-Cái gì?-Dạ Thiên đập bàn hét vào trong điện thoại làm cốc trà bạc hà trên bàn trào nước vào mớ giấy tờ gần đó.
Cậu mặt nhăn nhó, cố gắng bình tĩnh xoay người lại, đặt tách trà sang một bên, giũ giũ tấm giấy tờ.
-Chỉ vì bác sĩ không thể chữa khỏi bệnh cho Nhật Hạ mà bố mang cô ấy sang định cư bên Mĩ luôn á?-Làm ơn hãy nói tôi nghe nhầm, Dạ Thiên mong thầm. Nhưng, ông Dạ lại nói với giọng không thể nào chắc chắn hơn:
-Tất nhiên!
-Bố chắc chứ?
-Chắc chắn!!
-Thực sự chắc??
-Chắc đến từng mili!!!
Dạ Thiên thở dài thật sầu não. Người con gái hoàn hảo ấy... mất rồi! Cô ấy bây giờ rót cốc nước cũng không làm xong thì còn công dung ngôn hạnh nỗi gì? Bắt đầu dứt quan hệ đi là vừa! Dạ Thiên nghĩ mà tay đặt vào lòng ngực, trầm ngâm. Bất chợt, cậu xoay người với lấy cái máy điện thoại công ti:
-Alo, Jane hả? Em cần một viên thuốc trợ tim! Ngay lập tức!!!
***
Nhật Hạ ngồi trong con xe Rolls Gold thở phào nhìn ông Dạ, ánh mắt rất cảm kích. Thực ra cô hiện tại đã khỏi bệnh và đang trên đường đến công ti Nhật Ái, cô không muốn cho Dạ Thiên biết là vì có lí do sâu xa.
Trước cổng công ti Nhật Ái, người ta nhìn thấy một chiếc xe dát vàng đỗ trước cửa. Từ trên xe, một cô gái trẻ để mái tóc buộc đuôi ngựa cao, mặc váy công sở đen trắng đi vào.
Nhân viên tiếp tân nhìn cô gái từ trên xuống dưới một lượt. Sơ mi trắng, vét trắng, váy bó đen dài đến đùi, chân đi guốc đen, tay cầm một bộ hồ sơ lại gần. Ừm, nói thế nào nhỉ? Nhìn khuôn mặt không trang điểm non choẹt kia người ta chẳng thấy hợp với bộ đồ đó tí nào! Nhưng khí chất toát ra trên người cô bé lại làm cho người ta sợ hãi vài phần.
-Xin chào! Chị có thể giúp gì em?-Cô tiếp tân biết điều hỏi han rất chuyên nghiệp, trong đầu nghĩ thầm con bé này không đơn giản.
-Xin hỏi phòng giám đốc ở đâu?
-Tầng trên cùng, phía bên phải.-Cô tiếp tân nhìn Nhật Hạ vê không mấy thiện cảm. Con bé này.... nó định lợi dụng tính trăng hoa của giám đốc để đi cửa sau?
-Cảm ơn!-Nhật Hạ lờ đi ánh mắt soi mói đó, trực tiếp đi vào thang máy.
-K...Khoan đã! Em gì ơi, em có hẹn trước chưa?-Cô tiếp tân khóc không ra nước mắt nhìn cánh cửa thang máy khép lại. Bàn tay giơ giữa không trung buông xuống vô lực.
-Ding!-Cửa thang máy mở ra, mấy cô thư kí trẻ xếp hàng dài như hậu cung 3 ngàn mĩ nữ đổ dồn hết ánh mắt về phía này. Nhật Hạ vẫn cách làm cũ, trực tiếp lơ họ mà bước đi. Bố cô ấy à, sức khoẻ tốt lắm!
-Cạch-Cách cửa phòng giám đốc rất không lịch dự được mở ra, đập vào mắt là cảnh một con trâu già đang trêu ghẹo cỏ non. Đôi gian phu dâm phụ nhìn thấy có người bất lịch sự xông thẳng vào thì cấp tốc chỉnh lại quần áo xộc xệch, phóng điện về phía cửa.
