Vũng Nước Đục

Chương 49: Hầy



Trước đây tôi thường thầm mắng kỹ thuật của Châu Bạc Tân tệ mặc dù tôi biết đó đều là do tôi tự chuốc lấy. Tôi bất chấp bò lên giường anh khiến anh phải kiềm nén h@m muốn hủy hoại mãnh liệt của anh và rồi nó đã biến thành việc dùng cách thức phát ti3t khiến tôi ăn đau mà anh cũng không dễ chịu gì. Lúc trước bị anh ch1ch như vậy làm mông và eo tôi đều đau đến mức muốn tách ra khỏi cơ thể.

Nhưng tôi tưởng nếu anh nghiêm túc thì nó sẽ khá hơn.

Tôi đã quá ngây thơ rồi.

Đến khi tôi đứng trên mặt đất, chân mềm nhũn quỳ thẳng xuống sàn nhà thì tôi mới biết mình ngây thơ cỡ nào.

Đệt... Châu Bạc Tân. Tôi hít hai luồng khí lạnh rồi run rẩy thở ra một hơi. Sướng thì sướng nhưng sao vẫn cứ là mông đau, eo mỏi, đứng cũng không đứng nổi, tôi còn tưởng mấy bộ truyện s3x đều là xạo sự chứ.

Là một người đàn ông vẫn có thể tự đứng dậy sau khi bị ch1ch, Trần Lễ.

Tôi thầm phỉ nhổ trong đầu và chống mép giường để đứng lên. Thật ra cũng không khoa trương đến mức đấy, chẳng qua vừa rồi tôi chưa kịp chuẩn bị tâm lý nên chân đột ngột nhũn ra, nếu có chuẩn bị trước thì cũng không đến nỗi không dùng được chút sức lực nào như thế. Tôi khoác hờ áo choàng tắm lên người, vừa rồi Châu Bạc Tân tắm xong liền bước vào liếc nhìn tôi, trước khi ra ngoài sấy tóc anh đã ném nó lên người tôi. Lúc đi tắm anh muốn bế tôi vào tắm ch ung nhưng bị tôi kiên quyết từ chối.

Tha cho tôi đi, lại còn bế tôi đi tắm nữa chứ, tôi không dám đâu, bị anh chạm thêm một cái ngày mai tôi sẽ thật sự không xuống giường nổi luôn đấy.

Nhưng tôi vừa mở cửa phòng ngủ ra được nửa chừng tiếng máy sấy tóc đã ngừng lại, tôi mở to mắt nhìn anh bước về phía phòng ngủ, thậm chí còn không thèm buộc dây quanh eo khiến áo choàng tắm cứ thế bung mở.

"Khoan đã, anh đứng đó đi." Tôi hít một hơi rồi nói khi anh còn cách phòng ngủ khoảng chừng ba đến bốn mét. Cổ họng tôi có hơi khàn, khi nói chuyện chẳng có chút khí thế nào nhưng vẫn "rất có khí thế" nói ra một câu mệnh lệnh.

Châu Bạc Tân nhướng mày, khóe môi cũng cong lên. Anh không hề có ý định tuân thủ mệnh lệnh của tôi, ngay khi anh tiếp tục bước về phía tôi, tôi nhìn thấy rõ tầm mắt anh đang nhìn lướt qua khu vực chỉ đang khoác áo choàng tắm chứ không được mặc qu@n lót của tôi.

Anh đứng trước mặt tôi, tôi tuyệt vọng rầm rì một tiếng, chân lại mềm nhũn vịn chặt tay nắm cửa.

Đm, xấu hổ vãi, cái kiểu di chứng gì đây? Lần đầu tôi trèo lên giường anh hoàn toàn không ngờ tới sẽ còn có quá trình khi anh vừa tới gần tôi sẽ khiến chân tôi mất kiểm soát.

"Thả rông?" Châu Bạc Tân hỏi.

"... Đi tắm!" Tôi nghiến răng trả lời.

"Anh giúp em."

"Anh đừng chạm vào em!" Tim tôi nhảy lên tận cổ họng, tông giọng cũng cao vút. Bây giờ tôi thật sự có hơi nhạy cảm, chỉ mỗi việc anh đến gần tôi là chân tôi đã mềm nhũn rồi, anh vừa chạm vào tôi thì tôi sợ tôi sẽ cương lên mất. Hơn nữa anh giúp tôi cái gì chứ? Cái đó mà là giúp tôi á? Mỗi sợi lông tơ trên người tôi đều không tin Châu Bạc Tân sẽ chỉ giúp tôi tắm chứ không làm thêm việc nào khác.

