Vung Tiền Mua Định Mệnh

Chương 29



Tại nhà Dạ Thiên, tất cả các người hầu đang tất bật chạy khắp nơi. Khung cảnh nơi đây vô cùng hỗn loạn:Quản gia đứng vung vẩy tay chân, hét khàn dọng; người hầu thì mang đủ các loại sách, vở, bàn, ghế, giẻ, chổi... trèo lên cao, cúi xuống đất để phủi bụi, lau dọn nhà đến cực khổ; các bác lao công thì tất bật cầm ga, rèm, chăn, vỏ gối,... tất cả các vật có thể giặt được đi giặt hết; đầu bếp cũng không khá khẩm hơn khi vừa phải lôi đống bát to tướng ra rửa lại từng cái, vừa phải mang khay đồ ăn bỏ vào tủ lạnh của từng phòng tuỳ theo sở thích mỗi người; các bác chăm vườn thì nhốn nháo tỉa cây, ra sức tưới nước, ra sức tăng năng suất để có hoa thật đẹp trang trí cho ngôi nhà...(Oh my god tác giả tả mà cũng mệt muốn chết theo!) Tại sao người hầu lại khổ cực vậy? Vì ông chủ căn nhà này là một người rất khó tính, ưa sạch đến biến thái lại còn là chúa bắt bẻ. Kinh hoàng hơn, sau khi đi Mĩ 7 năm, nay, ông ta đã trở về!!! Mỗi khi nhớ đến khuôn mặt đầy sát khí của ông ta là người trong nhà lại sợ đến phát run, nghĩ lại cảnh địa ngục của 7 năm về trước.

Tuy nhiên, khung cảnh “nhộn nhịp” là thế, vậy mà có người vẫn thư thả đến lạ thường. Điển hình là 3 con người đang ngồi trên ghế sofa đằng kia.

-Chị dâu, a.... nào!

-A.....

-Em rể, miếng nữa!

-Đây đây đây, a....

-A.....

Qua qua lại lại, miếng chị miếng em, a với o làm Dạ Thiên nhức hết cả đầu. Bố sắp về rồi mà cái bọn này còn bày trò bón cho nhau ăn mới điên chứ!

Người hầu nhìn một loạt các loại vỏ nho, cam, quýt, táo, ổi, xoài, vân vân mây mây... chất đống to tổ chảng trên bàn trà mà toát mồ hôi. Cô nhóc kia người bé tí mà sức ăn... thật kinh hoàng!

-Sụp...-Ăn uống no nê, Minh Địa còn đặc biệt pha trà la hán cho Nhật Hạ húp sùm sụp. Chuyện là Minh Địa lấy lòng Nguyệt Đông không được nên quay sang lấy lòng chị dâu. Mà chị dâu ăn cũng thật là khoẻ nha! Chị ấy ngày ăn 3 bữa, mỗi bữa ăn 3 bát cơm, ấy vậy mà bánh trái nước nôi vẫn cứ xơi như thường. Có lẽ, ăn là một phần giúp chị ấy có cảm giác an toàn chăng?

Dạ Thiên cũng không có gì làm lạ khi Minh Địa nhắc đến vấn đề này. Ngày Sukei còn ở đây, giờ nghỉ trưa hôm nào Nhật Hạ cũng mang 3 hộp cơm đi cho Sukei và Dạ Thiên ăn cùng. Đừng hỏi vì sao không có Shiki! Nó chạy tót ra quán bar ăn với bạn gái nó rồi! Vì kỉ niệm hạnh phúc đó nên Nhật Hạ mới ăn nhiều như vậy để tìm lại cảm giác an toàn. Haizzz... Nhật Hạ đáng thương!

