Vung Tiền Mua Định Mệnh

Chương 11: P1



Sáng sớm chủ nhật......

-Tên ngốc thối, sao lâu vậy?-Thụ Cẩm hét vào mặt Dạ Thiên, giọng điệu có phần hơi yêu chiều.

Dạ Thiên cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng mở cửa con xe Lamborghini đen bóng cho Thụ Cẩm chui vào.

Thụ Cẩm hôm nay trang điểm hơi đậm, đeo trang sức quý giá trên người. Mái tóc xanh đã xoăn còn được uốn xoăn thêm. Nàng ta mặc bộ váy xanh biển bó thân ngắn đến đùi, vai bên vai hơi trễ xuống tạo vẻ quý phái. Chân đi guốc cao gót trắng có khảm kim cương đồng màu hoa lệ. Thụ Cẩm hôm nay thật đẹp, có điều.... hình như hơi lố?? Đơn giản vô cùng, thử nhìn sang hàng ghế bên cạnh mà xem! Dạ Thiên đơn giản chỉ đang mặc một chiếc áo sơ mi kẻ đỏ, quần bò xanh, đi giầy Nike trắng. Cậu ăn mặc đơn giản nhưng vẫn giữ được vẻ phong độ, tiêu sái, quyến rũ đến mức kinh người. Nhìn Dạ Thiên, Thụ Cẩm có hơi xấu hổ. Nàng ta gõ gõ vào đầu mình lẩm bẩm:

-Thụ Cẩm ơi là Thụ Cẩm, mày mặc lố như thế này thể nào người ta cũng cho là mình để ý người ta cho xem!!! Aizzz... hỏng bét kế hoạch rồi!!

Dạ Thiên hừ lạnh. Cậu nghe, nghe thấy hết rồi! Công nhận cách mặc của cô nương này lố thật! Đi chơi công viên mà cứ làm như đi dự dạ hội không bằng.

-À... Thực ra không phải tôi muốn mặc thế này đâu, là mấy chị người hầu ép tôi mặc đó! Chị ấy tưởng tôi đi với bạn trai nên... nên....

Đỏ mặt đi Thụ Cẩm, đỏ mặt đi! Thụ Cẩm gào thét trong lòng, rất tiếc cho cô nàng này là đời luôn phũ phàng. Không những cô ta không thể đỏ mặt mà đáy mắt còn thoáng qua tia giả tạo.

-Đến nơi rồi, mau xuống!-Dạ Thiên không thèm quan tâm. Cái cô nàng này tâm cơ quá sâu, không khéo lúc lấy nàng ta về chị Jane còn bị nàng ta sát đầy giấm chua vào mặt ý chứ!!

Thụ Cẩm vừa bước xuống liền bị mấy người xung quanh nhìn cho muốn nát mặt, xấu hổ quá mức.

-Mau đi! Cậu muốn chơi trò nào trước?

-Chơi tàu lượn siêu tốc đi!-Thụ Cẩm cười hihi trong lòng. Sau khi chơi xong, cô sẽ nước mắt lưng tròng mà kêu sợ, rồi sau đó Dạ Thiên sẽ ôm cô vào vỗ về. Ôi ôi, nghĩ đến mà thấy sướng rần cả người!

Dạ Thiên nhà ta liền kéo bà già Thụ Cẩm lên tàu lượn. Tất nhiên sau khi chơi xong, Thụ Cẩm đã thành công trong việc “nước mắt cá sấu”, nhưng cô ta quên không tính toán đến phản ứng phụ......

-Oẹ......-Thụ Cẩm sáng nay ăn trứng lòng đào với sữa( ăn sáng vậy mà không bị tào tháo rượt), mùi cô ta thải ra đương nhiên “thơm” nức mũi, “thơm” đến mức mấy người xung quanh đi qua phải lấy khăn bịt mũi cơ mà!

-Dạ Thiên, Dạ Thiên...-Thụ Cẩm cứ thều thào như ma đói, hướng phía Dạ Thiên mà kêu. Mùi tỏa ra từ miệng cô ta khiến Dạ Thiên phát sợ. Đã thế, Thụ Cẩm còn không tìm gốc cây hay thùng rác mà phát tiết, lại phát tiết đúng thảm cỏ xanh mướt bao la ghi dòng chữ “CẤM DẪM LÊN CỎ” nữa chứ! Dạ Thiên vạch đen hiện đầy sau ót, xấu hổ nhìn xung quanh mọi người đang chỉ chỏ kêu mất vệ sinh.

