Vũng Nước Đục

Chương 46: Có thể ôm em không



Thành phố Mạch.

Tôi lớn lên ở thành phố Mạch. Trước đây khi thành phố này vẫn chưa trở thành một thành phố nổi tiếng trên mạng, trung tâm thành phố cũng không phải là nơi để người giàu khoe của - "tích" một tiếng quét mã thanh toán là một vài con số không sẽ biến mất khỏi số dư, cười và nói với người bên cạnh "cái túi này tôi chờ lâu lắm rồi, cũng không nhìn kỹ giá nữa, hàng không dễ lấy."

Ba mươi năm trước, Trần Chí Viễn đi cùng với Châu Khinh La từ thôn Lộc đến thành phố Mạch để phát triển, tuy rằng khi đó thành phố Mạch đã thịnh vượng nhưng vẫn còn rất nhiều tình người chưa bị mùi tiền vùi lấp.

Có một khoảng thời gian trước đây Trần Chí Viễn thường nhắc lại nó với tôi với mục đích tạo ra hình tượng người ba bất đắc dĩ và vĩ đại cho ông ta, đồng thời muốn tẩy trắng cho việc ông ta "ngoại tình".

Nói rằng trước đây ông ta gây dựng sự nghiệp vì "gia đình", Châu Bạc Tân vẫn là một đứa trẻ cần sữa bột nên buổi sáng chưa tới năm giờ ông ta đã phải thức dậy chạy nghiệp vụ, trời còn chưa sáng, quán ăn cũng chưa mở.

Lúc nói những lời này ông ta thường hay ngồi vào bàn ăn, cầm nĩa với một thái độ rất kiêu ngạo và khinh thường. Tôi biết ông ta vốn không hề coi những sự cực khổ trước đây của ông ta là huân chương mà chỉ là một đề tài để nói chuyện. Nhưng vì thi thoảng Châu Bạc Tân sẽ được nhắc đến nên dù tâm trạng tôi có tệ thì tôi vẫn kiên nhẫn nghe ông ta nói.

Giống như có thể phác họa ra khi Châu Bạc Tân còn nhỏ, thành phố Mạch trông như nào.

Không phải là ánh vàng rực rỡ.

Nhưng thành phố Mạch bây giờ ban ngày là màu vàng, ban đêm lại rực rỡ.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm bị đủ loại màu sắc chiếu ra sắc màu huyền ảo, mọi người đều trưởng thành sớm, những người không biết trang điểm, không biết hút thuốc đều sẽ trở nên quê mùa đến mức không có bạn bè. Những cô gái đeo tai nghe bluetooth, vào mùa đông giá rét mà chỉ mặc một cái váy ngắn đến tận đùi, dưới lớp áo khoác lông là áo croptop hở rốn, khuyên môi rất đẹp. Thuốc lá, rượu, tình d*c, h@m muốn và hiện thực gắn liền với nhau.

Thành phố này bị thúc đẩy từ nhà biến thành một địa điểm.

Tôi cũng là loại người như vậy. Ngâm mình trong quán bar, mặc dù không thay bạn gái nhanh bằng Đại Thành nhưng cũng hơn hẳn những nam sinh bình thường, thuốc lá là công cụ xã giao, lòng bàn tay đã chạm qua không ít eo và mông của các cô gái. Trước đây tôi sẽ không phân loại cho mình hay cho rằng tôi là "loại người nào", nhưng bây giờ đứng trên đường ngây ngẩn nhìn tuyết đọng dưới chân, nhìn xe thể thao vụt qua bên người, tôi biết được cuộc sống không phải xa hoa trụy lạc mà là sự thối nát và tê liệt đến tận cùng.

Châu Bạc Tân không phải loại người như vậy, mặc dù thoạt nhìn tôi và anh dường như không có gì khác nhau. Đều là người giàu có, đều sống một cuộc sống có thể tùy tiện gọi bạn gái và bạn tình đến nhưng anh không giống tôi. Tôi luôn nói anh không có nhân vị nhưng thật ra tôi mới là người không có nhân vị, anh thì có.

