Vùng Đất Vô Hình

Chương 66: Chương 66




Lúc Minh Khánh trở về đến phòng trọ thì đã qua đến giữa giờ Sửu. Hắn lê tấm thân mỏi mệt lên giường rồi đổ vật xuống như một cây chuối. Việc mở Thiên nhãn khiến cho sinh lực của hắn như bị bào mòn đi nhiều. Căn bệnh hồi chiều trở nên dữ dội. Minh Khánh ho sù sụ. Hắn cố nín lại vì biết càng ho sẽ càng làm con người ta mệt mỏi và mất sức hơn. Để che đi cơn ngứa khủng khiếp trong cổ họng, hắn với tay lấy ống tre đựng nước trên tường nhấp một ngụm. Cổ họng hắn dường như đã sưng lên khiến cho lúc hắn nuốt nước rất đau. Treo lại ống tre lên tường, hắn lại nằm vật xuống giường. Đôi mắt hắn nhắm lại rồi lại mở ra nhìn vào nóc nhà đen kịt. Hắn cứ tự nhủ mình cơn đau rồi cũng sẽ qua thôi. Không hiểu sao Minh Khánh lại tiếp tục hồi ức về bóng tối nơi hồ Kinh Dạ. Phải chăng giấc mơ nhắc nhở hắn về điều gì phải nhớ trong quá khứ mà hắn đã vô tình chôn vùi trong miền ký ức?
*********************** Hồ Kinh Dạ trong đêm tối vẫn mênh mông và ám ảnh. Sóng vẫn dập dềnh. Minh Khánh bước dọc theo bãi cát, bỏ quên nỗi sợ lúc nãy. Nghĩ đến việc mình bị một con cá phóng lên trên người, rồi trong” cơn nguy cấp” dùng bùa hộ thân dán lên người con cá đó nữa, Minh Khánh lại cảm thấy bụng quặn lên vì tức cười. Đó là một cá trắm nặng gần hai cân mà hắn đang xách theo tay. Lâu lắm rồi hắn chưa được ăn cá. Chỉ nghĩ tới mùi cá nướng chấm muối ớt thôi cũng đủ cho hắn thèm nhỏ rãi rồi.
Đi hết một đoạn bờ hồ, Minh Khánh vòng về lán. Lúc này chú Miên và sư phụ đã trở về. Hai người không biết kiếm đâu được mấy mấy con cá không to lắm, đang cho vào nồi nấu cùng một ít rau dại có hình thù kỳ quái. Thấy Minh Khánh xách theo con cá to, hai người sửng sốt hồi lâu. Chú Miên cười trêu sư phụ: “Sóng Trường Giang lớp sau đè lớp trước. Đạo pháp thì tôi chả biết chứ tài bắt cá thì chắc chắn Minh Sơn huynh chẳng thể theo kịp đồ đệ của mình rồi. ”

Tối hôm đó ngoài món canh cá nấu rau dại thì còn có món cá nướng. Không hiểu chú Miên nướng kiểu gì mà con cá thơm phưng phức. Bên ngoài vàng ươm bên trong lại trắng phau và mềm. Minh Khánh bóc miếng cá, chấm vào bát nước chấm làm từ muối, ớt khô, mắc khén rồi bỏ vào miệng. Mùi cá, mùi mắc khén thơm lừng xộc vào trong cổ họng.Trong miệng, vị ngọt của cá, vị cay của ớt, vị tê tê của mắc khén hòa cùng độ mặn mà của muối khiến hắn như muốn nuốt chửng đầu lưỡi. Con cá to chẳng mấy chốc bốc hơi nhanh chóng, còn nồi cơm và canh rau dại thì hầu như chả ai để ý đến. Minh Khánh cho thêm củi vào trong đống lửa. Củi hồi chiều chú Miên và sư phụ mang về nhiều lắm. Hắn hơ hơ tay trên lửa ấm, dựa lưng vào tảng đá lớn bên cạnh, thiu thiu ngủ.
Đến nửa đêm thì sư phụ gọi Minh Khánh dậy. Ba người bắt đầu phải đi dò xét mấy chỗ gọi là Minh Hà Âm Dương Thất Thi Trấn Tà Mộ. Ba người đi thuyền quanh hòn đảo. Cứ đến điểm mà đánh dấu bằng lá cờ bằng vải trắng thì sư phụ lại lặn xuống nước. Trên thuyền chú Miên bắt đầu kể tiếp cho Minh Khánh nghe câu chuyện dang dở về hồ Kinh Dạ.
****************************