Nhật Hạ ăn nhờ ở trực nhà Dạ Thiên phải được gần 1 tháng rồi. Người hầu cũng rất quý cô bé này. Vẻ ngoài đáng yêu, cái miệng dẻo quánh khiến người ta mềm nhũn. Dạ Thiên lắm lúc nhìn Nhật Hạ mà than 'Tại sao ngày xưa cậu ý không dễ tính vậy để mình dễ cua chứ?' Còn có một vấn đề lớn mà trong đó lại có một vấn đề “nho nhỏ” mà không phải ai cũng biết. Nhật Hạ từ ngày sang đây ăn bám được đặc cách sang ăn ở luôn cùng phòng với cậu chủ khó tính nhà họ Dạ, mà cái đáng chú ý ở đây là dạo này cậu xanh xao tiều tuỵ vô cùng! Người hầu vào dọn phòng lúc nào cũng thấy một đống giấy cuộn nhỏ bằng lỗ mũi, đỉnh dính đầy máu chất trong thùng rác. Chậc, nhờ phước của 2 người nào đó mà Dạ Thiên ngày 3 bữa phải ăn món bổ máu, ăn đến phát ngán, ăn đến mụn mọc đầy mặt(thực ra cũng không đến nỗi...). Thỉnh thoảng, đi ngang qua phòng, người hầu còn nghe được loáng thoáng tiếng:-Papa, con không biết cởi quần áo!

-Papa, tắm cho con!

-Papa, mở mắt ra mà mặc đồ cho con chứ?

-Papa, bế!

-Papa, ôm con!

-Ấy ấy! Papa, đang ngủ sao lại vào vã nước lạnh thế?

Đương nhiên, thân là những người hầu được cậu chủ tôn trọng và đào tạo, mấy cô mấy chị lúc đấy sẽ kịp thời nhảy vào, thực hiện chiến dịch “bảo vệ máu cậu chủ“. Nhờ sức cống hiến tận tuỵ của của bác quản gia và người hầu, con mắt của Dạ Thiên đến nay vẫn còn “trinh trắng“. Vâng! Một chiến tích rất đáng tự hào của toàn thể người làm nhà họ Dạ! Tự hào đến mức cậu chủ Minh Địa nghe xong cười đến chảy nước mắt.

***

Sáng sớm tinh mơ, toàn bộ người làm nhà họ Dạ xếp thành hai hàng ngay ngắn, quần áo chỉnh tề, nhà cửa sáng lấp lánh, trải thảm đỏ đón ông chủ từ Mĩ trở về. Chiếc xe Rolls Gold đậu trước cửa chính. Ông cụ khoẻ mạnh tóc lấm tấm bạc trang trọng bước ra. Mọi người hít một hơi thật sâu, rồi hét to như chào đại biểu quốc hội.

-Ông chủ, mừng ngài trở về!!

Anh lái xe đứng gần đang cầm vali giật nảy một cái làm rơi cả chồng vali, thế mà ông chủ lại có vẻ rất hài lòng. Minh Địa bước ra từ giữa hai hàng người, cười thật tươi:

-Mừng bố trở về!

-Ừm! Học hành thế nào rồi?-Ông hỏi làm Minh Địa toát mồ hôi. Biết ngay cái lão cáo già này sẽ hỏi thế mà!

-Dạ thưa bố, con đã hoàn thành chương trình học ở đại học y quốc tế và hiện đang tham gia vào nghiên cứu dược cho tập đoàn chúng ta!-Minh Địa bày ra vẻ rất nghiêm túc, tay giơ lên đầu như chào cờ. Trình bày xong, cậu lại trưng ra cái mặt rất muốn đấm:

-Vậy... con có thể tiếp tục đi làm thêm chứ?

-Tất nhiên....

-Cảm ơn bố rất nhiều!!!

-...nếu con không để ý con bé nào ở quán bar đó!

Minh Địa xa xẩm mặt mày. Hoá ra lão này đã điều tra ra hết rồi, thảo nào không cho mình đi làm thêm.

-Cái loại con gái làm ở quán bar không nên dính líu vào đâu con trai ạ.

'Nguyệt Đông của tôi, Nguyệt Đông đời tôi! Sau bao nhiêu cực khổ mới xin vào được quán bar đó, thế mà...' Minh Địa khóc ròng.

-Anh con đâu?