Trước khi đi Tống Diệc Vi còn nói với tôi những lời khác, chị bảo lúc Châu Bạc Tân liên lạc với chị đã có hỏi chị một câu.

Tôi ngơ ngác đờ ra nhìn ngọn đèn bên đường, trong đầu tưởng tượng giọng điệu anh khi hỏi câu này là như thế nào, rất khó mà tượng được, hoàn toàn không thể nào tưởng tượng ra được.

"Xin lỗi, có thể xin cô thêm vài phút không? Vì để suy xét đến em ấy, liệu tôi có nên tiếp tục gặp em ấy nữa không?"

Tôi chợt nhớ lại chuyển xảy ra ở quán bar. Cũng có thể đó cũng không phải là thật, dạo này tôi mơ thấy quá nhiều giấc mơ, biết đâu được là do tôi tưởng tượng ra nhưng tôi lại có một linh cảm rằng nó là thật. Tôi nhớ lại ánh mắt Châu Bạc Tân nhìn tôi, sắc đen rất đậm, chỉ cần chạm vào là sẽ bị lây phải sự khổ sở.

Có vẻ như tôi đã hất tay Châu Bạc Tân ra, bảo anh đừng chạm vào tôi.

Rõ ràng là tôi muốn anh cứu tôi, muốn anh dẫn tôi đi. Tôi vẫn muốn như vậy, hiện giờ tôi vẫn muốn như vậy, ngoại trừ Châu Bạc Tân sẽ không còn ai khác có thể cứu được tôi. Tôi ghét Liễu Phường chứ không phải anh, giữa anh và Liễu Phường tôi sẽ không chút do dự chọn anh. Nhưng quả thật tôi đã gạt tay anh ra, không cho anh đến gần tôi, nói rằng em muốn về nhà, anh đừng chạm vào em.

Nghĩ tới đây tôi liền nhắm chặt mắt lại, thở ra một hơi, hơi thở ấm áp gặp không khí lạnh như băng lập tức ngưng tụ thành sương trắng tản ra.

Tôi không mang theo điện thoại khi ra ngoài, nếu mang theo thì chắc chắn sẽ bị Liễu Phường gọi cháy máy.

Tôi đoán ít nhất trước ngày mai Liễu Phường cũng sẽ không chủ động đi hỏi Châu Bạc Tân, trừ khi bất đắc dĩ thì bà ấy hoàn toàn không muốn Châu Bạc Tân biết tôi mất tích. Tôi và Liễu Phường nhất quán một cách kinh ngạc ở điểm này, chúng tôi đều hiểu rõ Châu Bạc Tân là người ngoài cuộc không liên quan gì đến chuyện này nhưng vì vết sẹo xấu xí của hai chúng tôi mà cả tôi và Liễu Phường đều đành phải tuyên án tử cho Châu Bạc Tân.

Chỉ vì anh là anh hai nên anh không thể xuất hiện trong cuộc sống của chúng tôi.

Nhưng tôi, thật ra tôi không phải là vì điều này, Liễu Phường và Châu Bạc Tân đều cho rằng tôi là vì thế. Nhưng tôi không tuyên án tử cho anh mà là cho chính tôi. Tôi không phải con quỷ ích kỷ, tôi không sợ làm quái vật.

Tôi sợ anh chê tôi bẩn. Tôi cho rằng tôi bẩn nên không cho anh chạm vào tôi, chắc hẳn anh hiểu lầm rồi. Chắc chắn là anh hiểu lầm rồi.

Anh ơi, anh ơi. Anh.

Tôi lạnh đến mức suy nghĩ có hơi đờ ra, trì độn lẩm nhẩm những chữ này trong lòng, mỗi lần nhẩm lồ ng ngực lại dâng lên một cảm giác ấm áp, còn cảm thấy rất buồn cười, người khác dựa vào lửa và điện để sưởi ấm còn tôi lại dựa vào nỗi nhớ cầu mà không được.