Khi nói những lời này tôi không nghĩ gì nhiều, nói xong mới nhìn thấy ánh mắt Châu Bạc Tân trầm xuống. Tôi lập tức biết tôi nói sai rồi nên vội buông bàn tay đang vịn cửa ra ngã thẳng vào lòng anh, cũng mặc kệ việc đứng vững, cánh tay vươn lên vòng quanh cổ Châu Bạc Tân, chủ động hôn anh, "Anh ơi, em sai rồi, không phải là em không cho anh chạm vào em đâu. Anh chạm đi, chạm thêm hai cái nè, anh muốn chạm thế nào cũng được."

Cánh tay anh vòng lấy ôm eo tôi từ đằng sau, cúi đầu cắn môi tôi, "Lần sau còn nói mấy lời này..."

Anh không nói tiếp nhưng tôi hoàn toàn hiểu được, không có gì khác ngoài việc trói tôi rồi nhốt tôi lại.

Vâng vâng vâng, bạo quân, độc tài, trong lòng tôi đáp lại một loạt nhưng không dám nói ra. Chân mềm nhũn thì cứ nhũn ra đi, tôi ngoan ngoãn treo trên người Châu Bạc Tân để anh bế tôi đi tắm.

Nước trong bồn tắm đã được điều chỉnh ở nhiệt độ vừa vặn, cảm giác được ngâm mình hoàn toàn trong nước nóng lập tức khiến tôi thư giãn từ da đến não và từ trong ra ngoài. Mặt tôi cũng chìm vào trong nước chỉ chừa lại đôi mắt, sau một lúc mới nổi lên để hít thở.

Châu Bạc Tân chống bồn tắm, đợi đến khi tôi ngoi lên liền kịp lúc nắm cằm tôi, cúi đầu trao tôi một nụ hôn không quá mãnh liệt.

Phòng tắm thật sự khiến người ta rất căng thẳng, vừa ẩm vừa nóng, Châu Bạc Tân kiêu căng cúi đầu hôn tôi khiến tôi suýt lần nữa c**ng cứng. Tôi giả vờ kéo cái khăn trên đỉnh đầu xuống nước để vừa khéo che lại nơi đó, rồi móc ngón tay vào ngón trỏ của Châu Bạc Tân.

"Hửm?" Anh nhẹ giọng thản nhiên phát ra một âm tiết. Ngón tay cũng cử động, hai ngón tay móc chặt vào nhau.

Cả người tôi áp tới ôm cánh tay anh như một con gấu túi, "Anh ơi, có thể nói lại lần nữa được không?"

"Cái gì?"

"Rằng anh yêu em." Tôi ngẩng đầu mong đợi nhìn anh.

Thật ra tôi chỉ đơn giản muốn làm nũng, hiện tại tôi đang ở trong một tình trạng hơi kỳ lạ. Cảm giác có hơi phân liệt, như thể một nửa cơ thể của tôi vẫn là đứa con trai u ám và kinh tởm bản thân của Liễu Viên, một nửa cơ thể còn lại đã bị Châu Bạc Tân hoàn toàn dỗ dành trở về lại thành tiểu thiếu gia Trần Lễ không sợ trời không sợ đất của khi trước.

Suy cho cùng tôi có hơi thiếu cảm giác an toàn, tôi thích Châu Bạc Tân lâu đến thế nhưng anh chưa bao giờ cho tôi cảm giác an toàn. Hôm nay lại đột ngột cho quá nhiều khiến tôi hơi khó tiêu, phản ứng trì trệ. Nói xong tôi nghĩ chắc chắn anh sẽ không nuông chiều tôi và nói ra, thậm chí có lẽ anh sẽ còn cười tôi.

Châu Bạc Tân nhìn vào mắt tôi, khóe miệng nở nụ cười.

Thấy chưa, tôi đã bảo rồi, chắc chắn anh sẽ cười tôi mà. Tôi bĩu môi, vừa định mở miệng đã nghe thấy giọng nói của anh vang lên từ trên đỉnh đầu.

"Anh yêu em."

"Còn muốn nghe gì nữa?"

?!