-Đ... Được rồi, tô...i sẽ đi mua nước súc miệng cho cậu! Ở yên đây nhé!-Dạ Thiên nói rồi chạy đi một mạch. Lúc sau cậu quay lại đưa cho Thụ Cẩm một chai nước. Thụ Cẩm không ngần ngại mà chõ mồm vào tu ừng ực, xong còn hỏi Dạ Thiên:

-Dạ Thiên, cậu cũng uống đi!-Nói rồi Thụ Cẩm chìa chai nước đã vơi nửa cho Dạ Thiên. Dạ Thiên cười như mếu, nhìn chai nước Thụ Cẩm vừa tu cả miệng vào run rẩy cầm, đợi Thụ Cẩm quay đi liền cho tọt vào thùng rác gần đó.

-Ơ Dạ Thiên, chai nước đâu?-Thụ Cẩm ngây thơ hỏi. Hình như vị tiểu thư này cố tình thì phải.

-Uống hết rồi!-Câu nói của Dạ Thiên làm Thụ Cẩm thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Chả lẽ Dạ Thiên lại yêu cô đến mức cầm chai nước dính nước bọt của cô tu trong 5 giây ư??

-Giờ đi đâu?-Dạ Thiên hỏi nhưng đáy mắt đã thoáng qua tia mệt mỏi. Mới một trò mà đã vậy thì....

-Nhà ma!-Thụ Cẩm như điếc không sợ súng, đã yếu lại còn toàn chơi những trò mạnh.

Hai bạn trẻ lại dắt nhau vào nhà ma, tiếng hét ai oán thống thiết của...con ma vang lên. Thụ Cẩm nhớ đến tình tiết nữ nhân vật chính đấm vào mặt con ma, sau đó hai nhân vật chính cùng nhau bỏ chạy trong tiểu thuyết liền hưng phấn mà đấm con ma dọa cô một cái. Ơ, nhưng mà thực thì đâu có như trong truyện! Thụ Cẩm nhà ta chân chính lập tức bị nhân viên vừa rồi lôi ra bắt đền bù, làm náo loạn cả một khu. Thụ Cẩm mặt đỏ tía tai, hôm nay cô không có mang tiền. Dạ Thiên bên cạnh thì giờ đã thấy ghét cay cô nàng bên cạnh, rút tiền ra bồi thường cho người kia rồi muối mặt cực kì bắt buộc, cực kì thống khổ xoa dịu họ như cực hình. Thụ Cẩm thì cứ đứng trơ trơ ra, mặc dù là lỗi của mình nhưng nhất quyết không chịu xin lỗi.

Giờ đã là 10h45p. Dạ Thiên bắt đầu hành động theo thao tác cũ. Cậu phải kéo Thụ Cẩm vào một góc mà tỏ tình xem phản ứng của cô nàng ra sao. Sau khi kéo Thụ Cẩm vào một bãi đất trống, Dạ Thiên mở giọng trầm thấp:

-Thụ Cẩm, tôi thích cậu!

-Hả, cậu nói cái gì vậy?-Thụ Cẩm giả vờ quay mặt đi nhưng lại bị nụ cười trên khuôn mặt bán đứng.

-Tôi thích cậu!-Dạ Thiên kiên nhẫn nhắc lại lần nữa. Cô gái nào cũng vậy, rõ ràng thích mà cứ giả mây giả mưa, khinh thường!

Thụ Cẩm kêu rên vui sướng trong lòng. Lôi cốt truyện đã viết trước ra đọc một lèo.

-Dạ Thiên, xin lỗi, tôi bây giờ còn quá bé, bố mẹ tôi chưa muốn cho yêu, chỉ muốn tôi chăm lo học hành. Nếu cậu thực lòng thích tôi, tôi mong cậu có thể chờ đợi đến khi chúng ta ra đại học...-Thụ Cẩm cười hắc hắc trong lòng. Một chuyện tình 6 năm đẹp rực rỡ, mình đi đến đâu mọi người ghen tị đến đấy, hạnh phúc không thể tả! Rồi biến cố, giải cứu, cuối cùng, hai nhân vật chính cũng về với nhau. Lãng mãn quá thể!!

-Nhức đầu! Thụ Cẩm, tôi đưa cậu về.- Dạ Thiên ngăn cái máy đang nói, quả nhiên là đã có kịch bản. Thụ Cẩm thấy thái độ của Dạ Thiên thì rơi xuống 9 tầng địa ngục, vỡ mộng....

Hai người ra khỏi công viên giải trí. Một khinh bỉ, một buồn bã. Dạ Thiên thở hắt. Cuộc đi chơi của cậu và Nhật Hạ chiều nay sẽ ta sao đây??

Mời dự đoán!~~~