Đúng là mẹ nó đau lòng thật đấy, tôi thật sự đã nói ra sao, anh đừng chạm vào em.

Sao lại thế được. Anh hung dữ đến vậy nhưng tôi cũng đều cho phép anh ch1ch tôi thì cớ sao bây giờ lại không cho anh chạm vào tôi chứ.

Nơi này cách Cực Ánh rất gần, nhất định bây giờ Châu Bạc Tân vẫn đang còn ở công ty.

Tôi chậm rãi đi về hướng ngược lại, giẫm lên dấu chân nông sâu không đồng đều, nghe tiếng tuyết đọng bị giẫm xuống phát ra âm thanh "loẹt xoẹt loẹt xoẹt" khiến răng tôi đau buốt. Trong dạ dày có trà sữa nóng, mực, cá hấp và cà tím, khi ăn no sẽ khao khát được một thế giới tinh thần phong phú. Lâu lắm rồi tôi chưa ăn no đến vậy, cũng lâu lắm rồi tôi không bốc đồng đến thế.

Trong tay tôi cầm một trăm tệ do Mạt Mạt cưỡng ép nhét cho tôi, tôi bảo tôi không mang theo điện thoại, thế là cô nàng liền nhét cho tôi tờ một trăm để tôi bắt xe về nhà.

Tôi li3m môi, giơ tay ngăn một chiếc xe lại.

-

Tôi biết mật khẩu biệt thự của Châu Bạc Tân, lúc đi tôi đã nghĩ như vậy, tận khi đến nơi tôi mới nhận ra ngay cả cổng chính tôi cũng không vào được, biết mật khẩu cũng vô dụng. Tôi không mang theo điện thoại, trên người còn chưa tới năm mươi tệ tiền mặt, có thể đến cửa hàng tiện lợi bên ngoài tiểu khu để gọi điện nhưng tôi không đi.

Tôi ngoan ngoãn ngồi xổm tại chỗ.

Lạnh đến mức răng run lên lập cập, hình như trước đây tôi không sợ lạnh, đầu óc hỗn loạn, cả người có hơi cứng đờ, ngồi xổm một lúc lâu khi đứng lên xém chút nữa đã quỳ thẳng xuống. Tôi nắm tay đập lên đùi hai cái, không có cảm giác gì, có thể là vì căng thẳng, căng thẳng đến mức buồn nôn. Tôi không biết bây giờ là mấy giờ, không biết khi nào Châu Bạc Tân quay về, không biết tôi đến đây để làm gì.

Tôi đến đây để làm gì.

Tống Diệc Vi bảo tôi tới tìm anh, đúng vậy. Không phải là tôi muốn đến mà là Tống Diệc Vi bảo tôi đến tìm anh.

Tôi hít một hơi thật sâu, hơi thở này lạnh đến mức cổ tôi đau rát, chạy thẳng một đường từ cổ họng xuống phổi, sau khi hít xong cảm giác cứ như vừa nuốt một họng băng. Hay là thôi đi, anh không biết tôi đã đến, sau khi về tôi sẽ nói cho Liễu Phường biết tôi đi ra ngoài giải sầu, sẽ không ai biết là tôi đã đến đây cả.

Tôi ngoan ngoãn giả vờ làm một bệnh nhân, làm một thiếu gia với những năm tháng yên ổn, đi học, quen bạn gái, l@m tình, kết hôn rồi sinh con.

Đệt.

Sao Châu Bạc Tân vẫn chưa về nữa, nếu anh không về tôi sẽ rời đi, tôi thật sự sẽ rời đi. Ba tuần tôi mới dám bước ra khỏi nhà, mượn một câu nói của Tống Diệc Vi tôi mới dám tới tìm anh, tôi là một kẻ nhát gan, tích góp dũng khí lâu như vậy mới dám đến, nếu anh vẫn không quay về thì tôi sẽ thật sự rời đi đấy.

Bóng đêm dường như rất thấp, tôi vươn tay là có thể nắm được một mảng đen.

Khi đèn xe lóe lên trước mặt tôi, tôi liền đứng phắt dậy, lần này thật sự đã quỳ thẳng xuống.