... Có ý gì đây, từ khi nào mà anh lại dễ nói chuyện vậy chứ? Tôi hít một hơi, đột nhiên cảm thấy có hơi xấu hổ. Đm! Tôi vội li3m môi, cảm nhận được trái tim trong lồ ng ngực đang đập ngày càng nhanh. Nếu anh đã dễ nói chuyện như vậy thì cũng đừng trách tôi được voi đòi tiên, cũng có phải là anh không biết tôi là cái kiểu hay được voi đòi tiên đâu.

"Anh bắt đầu thích em từ khi nào thế?"

"Từ rất lâu rồi, lâu đến mức có thể em sẽ đi báo cảnh sát."

"..." Tôi vừa cảm nhận được trái tim mình bị lời nói của anh hun nóng lại vừa thấy cạn lời, cái người Châu Bạc Tân này sao không có chút tế bào lãng mạn nào vậy hả? Bây giờ mà là lúc để báo cảnh sát đấy à?

"Vậy từ khi nào thì anh biết... Liễu Viên..." Tôi không nói thẳng ra, tôi muốn hỏi sao anh lại biết tôi là con trai của Liễu Viên, tôi cho rằng anh nhất định sẽ có thể nghe hiểu.

"Sau khi biết em không phải là con trai của Trần Chí Viễn, mất hai ba tháng mới điều tra được." Châu Bạc Tân nói.

Không ngờ lại sớm vậy! Khi tôi mười sáu tuổi thì anh đã biết tôi là con trai của Liễu Viên rồi. Chuyện cụ thể hơn tôi không cần hỏi vì cũng không khó để đoán, từ mười sáu tuổi anh bắt đầu không còn gẫn gũi với tôi và thậm chí là tỏ ra chán ghét tôi là bởi anh biết Liễu Phường chắc chắn sẽ không chấp nhận việc anh thích tôi. Nếu Liễu Phường phát hiện chuyện này thì rất có thể thân thế của tôi sẽ bị bại lộ, anh không muốn để tôi biết.

Anh đã bảo vệ tôi theo cách của anh trong suốt hai năm qua.

Tôi lại có hơi muốn khóc, sụt sịt mũi kéo áo choàng tắm của anh bảo anh cúi xuống. Anh cúi đầu cho phép tôi hôn anh, hôn xong ngón cái lại xoa lên khóe mắt tôi, hỏi bằng giọng điệu trần thuật, "Sao cứ thích khóc quá vậy?"

Tôi nhăn mũi, "Đừng ngắt lời em, em vẫn chưa hỏi xong."

"Hôm nay hỏi đến đây thôi." Sự kiên nhẫn của Châu Bạc Tân thật sự rất hữu hạn, anh đã có chút mất kiên nhẫn. Bàn tay sờ mặt tôi di chuyển ra sau nắn vành tai tôi, vân vê qua lại vừa nắn vừa miết, tôi có thể cảm nhận được vành tai của tôi sắp mất cảm giác luôn rồi, chắc chắn là vừa đỏ vừa nóng. Bị vân vê đến mức đau nhức, còn nắn nữa thì sẽ sưng lên đó! Tôi đẩy tay anh, anh liếc nhìn tôi một cái, có vẻ như không thích việc tôi đẩy anh ra.

Tật xấu gì đây.

Tôi đột nhiên nhận ra cái người Châu Bạc Tân này đúng là tiêu chuẩn kép, anh được phép đẩy tôi ra xa hai năm còn tôi đẩy cánh tay anh một cái cũng không được. Chỉ bởi vì tôi phát bệnh nói một câu đừng chạm vào em thì anh cũng phát bệnh tìm mọi cách để tôi không thể đẩy anh ra xa nữa.

Nhưng lại khiến tôi rất thích, không thể không thừa nhận tôi thích một Châu Bạc Tân như vậy, theo cách nói của anh thì có rất nhiều hành vi của anh nếu đổi lại là người khác trải qua thì rất có thể họ sẽ đi báo cảnh sát. H@m muốn khống chế và chiếm hữu quá mức, thậm chí đôi khi có hơi bi3n thái.

Nhưng tôi thích.

Thích đến phát điên.

Trước đây tôi chỉ nghĩ mình rất ngốc nhưng bây giờ tôi biết anh cũng rất ngốc. Thật sự là ngốc chết đi được, anh còn ngây thơ hơn cả tôi và được voi đòi tiên hơn cả tôi nữa, Châu Bạc Tân, đồ ngây thơ.

Chẳng phải là ỷ vào việc tôi cưng chiều anh đấy sao? Xì!