Nhật Ái vừa nhìn thấy bóng dáng ngoài cửa đã chảy cả dãi, ông ta không hề nhận ra đấy là con gái mình. Nhật Ái vội ra lệnh cho cô thư kí trẻ rời khỏi.-Lại đây!-Khi thư kí đã đi, Nhật Ái phóng những hình trái tim ghê tởm về phía Nhật Hạ. Mặc dù con bé này nhìn quen quen nhưng mà... nó hấp dẫn đến độ làm ông đánh bay việc đó sang một bên.
Nhật Hạ không tiến cũng không lùi. “Khẩu vị” thật nặng! Đến con gái mà cũng muốn ăn sao? Cơ mà ông bạn già trước mặt được xem là 1 trường hợp bình thường nhỉ? Ông ta còn hơn cả cầm thú cơ mà?!
Nhật Ái khó chịu nhìn cỏ non làm kiêu trước mặt bực bội quát:
-Còn làm kiêu cái gì? Muốn xin việc mà còn đứng đó làm dáng?
-Đến con gái mà cũng muốn ăn hả?-Nhật Hạ lúc này mới từ tốn mở miệng.
-Hả?-Nhật Ái không tin nhìn kĩ lại một lượt. Chân dài, mông tròn, bụng thon, ngực đầy đặn, da trắng làm ông chảy máu mũi tong tỏng. Nhưng lúc xăm soi thật kĩ khuôn mặt xinh đẹp, ông mới đứng hình.
Mái tóc kia mang màu của ông!
Đôi mắt nâu đục trong veo cũng giống ông như đúc!
Làn da trắng hồng, mũi cao, môi đỏ mọng, mặt hao hao giống... Nguyệt Nhi???
Nhật Ái cứ đứng ngơ ngác một chỗ, hình ảnh quá khứ lại như thác nước tràn ngập não ông khiến cho cảm giác tội lỗi lan tràn khắp người.
-Mi... đến đây làm gì?-Hoang mang tột độ, Nhật Ái hỏi “con gái cưng“.
Nhật Hạ không nói gì, chỉ tiến lại gần, “tốt bụng” đưa cho người trước bản copy của cảnh giết người 5 năm trước.
-1 là cho tôi vào công ti làm việc, 2 là tôi sẽ đưa thứ này cho cảnh sát. Đừng nghĩ đến việc chuồn! Ở nhà tôi còn rất nhiều!-Nhật Hạ nói không nhanh không chậm, thái độ hờ hững như không phải việc của mình, thuận đà ngồi vào cái ghế tiếp khách gần đó.
-Làm sao mi có thứ này?-Nhật Ái nhìn vào đoạn video trên máy tính mà sửng sốt hỏi. Ông đã đánh giá con bé này quá thấp.
Nhật Hạ chỉ cười khi nghe Nhật Ái hỏi, tay tao nhã mân mê li thuỷ tinh trong suốt, hỏi ngược lại:
-Con muốn làm phó giám đốc. Bố sẽ dẫn con đi xem công ti 1 vòng chứ?
-Đi! Đi nào con gái, ta dẫn con đi!-Nhật Ái lập tức đổi bộ mặt ngoan như con chó nhỏ, nịnh nọt Nhật Hạ.
Nhật Ái dẫn Nhật Hạ đi các tầng, tận tình giới thiệu Nhật Hạ với mọi người, Nhật Hạ cũng chỉ nhẹ gật đầu, hoặc bắt tay cho có phép chứ không để ý đến mấy ánh mắt ngưỡng mộ cùng tôn sùng mà nhân viên công ti trao cho.
Đến tầng 1, Nhật Hạ lại gặp Key cùng Angel. Hoá ra, 2 bọn họ là người mẫu quảng cáo cho công ti. Nhật Ái trước đây không quan tâm đến họ, nay lại vì Nhật Hạ mà tận tình chiếu cố làm Angel rối rít cảm ơn Nhật Hạ(Ai không nhớ Key và Angel thì xem lại chap 17).
Giới thiệu xong 1 vòng, Nhật Hạ lại cố tình dẫn 2 người bọn họ lên phòng giám đốc uống trà khiến cho sắc mặt Nhật Ái vô cùng khó coi nhưng vân cố im lặng lờ đi.
Cả 3 người Nhật Hạ, Key và Angel đang trò chuyện vui vẻ thì cử phòng bật mở. Nhật Ái Nhất phóng đến, xà vào lòng Nhật Ái.-Bố! Con chào bố!