Minh Địa giật mình, chỉ lên ban công tầng hai phía trái. Tinh thế?

-Wow, papa, xe mạ vàng kìa!-Tiếng hét trên lầu thánh thót vang lên làm đám người hầu xây xẩm mặt mày. Lợn nhỏ Nhật Hạ!

Dạ Thiên đang ngủ nghe đến chữ “xe mạ vàng” thì bật như lò xo chạy đến bịt mồm Nhật Hạ kéo vào giường:

-Trời ơi cái con bé ngu ngốc này! Em chán sống rồi hả?

-Cốc cốc-Trong phòng vang lên tiếng gõ cửa, không kịp để chủ phòng ra đón thì cửa đã tự động mở ra. Ông Dạ nhanh chóng bước vào, đập vào mắt là cảnh thằng con trai ông quần áo xộc xệch, đang ngồi đè lên người một cô bé xinh xắn mặc váy hai dây, hai đứa đang nằm trên giường...

***

-Ra vậy!-Ông Dạ đặt tách trà xuống, làm vẻ như mình chưa biết gì. Từ nãy đến giờ Dạ Thiên phải giải thích toát mồ hôi hột. Cậu kể lại quá trình Nhật Hạ bị tâm thần. Cậu thừa biết dù mình có nói thế nào thì lão trước mặt cũng đã điều tra hết rồi, thế mà vẫn bắt mình kể mỏi mồm, lão cáo già.

-Nếu vậy, con vứt cho cô ta một khoản tiền rồi đá đi! Cha đã chọn được vị hôn phu cho con rồi. Là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Nhật Ái, tên con bé là Nhật Ái Nhất.-Ông Dạ vứt ra bàn một sấp ảnh.

Dạ Thiên giật giật lông mày. Nhật... yêu nhất? Tên gì mà kì cục.

-Woa... tên thật hay!-Nhật Hạ từ tầng trên bước xuống. Chiếc vái lụa hai dây trắng dài đến đầu gối làm tôn lên vóc người của cô, mái tóc nâu đen cafe dài xoã tuỳ ý làm cô như một thiên thần trong trắng, thanh cao.

-Hỗn láo, dám xen vào việc của ta!-Ông Dạ lúc thấy Nhật Hạ bước xuống thì ngây ra một lúc nhưng cũng mau chóng định thần lại, đập bàn quát. Con bé này, nó thật giống... Nguyệt Nhi?

Nhật Hạ vẫn cười cười bước đến, cần xấp ảnh lên nhìn nhìn.

-Thật giống ông ta nha!

-Ai cơ?-Ông Dạ nhíu mày hỏi.

-Bố cháu!-Nhật Hạ cười cười ngồi xuống gần Dạ Thiên, bê chén trà bạc hà của cậu lên uống. Dạ Thiên khóc ròng. Nhật Hạ ơi là Nhật Hạ, đừng có trêu tức bố anh chứ?

Ông Dạ nghe vậy run rẩy không thôi. Ông mừng như điên, hai tay nắm lấy tay Nhật Hạ hỏi:

-Cô bé, mẹ cháu tên là gì?

Cả đoàn người dưới tầng 1 nhìn hành động của ông chủ mà chết đứng, dừng mọi trạng thái công việc lại mà im như pho tượng. Minh Địa nhìn xung quanh một lượt. Gì đây? Hiệu ứng Pause à?

-Mẹ cháu á?-Nhật Hạ nghĩ nghĩ làm ông Dạ sốt hết cả ruột-Ừm.... Nguyệt Nhi?

Nghe xong tên, ông Dạ như bị bật công tắc khẩn cấp, lôi tay Nhật Hạ:

-Đi, đi Mĩ với ta! Ta sẽ chữa khỏi bệnh cho cháu. Mau chuẩn bị xe!!!

-Này bố! Chờ đã...-Dạ Thiên chưa nói hết câu, con xe Rolls Gold đã biến đi mất hút, để lại khói bay mịt mù. Nhà họ Dạ chốc lát im phăng phắc.