Vùng Đất Vô Hình

Chương 87: 87




Chuyến đi trừ tà ở ngôi mộ đá trắng của Minh Khánh kết thúc vào cuối giờ Sửu.

Thật ra đấy là một chuyến đi thành công.

Không chỉ khiến con “Tử thần” biến mất, cả khe hở giữa trần gian và địa ngục cũng đã được vá lại.

Mặc dù Minh Khánh không biết ai làm điều đó, nhưng từ này ngôi mộ đó cũng chỉ là một ngôi mộ thông thường.

Nó cũng sẽ không biến mất vào ban ngày và làm hại tính mạng con người vào ban đêm nữa.

Còn hai vị đạo trưởng mất tích, Minh Khánh tin rằng không sớm thì muộn, hắn sẽ gặp lại bọn họ.

Ba sư huynh sư đệ lặng lẽ dọn sạch đồ đạc, gà chó rồi trở về làng.

Minh Khánh đánh một giấc đến lúc mặt trời lên cao mới tỉnh dậy.

Lúc này Minh Long Minh Dũng đã chuẩn bị sẵn xe để trở về huyện thành Tân Phúc.

Thấy Minh Khánh tỉnh dậy, Minh Dũng liền dặn dò y rửa mặt chà răng rồi ăn cháo để phần sẵn trên bàn.

Minh khánh ngoan ngoãn làm theo.

Từ thuở còn bé trên núi Phổ Lĩnh, hắn đã quen với việc được Minh Dũng và sư phụ chăm lo cho rồi.

Ăn xong, hắn leo lên xe ngựa ngồi cạnh Minh Long, nhắm mắt nghe gã đọc Tịnh Tâm chú.

Minh Khánh không biết rằng lúc này huyện thành Tân Phúc, một mối hiểm họa khác đang chờ đón hắn.
****************
Lão Cá Chèo là một kẻ vô gia cư.

Lão sống gần mười năm ở chợ phiên huyện thành Tân Phúc.

Ngày ngày lão chạy đi xin ăn, đêm về nằm co ro bên mái hiên hàng thịt.


Có đôi khi lão ứa nước mắt nghĩ đến những ngày mà lão còn nhà còn cửa.

Thuở còn trẻ, lão Cá Chèo cũng là một anh ngư dân khỏe mạnh trên dòng sông Cả hùng vĩ.

Lão có một mái nhà hai gian khang trang, một con thuyền đánh cá rộng rãi.

Nhờ việc bắt được nhiều cá to, lão có của ăn của để và được nhiều người mai mối cho.

Rồi một ngày lão ưng con gái nhà địa chủ trong vùng.

Thế là lão sắm sửa lễ vật đến cầu hôn.

Người ta dường như cũng biết lão nên không làm khó dễ gì.

Thế là lão cưới được một người vợ hiền lành nết na nhất vùng.

Gia đình lão càng trở nên hạnh phúc sau khi vợ lão sinh cho lão một thằng cu kháu khỉnh.

Cuộc sống của lão trở nên như một giấc mơ mà lão không muốn tỉnh lại.

Thế nhưng chính tự tay lão đã phá đổ tất cả.

Có những khi lão tự hỏi tại sao mình ngu muội và ấu trĩ đến thế? Rất nhiều đêm giật mình thức giấc, lão lại khóc rấm rức một mình.

Mãi đến khi mặt trời lên, người ta đi chợ, lão mới quên hết những gì xảy ra đêm qua, lại bắt đầu mưu sinh, kiếm miếng cơm bỏ bụng.

Đêm nay lão Cá Chèo lại giật mình thức giấc.

Lão mơ thấy thằng Khang, người đã dần lão vào con đường cờ bạc.

Lão mơ thấy mình lại bắt đầu thua bạc, bán nhà bán cửa, bán luôn chiêc thuyền mưu sinh, bán luôn cả người vợ mà lão thương yêu hết mực, khiến đứa con lão nhìn lão như kẻ thù.

Nước mắt bỗng cứ thế giàn dụa trên khuôn mặt lão.

Những nếp nhăn cằn cỗi cứ nheo lại.

Và nước mắt cứ ứa ra, chảy thành dòng trên đôi má như quả vải khô của lão.

Cơn lạnh cuối thu khiến tay chân lão Cá Chèo run lên.

Lão co người vào, dùng hai tay ôm chặt lấy đầu gối và tiếp tục khóc.

Mãi đến khi có một chiếc xe ngựa đi qua,lão Cá Chèo mới ngừng khóc.

Trong làn nước mắt, lão Cá Chèo giật mình khi phát giác chiếc xe ngựa không hề có người lái.

Thế nhưng nó cứ lững thững đi về phía trước.

Lão Cá Chèo bò dậy khỏi tấm chõng của hàng thịt, nhìn chăm chú vào chiếc xe.

Thật kỳ lạ, dường như trong xe ngựa không hề có người nào.

Chủ của nó dường như đã ngủ gật rơi đâu dọc đường cũng nên.

Nghĩ vậy mắt lão Cá Chèo bỗng sáng lên.