Bắp chân tôi mềm nhũn, đầu gối bởi vì ngồi xổm quá lâu nên đau thấu tim, lòng bàn tay vùi vào lớp tuyết đọng, dưới tuyết còn sót lại vài viên đá đâm vào lòng bàn tay đã mất cảm giác của tôi, không ngờ lại cảm nhận được cơn đau. Nhưng tôi cũng không quan tâm kêu đau, tôi bò dậy với tứ chi đã sắp không còn thuộc về mình, vội vàng vỗ vỗ tuyết dính trên đầu gối rồi khẽ lùi về sau, dựa vào bức tường xi măng bên cạnh cổng chính.

Ánh đèn xe chói mắt, tôi hoàn toàn không nhìn thấy rõ được là xe gì chứ đừng nói đến biển số xe, nhưng tôi biết đây nhất định là xe của Châu Bạc Tân. Ban đầu tôi còn nâng cánh tay lên để che mắt nhưng sau đó đã thích nghi được với ánh sáng nên buông cánh tay xuống, ngoan ngoãn đứng trong ánh đèn xe của anh, tôi biết anh có thể nhìn thấy tôi.

Lúc Châu Bạc Tân mở cửa bước xuống, đầu tôi ong ong vang lên không còn khả năng suy nghĩ gì nữa. Tôi trơ mắt nhìn anh đứng trước mặt tôi, ngay cả áo khoác anh cũng không thèm mặc đã bước ra, thời tiết lạnh như vậy mà anh chỉ mặc một bộ vest mỏng. Anh cao hơn tôi một chút, ở độ tuổi này của tôi hình như cũng không lớn thêm được bao nhiêu, cố lắm cũng chỉ cao thêm được một hai cm, nhất định là cả đời này đều sẽ phải ngẩng lên nhìn anh giống như bây giờ.

Tôi lại li3m môi, môi dưới bị răng cắn cắn vài cái, khô khan gọi anh, "... Anh."

Gọi xong tôi cũng không biết nên nói gì, dường như cái gì cũng không nói ra được, tôi không biết anh sẽ đuổi tôi đi hay thương hại tôi rồi đưa tôi về nhà. Tôi thật sự cực kỳ giống một con chó hoang nhếch nhác bám vào ống quần anh muốn anh đem tôi về nhà, nhưng tôi vừa bẩn lại vừa không ngoan nên đành phải biết chừng mực chờ anh lên tiếng.

Khoảng cách giữa tôi và anh rất nhỏ, tôi chỉ cần nhích nhẹ về trước là đã có thể chạm vào anh, nhưng tôi không dám nên chỉ đành nhìn anh chằm chằm.

Tôi nhìn thấy vẻ mặt và cơ thể anh đều đang kiềm chế sự xúc động mãnh liệt, thịt hai bên má vì động tác nghiến chặt răng mà hơi động nhẹ hai cái khá mơ hồ trong đêm tối nhưng tôi lại nhìn thấy rất rõ vì sợ bỏ lỡ mất từng phản ứng của anh. Trước khi rơi vào trong cái ôm ấm áp, tôi nghe thấy Châu Bạc Tân hỏi tôi bằng một tông giọng rất khẽ, "Anh có thể ôm em không?"

Thật sự rất khẽ, khẽ đến mức như đang sợ tình yêu và sự nhớ nhung không thể kiềm nén được dọa tôi sợ, cũng giống như đang báo trước rằng cái ôm này sẽ chặt chẽ cỡ nào, dù cho có bị ôm đau tôi cũng sẽ không kêu lên.

Nước mắt tôi liền trào ra, nói vâng.

.........

Tác giả có lời muốn nói:

À đúng rồi, tình cờ đọc được có người nói muốn xem dưới góc nhìn của Châu Bạc Tân, có một ngoại truyện như vậy đó nhưng không chi tiết lắm mà chỉ là vài chuyện liên quan đến Châu Bạc Tân thôi, viết sơ sơ ấy mà.