Vũng Nước Đục

Chương 57: Chính thất



Tối hôm qua tuyết rơi cả đêm ở thành phố Mạch, toàn bộ thế giới đều trắng xóa. Mái tóc màu đỏ thẫm của Hồ Ly vừa ra khỏi nhà dù có mắc chứng quáng tuyết vẫn sẽ thấy được.

Sau khi cô nàng nhìn thấy tôi thì việc làm đầu tiên là lấy điện thoại ra "tách tách" với tôi từ xa, chờ đến khi tôi đi qua mới nói, "Để tui báo cáo trực tiếp với cấp trên về look hôm nay của bạn trai ngài ấy nhé."

Tôi vội ghìm cô nàng lại, "Thiếu hiệp hạ thủ lưu tình, chụp lại lần nữa đi, để tôi điều chỉnh lại biểu cảm đã."

Hồ Ly cong mắt cười, "Có cái dáng vẻ nào mà Châu tổng chưa từng nhìn thấy đâu, có cần thiết không chứ?"

Tối hôm qua Cực Ánh bận rộn cả đêm, tôi cũng theo dõi cái hot search đó cả đêm, sắc đẹp của Châu Bạc Tân đương nhiên sẽ không trực tiếp thu hút hết sự chú ý của mọi người, cái việc đó cực kỳ vớ vẩn, vụ việc hít m@ túy vẫn nằm trên top đầu hot search.

Hồ Ly vén tóc, còn chưa nói chuyện đã bị cóng run người. Cô nàng nắm chặt áo khoác lông chồn màu đen nửa người trên, tuyết đọng dày khoảng bảy tám cm, tôi nhìn thấy phần th@n dưới của cô nàng mang tất chân, cô nàng đảo mắt khinh thường bảo là có lót thêm nhung, cũng bảo tôi có một người bạn trai rất "trai thẳng".

"Chồng cậu cả đêm qua không ngủ, hôm nay không tới được nên phái tui đến làm vệ sĩ cho cậu nè!" Cô nàng nói xong câu này thì khá thần bí đến gần, tuy trong cái phạm vi mấy chục mét này chỉ có mỗi hai người chúng tôi nhưng cô nàng vẫn hạ thấp giọng, "Hôm qua tui thấy cái hot search rồi, sắp tức chết mất thôi em trai à!"

Tôi nhếch môi, biết cô nàng đang nói tới chuyện của Cao lãnh chi hoa.

"Nhưng rạng sáng cái hot search đó đã bị gỡ xuống rồi, tui đoán là chồng cậu phát hiện ra nên kêu người gỡ xuống."

Đương nhiên tôi cũng nhìn thấy cái hot search "Cực Ánh" đó sáng nay đã biến mất, cũng đoán được là do Châu Bạc Tân làm.

Lúc năm giờ sáng anh gửi tôi một biểu tượng cảm xúc cực kỳ đáng yêu, là cái mà lúc trước tôi từng gửi cho anh. Một con chó màu trắng lao lên phía trước như một cơn gió, phía dưới có kèm theo dòng chữ "tui đến li3m cậu á", tôi gửi cái biểu tượng cảm xúc này thì cũng thôi đi, tiện tay gửi chơi mà thôi, nhưng nghĩ lại Châu Bạc Tân phải giải quyết một mớ hỗn độn suốt cả đêm mệt muốn chết nhưng mặt không đổi sắc gửi cái biểu tượng cảm xúc này cho tôi thì tôi vẫn bị chọc đến mức sáng sớm ôm điện thoại lăn hai vòng trên giường.

Cái người Châu Bạc Tân này đúng là kỳ lạ, nói đáng yêu thì cũng không phải là đáng yêu, thật sự không thể nói là anh đáng yêu được. Cũng không phải là anh cố ý giả vờ đáng yêu, tôi không tìm được từ thích hợp để miêu tả, nói chung thật sự rất được người khác thấy thích, không đúng, là được tôi thích, người khác không được phép thích.

