặc, nhưng khác với không khí an lành tại kinh thành, trên sông Cả lại mịt mù sương lạnh.

Sông vốn tình hàn, gặp ngày âm tháng âm sương lạnh lại vô hạn bao phủ, thậm chí người với người cách nhau nửa thước không nhìn thấy mặt.

Xa xa trên mặt sông, từng chiếc đèn hoa màu trắng được nối với nhau thành một vạch dài đến một cái lều màu trắng, có đốt bảy bảy bốn mươi chin cây nến.

Bên trong là mấy kẻ tử tù nằm co cụm vào nhau.

Mùi nước tiểu khai phảng phất.

Mấy gã tử tù đã không còn khí phách oai hùng như ngày mới với vào tù, chém đầu mười tám năm sau ta vẫn là hảo hán.

Giờ đây ai nấy mặt mũi đều xanh như tàu lá chuối, run rẩy không nói nên lời.

Lúc này bên ngoài căn lều, cả bốn vị hộ pháp của Quang Minh đạo tràng cũng không hề động đậy, chỉ đứng im như những pho tượng.

Lúc này, Thiền Tùng bấm bấm tay, nói: “Đã tới giờ.” Tiếng của ông nhẹ mà trầm thấp, chỉ đủ cho ba người còn lại nghe được.

Cả bốn người bắt đầu chú ý tập trung vào những chiếc đèn hoa trắng trên sông.

Khoảng sau khi cây nến cháy thêm được nửa đốt ngón tay, từ giữa sông một chiếc xe ngựa trắng bỗng nổi lên khỏi mặt nước.


Chiếc xe không hề có ai kéo, trơ ra hai cái tay cầm trắng phau.

Xe không có nóc, bên trên chỉ có một cỗ quan tài không có nắp đậy.

Sau khi chiếc xe trồi lên, nó bắt đầu xoay quanh.

Thế rồi như ngửi thấy hơi người, chiếc xe cọt kẹt rồi quay lại lăn bánh dọc theo con đường được sắp sẵn bằng đèn hoa màu trắng.

Mỗi lần bánh xe lăn trên mặt nước, bốn vị hộ pháp lại thấy sương mù tràn ra trên mặt sông.

Lên đến bờ, cỗ xe bắt đầu lăn bánh đến ngôi lều đang được đốt nến.

Nó hơi do dự một lúc, nhưng có vẻ như vì không cưỡng được những linh hồn thơm ngon dang nằm trong cũi, nó vẫn tiến vào trong lều.

Lúc này chờ chiếc xe hoàn toàn tiến vào trong lều.

Cả bốn vị hộ pháp đồng loạt ra tay.
Chỉ thấy cả chiếc lều sáng lên, rực rỡ bởi một vòng lá bùa trừ tà đã được dán quanh.

Cùng lúc ấy, tràng hạt trong tay Thiền Tùng bay lên, khóa lấy nóc lều.

Bên trong Giang Trạch Vô Hồn Quỷ có vẻ như phát giác ra, bắt đầu chống cự.

Từ phía ngoài, bốn vị hộ pháp thấy vô số những âm hồn bắn về phía chiếc lều, hiện ra vô số khuôn mặt, già có trẻ có, nam có nữ cõ, cứ như muốn đâm thủng vải lều.

Cùng lúc đó, rất nhiều bùa trừ ta dán bên ngoài bỗng nhiên đỏ rực lên rồi tự cháy thành than.
Thiền Trúc lúc này cũng đã tới được cửa lều.

Bà cắm chắp hai bàn tay vào với nhau bắt đầu đọc chú.

Bốn mươi chin cây nến trong lều bỗng tỏa ra một làn khói xanh hóa thành một rừng trúc thấp bốn mươi chin cây, kẹt chiếc xe trắng lại.

Con quỷ gào thét giãy dụa khiến Thiền Trúc toát mồ hôi, áo bào xanh lá ướt đãm như rớt xuống nước.