Bến tàu làng Diên Hạ hôm nay có vẻ tấp nập. Cũng phải thôi, hôm nay làng có chợ phiên. Làng Diên Hạ là ngôi làng lớn nhất ven hồ. Thương nhân vẫn thường đổ về đây để thu mua cá và các đặc sản trong vùng. Bởi vì vùng này chỉ mới đưa vào diện quản lý của quan phủ, nên cũng chưa có trấn sở gì, tất cả đều do mười hai cái làng trong vùng tự họp và đưa ra quy định với nhau. Việc đảm bảo an ninh quanh hồ do các làng cử người tạo thành một đội dân tráng chung. Hôm nay, vì có chợ phiên nên cả đội dân tráng đều bận rộn, cắt cử người canh gác bến tàu, khu chợ đề phòng trộm cướp. Chỉ có người đứng đầu đội dân tráng là anh Ba Kho ở nhà. Hôm nay anh phải tiếp một người khách đặc biệt. Đó là Du bộ đầu nổi tiếng về tài truy bắt tội phạm ở phủ lộ Bình An.
Anh Ba Kho với Du bộ đầu tính ra cũng là bà con. Chú bên họ mẹ của anh Ba Kho lấy chị gái của Du bộ đầu. Cách đây vài năm, lúc đi đón dâu, anh Ba Kho cũng đã gặp Du bộ đầu mấy lần. Mấy miếng võ mèo què của anh phân nửa là do Du bộ đầu dạy cho. Nhờ mấy miếng võ đó, anh được trở thành người đứng đầu của đội dân tráng nên anh Ba Kho rất biết ơn Du bộ đầu. Anh Ba Kho pha đến ấm trà thứ ba thì Du bộ đầu mới đến. Anh Ba Kho ôm chầm lấy người họ hàng xa một cách thân thiết rồi dẫn khách vào nhà. Mấy năm nay Du bộ đầu cũng không khác gì mấy, vẫn mái tóc cắt ngắn, khuôn mặt rắn rỏi với chiếc cằm bạnh và đôi mắt sắc lẻm. Bộ quần áo võ phục không che giấu nổi thân hình tráng kiện của người chuyên quanh năm đi bắt tội phạm.

Uống hết nước, nghỉ ngơi một lát, Du bộ đầu ngỏ lời muốn đi nhà chị gái. Anh Ba Kho muốn giữ sư phụ lại ăn cơm trưa nhưng bị từ chối, anh đành dẫn Du bộ đầu qua nhà chú. Trên đường đi, Du bộ đầu vừa nhìn xem xung quanh vừa hỏi anh Ba Kho về tình hình trị an trên này. Anh Ba Kho cũng thật thà kể lại. Dăm vụ bắt trộm trâu, mấy vụ cướp vải vóc, hai vụ chia gia sản đánh nhau, cũng chả có chuyện to tát gì để che giấu. Đột nhiên có một người từ trong ngõ lao ra kêu anh Ba Kho: “Chú Ba ơi, giết người rồi, giết người rồi.”
Nghe đến hai chữ giết người, đôi mắt sắc của Du bộ đầu theo phản xạ sáng lên khiến anh Ba Kho hơi sợ hãi. Người đến là thằng Mía, cháu cụ Mật ở trong làng. Thằng bé mới mười sáu tuổi, vừa vào đội dân tráng của anh hồi đầu năm. Anh Ba Kho nhớ hôm nay phân công nó cùng năm người nữa ra bến tàu trông coi. Thằng Mía lúc này đã chạy đến trước mặt anh Ba Kho. Nó cúi người chống hai tay xuống đầu gối. thở hồng hộc. Anh Ba Kho chờ cho nó thở một lát, mới hỏi: “Ai chết? Chết ở đâu?”
Thằng Mía lúc này vẫn chưa hồi lại, trả lời đứt quãng: “Ở làng Thanh. Đàn ông chết hết. Chỉ có mấy người phụ nữ đến báo án.” Anh Ba Kho nhìn Du bộ đầu. Người kia nói ngay: “Đi hiện trường xem. Tôi còn ở đây lâu, hôm nào rảnh thăm chị sau cũng được.” Anh Ba Kho gật đầu. Ba người ra bến tàu. Lúc này dân trong làng, dân ở nơi khác đến mua bán bắt đầu xúm đông xúm đỏ lại xem. Anh Ba Kho rẽ đám đông, dẫn hai người vào. Mọi người ở đây ai cũng biết anh nên tránh ra một lối nhỏ. Tới nơi anh Ba Kho liền thấy hai người phụ nữ đang khóc sướt mướt. Anh Ba Kho đang định hỏi chuyện thì Du bộ đầu ngăn lại rồi nói nhỏ vào tai anh. Vừa nghe anh Ba Kho vừa gât đầu liên tục. Anh liền ra lệnh cho đám dân tráng đang đứng đợi giải tán đám đông, rồi mang hai người phụ nữ vào một cái chòi trống bên bến tàu hỏi chuyện.
Câu chuyện của hai người phụ nữ còn khủng khiếp hơn rất nhiều lần mà anh Ba Kho đã tưởng tượng. Nghe xong, anh Ba Kho và Du bộ đầu lập tức huy động hơn mười người dân tráng đến làng Thanh để bắt thủ phạm. Ngồi trên đầu thuyền, anh Ba Kho hỏi Du bộ đầu: “Sư phụ, ngài nói xem vụ này mình nên bắt thủ phạm thế nào?” Du bộ đầu lắc đầu, trả lời: “Chúng ta mới chỉ nghe vụ án từ lời mấy người phụ nữ kể. Mặc dù ánh mắt và hơi thở của bọn họ cho thấy họ không nói dối, nhưng cũng không nên tin hoàn toàn. Điều đó rất dễ khiến người phá án đi lệch ra khỏi dòng suy nghĩ và hành động của hung thủ. Chốc nữa chúng ta đến hiện trường xem mới biết lời bọn họ chuẩn xác được mấy phần.” Anh Ba Kho gật đầu đồng ý. Anh tự nhủ tí nữa phải theo sát sư phụ để học thêm cách điều tra phá án. Dẫu gì anh cũng là trưởng đội dân tráng, chuyên quản trật tự an ninh trong vùng. Nói nhiều nói ít cũng phải chuẩn thì người ta mới phục.