Một chiếc xe ngựa như thế này rất đắt bởi nó không chỉ là một món tài sản mà cả một công cụ mưu sinh.

Bán nó, lão Cá Chèo hẳn sẽ có đủ tiền về quê, thậm chí mua lại một chiêc thuyền đánh cá cũ để sống nốt quãng đời tuổi già còn lại.

Ý nghĩ đó giống như một liều thuốc tráng dương cực mạnh, khiến lão Cá Chèo như phục hồi tuổi thanh xuân trong giây lát.


Lão bắt đầu chạy và nhanh chóng bắt kịp chiếc xe ngựa.

Như một gã thanh niên trẻ tuổi, lão phi thân ào vào trong xe.

Bên trong xe dường như chủ nhân đã lâu không lau chùi, lộ ra mùi ẩm mốc và ướt át.

Lão Cá Chèo khịt khịt.

Thùng xe ngựa có mùi vị như một cỗ quan tài cũ mà người ta vẫn bày bán trên hàng phúng điếu.

“Xem ra phải mất công chùi rửa lắm thì mới bán được giá đây.” Lão Cá Chèo thầm nghĩ.

Lão tìm được một ít vải dưới chân, liền mò hòn đá lửa mà lão vẫn giấu kỹ trong đụng quần, bắt đầu đánh lửa xoẹt xoẹt.

Ngọn lửa bám vào mảnh vải cũ bắt đầu cháy lên.

Lúc này lão Cá Chèo mới nhìn thấy toàn cảnh bên trong thùng xe.

Ngoài một bộ đồ cũ mà ai đó bỏ lại, thì còn mấy bọc vải chứa quần áo.

Lão Cá Chèo mừng rỡ mở ra.

Bên trong không chỉ có quần áo, mà còn một tí vật dụng và nhất là một ít tiền.

Lão Cá Chèo liền thay quần áo mới, rồi nhét các vật phẩm vào trong một cái túi vải sạch sẽ nhất, khoác lên vai.

Sau đó lão đi ra phía trước nắm lấy dây cương hai con ngựa, bắt đầu đánh xe.

Sống lăn lê khắp huyện thành Tân Phúc chục năm, lão Cá Chèo đã quen hết đường ngang lối tắt trong thành.

Lão liền đánh chiếc xe về phía cái hồ ở góc thành.

Cái hồ này nằm cạnh trang viên của dòng họ Hoàng lừng danh.

Dòng họ Hoàng vốn gốc ở Kinh Bắc, sau này vì tránh họa nên di cư vào huyện Tân Phúc, và sống ở đây đã gần trăm năm.

Bọn họ vừa giàu có, lại hay phát chẩn cho người nghèo nên rất được đám người vô gia cư như lão Cá Chèo kính trọng.

Cách đây mấy tháng, nghe đồn trong trang viên có quỷ và người chết, thế nên người nhà họ Hoàng bắt đầu chuyển ra ngoài.

Lúc này bên trong trang viên vẫn trống không.

Nghe đồn nhiều người muốn mua lại trang viên, nhưng nghe xong chuyện ma quỷ liền tránh xa xa, không ai dám món mén đến nữa.


Trang viên to lớn đẹp đẽ bắt đầu bỏ hoang.

Cách đây vài tuần, lão Cá Chèo có đến đấy nhưng không dám ở lại qua đêm vì sợ quỷ.

Thế nhưng bây giờ, lão cảm thấy rằng không có nơi nào tốt hơn để giấu và lau chùi chiếc xe ngựa cả.

Lão Cá Chèo lúc này đã bắt đầu buồn ngủ.

Lão khóc cả đêm rồi, cơn hung phấn đã qua đi, chỉ còn lại tuổi già ốm yếu.

Lão khẻ vỗ vỗ khuôn mặt cho tỉnh, tiếp tục dẫn xe ngựa.

Bánh xe cộp cộp đi vào sương mù lạnh lẽo cuối thu khiến lão Cá Chèo rùng mình.

Mùi hơi nước bốc lên khiến lão biết đã đi vào con đường bên cạnh hồ.Và trang viên nhà họ Hoàng cũng không còn cách xa nơi này.

Lão lại xé một mảnh vải cũ trên bộ quần áo trong thùng xe, vo lại đốt lên.

Thế rồi lão dừng ngựa, nhảy xuống đi ra mép hồ.

Mặt hồ lúc này phẳng lặng và tăm tối, ẩn núp sau màn sương dày đặc.

Lão Cá Chèo cẩn thận để ngọn lửa xuống bên cạnh mép hồ, hai tay vốc nước lên rửa mặt.

Nước hồ lạnh buốt dường như thấu cả vào trong gia thịt, chạm vào tận xương.

Lão Cá Chèo xoa mặt xong, cầm lấy ngọn lửa định đứng lên.

Thế nhưng lão giật mình đánh thót.

Phía sau cái bóng của lão, dường như có một con hình nhân màu đỏ to lớn.

Đôi mắt đen của nó đang xoay tròn xung quanh như muốn tìm ai.