Tim tôi lại dần nóng lên, sự yêu thích của tôi dành cho anh lại sắp tràn hết ra ngoài, hít vào một hơi thật dài. Tôi cố gắng biến chút cảm giác yêu thích kia thành luồng khí nóng để thở ra.

"Xỏ khuyên tai đi." Châu Bạc Tân đột nhiên nói, lúc nói mấy từ này cổ họng còn hơi khàn, ngón tay vẫn đang nắn tai của tôi.

"Dạ." Tôi sửng sốt đáp ứng, không phải chỉ là xỏ khuyên tai thôi sao? Anh bảo tôi xăm tên anh lên người tôi cũng sẽ không chút chần chờ đồng ý, nhưng mà xăm tên thì có hơi quê mùa, dựa theo gu thẩm mỹ của Châu Bạc Tân tôi cảm thấy anh cũng sẽ không đến nỗi đưa ra yêu cầu như vậy, nhưng có thể sẽ bảo tôi xăm cái gì khác, chỉ cần trông đẹp là được, tôi...

"Anh sẽ xỏ cho em." Lời nói của Châu Bạc Tân cắt đứt sự hưng phấn trong đầu tôi.

Phòng tắm trở nên yên tĩnh khoảng chừng hơn mười giây.

Không phải vì muốn từ chối nên tôi mới im lặng mà chẳng qua sự kiềm nén và run rẩy rất nhỏ trong lời nói của anh làm tôi hơi hoảng. Tôi ngước lên nhìn anh, nhìn vào đôi mắt anh. Trước đây tôi rất thích hình dung đôi mắt anh như một đầm nước đọng, đôi con người đen kịt thường xuyên khó mà phân biệt được cảm xúc rất có cảm giác xa cách, hiện giờ tôi vẫn không có ý lật ngược mô tả này vì mô tả này vẫn rất chính xác.

Nhưng còn có thể chính xác hơn nữa.

Anh là một đầm nước đọng, chỉ có tôi mới có thể khiến anh sôi trào.

Hầy! Con người ta khi yêu đều ngốc như vậy à? Tôi chợt trở mình trong bồn tắm, đổi thành tư thế quỳ đối diện với anh. Lúc thay đổi tư thế còn bởi vì phải xoay eo mà đau đến nỗi biểu cảm của tôi suýt thì mất khống chế, cũng may kịp thời ghìm lại được, sau khi ổn định cơ thể tôi to gan giơ tay lên.

Lòng bàn tay chạm lên mái tóc khô ráo của Châu Bạc Tân, vừa mềm lại vừa ẩm ướt, cảm giác rất ngoan ngoãn. Lòng bàn tay tôi xoa lên chúng nó vài cái, đầu óc hưng phấn, hóa ra sờ lên đầu Châu Bạc Tân là cảm giác thế này, có hơi sảng khoái không thôi. Sau đó tôi nâng mặt anh lên hôn thật mạnh, "Anh, Châu Bạc Tân."

Tôi gọi tên anh, nhìn vào đôi mắt anh.

"Anh không cần phải tô điểm d*c vọng của anh thành việc xỏ khuyên tai, anh có thể nói thẳng ra rằng anh muốn để lại dấu vết cho em. Em bằng lòng, anh muốn làm thế nào hay làm cái gì cũng được cả, em đều thích chết đi được!" Nói xong tôi lại sáp tới hôn anh, hơi thở hỗn loạn bị anh nuốt vào, ánh mắt hiện tại của Châu Bạc Tân rất đẹp, vừa như sôi trào vừa như nóng bỏng, giọng nói bởi vì th ở dốc mà cực kỳ gợi cảm, "Đừng cho anh quá nhiều sự tự do, anh sợ anh sẽ không kiểm soát được bản thân."

Tôi không quan tâm, tự tin nói, "Đấy là do anh dạy em, anh à. Vừa rồi là chính anh dạy em ở trên giường, anh quên rồi sao?"

.........

Tác giả có lời muốn nói:

Tuy không nhịn được phải nhiều lời thêm một câu có hơi tạt gáo nước lạnh nhưng tui vẫn muốn nói: Nếu trong đời sống thực mà mọi người có thật sự gặp được người có d*c vọng kiểm soát mạnh thế này thì nhất định phải bỏ chạy nha!! Đời thực không phải tiểu thuyết đâu (sao tui nói nhiều thế nhỉ, giống mấy bà mẹ già ghê).