Tòa án ở ngay phía sau của chúng tôi, hai chúng tôi tới sớm.

Vụ án của Liễu Phường hôm nay đã được mở phiên tòa, đây chính là một chuyện xấu rất lớn của nhà họ Liễu, tuy chưa tới mức gây chấn động thành phố Mạch nhưng vẫn có không ít người biết được tin tức.

Thật ra tôi không mấy lo lắng về kết quả, Liễu Yểu Yểu vừa xuất hiện đã tuyên bố được thắng lợi bên phía chúng tôi rồi. Chỉ là tôi chưa từng nghe lời khai của Liễu Yểu Yểu.

Hôm nay Liễu Yểu Yểu không ăn mặc trang trọng hơn chỉ vì phải làm một nhân chứng quan trọng, chị ấy mặc một cái váy nhung màu đen. Tôi ở xa như vậy nhưng vẫn có thể nhìn ra được chất liệu bởi vì ánh đèn nhoáng lên thì váy của chị liền phản chiếu ánh lấp lánh. Áo khoác là kiểu áo khoác dạ sẫm màu rất có khí chất.

Cả Hồ Ly lẫn Liễu Yểu Yểu đều rất xinh đẹp, xung quanh tôi có rất nhiều các cô gái xinh đẹp nhưng vẻ đẹp của hai người họ vẫn đứng số một số hai. Nhưng hai người họ đem lại cho người ta cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Văn chương tôi khá hạn chế nên không tìm ra được từ nào thích hợp. Chỉ có thể nói thế này, Hồ Ly là kiểu cô nàng bưng cocktail trong quán bar có nụ cười rất tươi tắn, còn Liễu Yểu Yểu là kiểu người lúc pha cà phê ở quán sẽ ngẩng đầu nhìn bạn và lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Không có tốt xấu rạch ròi, chỉ nói đến sự khác biệt về khí chất. Đương nhiên cách miêu tả này là ấn tượng của tôi về Liễu Yểu Yểu trước khi chị ấy lấy điếu thuốc từ tay tôi.

Tôi không biết gì về Liễu Yểu Yểu, thậm chí cũng không thân quen gì Liễu Yểu Yểu. Nhưng tôi vẫn luôn cho rằng chị là tiểu thư khuê các, cụ ông nhà họ Liễu rất chú trọng gia giáo, thậm chí là có hơi truyền thống nên cách nuôi dạy con gái không khỏi khiến họ trở nên dè dặt.

Liễu Yểu Yểu nhã nhặn đứng đó, đối diện chính là người ba ruột Liễu Viên của chị.

Lúc Liễu Yểu Yểu nói những lời này, chị nhìn Liễu Viên không chớp mắt. Từ góc độ tôi ngồi ở phía dưới không nhìn thấy được ánh mắt của chị trông như nào nhưng giọng nói của chị rất bình tĩnh, không hề kích động.

"Tuy khi ấy tôi chỉ mới tám tuổi nhưng sẽ không xảy ra bất kỳ sự nhầm lẫn nào về đoạn ký ức đó, nó không chỉ là ký ức khắc sâu vào tuổi thơ của tôi mà thậm chí còn là ký ức sâu sắc nhất trong hai mươi bảy năm qua của tôi."

"Lúc đó trong nhà đã hết lá trà, bởi vì vài ngày tới sẽ có khách đến nhà nên ông nội đã gọi tôi đang chơi ở trong phòng khách đi tìm loại lá trà đắt tiền giúp ông. Ông nội bảo lá trà ở trên kệ thứ ba ở phía đông kho chứa nhưng tôi không tìm được. Trong kho chứa đồ có cái kệ bị sập, giúp việc trong nhà cách một khoảng thời gian mới quét dọn, có lẽ khi đó chưa đến thời gian quét dọn nên tôi bèn lục lọi trong cái mớ đồ đạc đó để tìm lá trà."