Làng Thanh cũng nằm sát bên hồ như làng Diên Hạ. Làng khá bé chỉ có gần chục căn nhà. Nhà nào cũng mới, cũng lợp ngói đỏ. Vừa đến nơi, Du bộ đầu liền bắt tay ngay vào công việc. Đầu tiên ông triệu tập mọi người lại lấy lời khai. Anh Ba Kho và đám dân tráng lúc này đều trở thành chân chạy. Lấy mực lấy giấy, phân tách những người khả nghi, những người có tiếp xúc với nghi phạm. Mãi đến chiều tối, anh Ba Kho và Du bộ đầu mới bắt đầu nghi tay ăn cơm. Bữa ăn diễn ra trong ngôi làng u ám làm nồi cơm gạo mới cũng mất hẳn hương vị.
Đêm đó, Du bộ đầu và anh Ba Kho ngủ ngay trên thềm nhà hung thủ. Nghĩ đến kẻ sát nhân đã giết cả chục mạng người, anh Ba Kho cũng hơi rợn. Anh nằm trằn trọc mãi mà không ngủ được. Bên cạnh Du bộ đầu vẫn ngáy như sấm. Trời vẫn tối om om. Cánh cửa không chốt của ngôi nhà cứ theo gió dập ra dập vào làm anh Ba Kho khó chịu. Anh liền nhổm dậy chèn cục gạch cho nó nằm im. Thấy cánh cửa không động đậy được nữa, anh Ba Kho hài lòng nằm xuống nhắm mắt. Nằm được một lát, anh Ba Kho lại nghe thấy tiếng cửa dập. Anh bực mình nhỏm dậy. Cánh cửa lại theo gió đung đưa mạnh hơn, thậm chí còn nghe rõ tiếng kèn kẹt. Anh Ba Kho bò khỏi chiếu, dùng tay mò mò phía dưới cánh cửa xem viên gạch mình chèn lúc nãy ở đâu. Quái lạ, rõ ràng lúc nãy anh vừa để viên gạch ở đây mà sao giờ không thấy.
Chả lẽ gió thổi cánh cửa đẩy viên gạch đi mất. Nghĩ đến đây cơn buồn ngủ kéo tới. Anh Ba Kho cũng không suy nghĩ thêm nữa. Anh đi ra sân, lấy tạm một viên gạch to hơn hồi nãy , rồi chèn vào cửa. Thấy cửa không kêu nữa, anh mỉm cười hài lòng, nằm lên chiếu ngủ tiếp. Lần này anh Ba Kho ngủ rất thơm, cho đến khi một cơn gió mạnh cuốn lá khô rào rào và tiếng cửa kẹt kẹt đánh thức anh. Anh Ba Kho tức lắm, bật dậy chửi thề một câu, rồi lại mò mò dưới cánh cửa. Viên gạch như có phép thần thông lại biến mất lần nữa. Lần này anh Ba Kho hơi sợ, anh đốt đèn lên. Anh tìm xung quanh cánh cửa, cả trên thềm nữa cũng không thấy hai viên gạch đâu. Anh hốt hoảng bước ra sân. Kỳ lạ thay, hai viên gạch mà anh dùng chèn cửa đã trở lại vị trí cũ của bọn nó tự bao giờ.