Cùng lúc Thiền Mai cũng vung tay lên, hai thanh kiếm gỗ sau lưng bay lên không rồi đâm xuống căn lều vải khiến nó thủng hai cái lỗ to.

Hai thanh kiếm bỗng hóa lớn thành hai cái cột gỗ lớn như thân người, ghim chặt con quỷ xuống đất.

Lúc này Thiền Cúc bình thản bước tới, vừa niệm kinh vừa chạm tới những khuôn mặt người trên in trên tấm vải lều.


Thế là những khuôn mặt đầy đau khổ và oán hận ấy bỗng thoát ra khỏi tấm vải lều, hóa thân thành một cái bóng trắng, thanh thản và an lành, cúi đầu chào Thiền Cúc, rồi bước qua hư không trở về địa phủ.

Thiền Cúc giải thoát được hơn một nghìn linh hồn thì con Vô Hồn Quỷ đã suy yếu đi nhiều.

Các lá bùa dán trên lều vải vẫn còn cháy nhưng không còn nhanh như trước mà chậm dần đi.

Khuôn mặt Thiền Tùng bắt đầu giãn ra.

Có vẻ con quỷ sau khi bị trấn áp nhiều năm đã không còn mạnh như trước.

Bốn người bọn họ với sự chuẩn bị cực kỳ kỹ càng và chặt chẽ đã không cho nó cơ hội phản kháng.

Cứ như thế Giang Trạch Vô Hồn quỷ làm mưa làm gió mấy trăm năm cũng sẽ bị phong ấn lần nữa.

Nhưng lúc này từ sông dài, một tiếng hò ơ vang lên.

Tiếng hò ơ như có một ma lực khủng khiếp khiến cả bốn người như bị hút mất hồn phách.

Khi bọn họ tỉnh lại thì từ giữa sông sương trắng bỗng vùng vẫy quẫy thành một cái vòng xoáy lớn.

Từ bên trong hiện ra một tấm vải mỏng màu trắng, che phủ lấy cái gì đó đầy sức hút và sâu thẳm.

Gió trên sông cứ như bị nó hút lấy, bay hết vào sau tấm vải trắng ởn, chỉ trong giây lát, xung quanh khúc sông không còn tí gió nào.

Tất cả trở nên khô nóng đến nghẹt thở.

Rồi một lát sau, một cỗ âm khí cực kỳ tinh thuần tuôn ra từ sau tấm vải.


Nó khiến cả bốn người rùng mình, linh hồn như bị đông cứng.

Thiền Cúc lúc này mới thốt lên hai chữ: “Cửa địa ngục!”
Cùng lúc này, con Giang Trạch Vô Hồn quỷ dường như bị âm khí kích thích, cả thân hình bỗng hóa khổng lồ, chỉ trong chốc lát phá vỡ cả túp lều vãi.

Chỉ còn bốn chin cây trúc xanh và hai cây kiếm gỗ lớn của Thiền Trúc, Thiền Mai kẹp lấy nó.

Thiền Mai lúc này đã phi thân lên.

Cả người ông bỗng phình ra như một quả bóng được người ta thổi.

Ông dùng hai tay ấn mạnh vào hai chuôi kiếm đang lắc lư khiến nó trở nên ổn định.

Thiền Tùng cũng niệm chú, tràng hạt trên đỉnh lều bỗng rộng ra, hóa thành một cái vòng lớn rơi xuống cuốn chặt lấy Gian Trạch Vô Hồn quỷ.

Con quỷ giãy dụa rât mạnh nhưng không làm gì được.

Thế nhưng âm khí từ cửa địa ngục vẫn tiếp tục tuôn ra tiếp thêm sức mạnh cho nó khiến cả bốn người đều cực kỳ mệt mỏi.

Bỗng nhiên từ sau tấm vải, có hai bóng người chui ra khiến cả tứ đại hộ pháp của Quang Minh đạo tràng sững sờ..