"Sau đó có người bước vào kho trữ đồ, tiếp theo liền xảy ra sự việc chính xác như nguyên đơn Liễu Phường đã nói, tôi có thể làm chứng."

"Động cơ của tôi? Tôi không hiểu câu hỏi của anh lắm, chỉ ra và xác nhận một tội phạm hi3p d@m cũng cần có động cơ sao?"

"Vậy thì suy nghĩ của anh cũng quá nực cười rồi, tôi không thiếu tiền cũng không thiếu địa vị, Liễu Phường có thể cho tôi cái gì để tôi phải đi trái với sự thật và buộc tội ba ruột của tôi là tội phạm hi3p d@m?"

"Được, vậy tôi sẽ nói một câu cuối cùng."

"Tôi mong rằng tất cả mọi người trên thế giới này sẽ hiểu được, đầu tiên ông ấy là một kẻ hi3p d@m rồi sau đó mới là ba tôi."

Hôm nay có rất nhiều người của nhà họ Liễu đến đây, lúc ra tòa tôi nhìn thấy cụ ông nhà họ Liễu đang chống gậy đứng ở trước cửa.

Mấy phóng viên vây quanh cửa chĩa thẳng microphone vào gương mặt oán giận gần như tối sấm lại của ông cụ khiến tôi buồn cười. Dường như Hồ Ly vẫn chưa hoàn hồn, liên tục nhìn về phía lối ra của nhân chứng, vừa nhìn vừa kéo cánh tay thì thầm hỏi tôi, "Cái người đó chính là Liễu Yểu Yểu hả? Chị ấy ngầu quá, sau này sao chị ấy tiếp tục lăn lộn được ở nhà họ Liễu được? Rõ ràng là cùng xuất hiện với người nhà họ Liễu mà, chị ấy năm nay bao nhiêu tuổi rồi, có làm việc trong sản nghiệp nhà họ Liễu không?"

Tôi còn chưa kịp trả lời thì Liễu Yểu Yểu đã đi ra từ cái lối đi nọ. Hồ Ly lập tức buông cánh tay tôi ra, im lặng đứng sau lưng tôi.

Tôi muốn gọi Liễu Yểu Yểu nhưng đột nhiên không biết nên gọi là gì cho phải, gọi tên cũng không đúng lắm mà gọi chị gái lại càng không ổn, không được tự nhiên. Lần này tất cả các phóng viên đều vây về phía bên đây, Liễu Phường bước ra từ phía sau nên tôi chỉ có thể vội vàng nói một câu cảm ơn với chị. Liễu Yểu Yểu bị phóng viên đẩy ra đi đến trước mặt cụ ông, mặt cụ ông đen đến mức có thể nhỏ được mực, gõ nhẹ gậy chống xuống mặt đất, Liễu Yểu Yểu khom người bước vào trong xe.

"Chị ấy cứ thế về nhà họ Liễu không phải sẽ bị đánh chết sao?" Hồ Ly đột nhiên nói.

Tôi nhìn bóng lưng Liễu Yểu Yểu, dáng người chị ấy cao, còn đi giày cao gót, áo khoác cũng dài. Cả người chị như bị kéo dài dường như có thể gánh vác được rất nhiều chuyện tình.

"Tôi có hơi hối hận vì vừa nãy không gọi chị ấy một tiếng chị." Tôi nói.

"Tui cũng hối hận." Hồ Lý nói tiếp.

Tôi vốn định đưa Liễu Phường về nhà còn Hồ Ly thì về Cực Ánh. Nhưng trạng thái tinh thần của Liễu Phường không tồi, bà nhớ Cực Ánh đã xảy ra chuyện nên bảo tôi sang ở với Châu Bạc Tân, tài xế của bà đến đón bà nên tôi cũng yên tâm.

Đây là lần đầu tiên tôi đến Cực Ánh, Châu Bạc Tân vẫn chưa biết tôi muốn tới đây.

Hồ Ly đưa tôi qua cửa kiểm soát, lúc vào thang máy lại giúp tôi ấn số 27, cô nàng bảo rằng văn phòng của Châu Bạc Tân ở tầng 27 còn cô nàng ở tầng 25 là được rồi. Cô nàng liếc nhìn camera trong thang máy rồi che miệng thì thầm với tôi, "Người vợ hiền à, cậu nói xem cậu có giống như chính thất bị cái hot search ngày hôm qua làm cho tức chết nên giết tới cửa rồi không."

Tôi đảo mắt khinh bỉ, đừng nói nữa, đúng thật là rất giống. Lần đầu tiên tôi tới Cực Ánh là sau khi nhân dân cả nước đều đã biết chuyện giữa Châu Bạc Tân và Cao lãnh chi hoa, nhìn kiểu gì cũng thấy tôi giống như đang đến để đánh nhau vậy. Không hiểu sao tôi lại có hơi căng thẳng, thang máy "ting" một tiếng đã đến tầng 25, Hồ Ly chỉnh lại tóc, nháy mắt với tôi nhưng không có ý quyến rũ mà chỉ tràn ngập lời chúc chúc tôi may mắn rồi ung dung bước ra khỏi thang máy.

Cửa thang máy màu bạc chậm rãi khép lại.

Không gian trong thang máy rất lớn, cảm giác như có thể chứa hơn ba mươi người, không biết Châu Bạc Tân có thang máy riêng không, chắc là có, cả người anh toàn tật xấu nên chắc chắn không muốn chen chúc chung thang máy với mọi người. Hơn nữa dù anh có nguyện ý thì cũng cũng chẳng ai muốn đi chung thang máy với boss lớn.

Tôi vừa căng thẳng thì đầu óc liền hoạt động mạnh, nhưng 27 chỉ hơn 25 hai tầng, chỉ có đúng mỗi hai tầng, thật sự không có nhiều thời gian để tôi tiến hành hoạt động rối loạn tâm lý ở đây.

Cửa thang máy vừa mở ra liền có thể nhìn thấy văn phòng của Châu Bạc Tân, trên đó không viết gì mà văn phòng của tổng giám đốc này nọ nhưng cả một tầng không còn gì khác ngoại trừ cánh cửa này.

Kính thủy tinh mờ màu trắng pha xanh, chỉ có thể nhìn xuyên qua được ánh mặt trời buổi sáng khá nhạt nhoà, tôi đoán trong phòng của anh cũng có cửa sổ sát đất, ánh mặt trời có thể trực tiếp chiếu vào hành lang. Nhưng không nhìn vào được bên trong.

Tôi đứng trước cửa chừng nửa phút.

Tôi cũng không biết tôi đang căng thẳng cái gì, ngồi bên trong là người bạn trai đã xác nhận quan hệ và không biết đã ngủ cùng tôi bao nhiều lần, tối hôm qua anh còn làm nũng với tôi bảo tôi nói nhớ anh, sáng nay anh còn gửi cho tôi một gói biểu tượng cảm xúc simp, vậy thì tôi căng thẳng gì chứ.

Tôi hít một hơi thật sâu, đưa tay đè lại nhịp tim đang đập quá nhanh của mình, lần nữa giơ tay lên gõ cửa.

Sau tiếng gõ cửa là sự im lặng hơn mười giây, bấy giờ giọng nói của Châu Bạc Tân mới truyền ra, tôi nghĩ là anh vừa mới ngủ bù, giọng nói rất khàn và trầm thấp, không cần nghe kỹ cũng có thể nhận ra được sự mất kiên nhẫn bên trong, cách cánh cửa còn có cảm giác hơi khó chịu.

"Mời."

Một chữ khiến tim tôi đập nhanh hơn, tôi đẩy cửa bước vào, cung kính cúi đầu, "Châu tổng."