Nhật Hạ đang nói chuyện, thấy thế thì không nói gì nữa. Key và Angel thấy Nhật Hạ đột nhiên im lặng thành ra cũng im lặng theo. Không khí vô cùng im lặng.
-Mấy người đó là ai vậy?-Nhật Ái Nhất lúc này mới để ý phía ghế dành cho khách có 3 người ngồi, mà cả 3 người đều vô cùng xinh đẹp, đẹp đến mức Nhật Ái Nhất ghen tị. Nhật Ái thấy Nhật Ái Nhất hỏi thì giật thót 1 cái, rồi lại mỉm cười dỗ dành con gái bé nhỏ:
-Kia là người mẫu quảng cáo của công ti, còn chị đang quay lưng về phía này là phó giám đốc mới của công ti chúng ta!
-Chào tiểu thư!-Key và Angel nhìn thấy Nhật Ái Nhất liền lịch sự chào. Chỉ riêng Nhật Hạ vẫn bất động uống trà làm Nhật Ái Nhất ngứa mắt.
-Này chị phó giám đốc kia, thấy tôi sao lại không chào hả? Muốn bị đuổi việc không?-Nhật Ái Nhất lớn tiếng mắng chửi cô gái quay lưng về phía mình kia làm Nhật Ái sợ run người, ngăn con gái lại. Nhật Ái Nhất thấy bố nể Nhật Hạ lại càng tức tối, định xông lại tát Nhật Hạ một cái thì âm thanh trầm trầm ở ngoài cửa vang lên:
-Nhật Ái Nhất, dù sao cũng là người lớn tuổi hơn em, hành xử chú ý một chút!-Từ ngoài cửa, Dạ Thiên một thân vét trắng bước vào. Nhật Hạ quay lưng lại phía Dạ Thiên nên họ không thấy nhau. Nhưng lúc nghe âm thanh dịu dàng kia, Nhật Hạ lại run lên từng đợt. Nhanh như vậy, đã có người mới rồi sao? Xem ra cô đã hết giá trị lợi dụng đối với Thiên rồi!
Key và Angel ngồi đối diện Nhật Hạ, thấy Nhật Hạ nở nụ cười chua sót, lại nhìn thấy một màn kia, lập tức hiểu ý, nhỏ giọng lôi kéo:
-Nhật Hạ, đi, chị mời em bữa trưa nhé!
-Vâng!-Nhật Hạ đặt tách trà xuống, đứng dậy đi về. Lúc 3 người đi ngang qua Dạ Thiên, Key và Angel lại vô cùng ăn ý, ngầm lấy thân che chắn khuôn mặt của Nhật Hạ, không cho Dạ Thiên nhìn thấy. Lúc đó, Dạ Thiên cũng không nghi ngờ gì, chỉ gật đầu chào người quen cũ. Hương trà la hán thoang thoảng lượn lờ quanh chóp mũi làm Dạ Thiên nhíu mày.
-Xin phép, giám đốc, tiểu thư, Dạ Thiên, chúng tôi đi trước!-Angel cười tươi xin phép, thấy cái gật đầu của Nhật Ái thì yên tâm rời đi.
Nhật Ái Nhất thấy cô gái không biết điều kia ngoan ngoãn đi ra cửa, tưởng Nhật Hạ đã khuất phục nên hung hăng quát lớn:
-Này cô kia, tôi chưa nói chuyện xong với cô!
Lập tức, âm thanh trong trẻo như tiếng đàn vang lên, tim Dạ Thiên bỗng dưng nhói lên từng đợt.
-Thất lễ, tiểu thư! Tôi chưa phải chào bố cô thì thôi, nói gì đến cô?
Dạ Thiên nghe xong âm thanh quen thuộc đầu tiên là thất thần, sau lại tự nhủ đời nào có chuyện cô ấy lại ở đây chứ?
Cứ thế, Nhật Hạ và Dạ Thiên đi ngang qua nhau mà không hề hay biết.
-Thật là! Người đâu mà kì lạ!-Nhật Ái Nhất nghe Nhật Hạ nói thế xong tức điên, chạy đến nắm tay Dạ Thiên nũng nịu. Nhật Ái Nhất đối với vị đối tượng xem mắt lần này vô cùng hài lòng. Cô còn định tiến tới kết hôn sớm một chút. Chỉ là, hiện tại cô mới học lớp 9 nên Dạ Thiên có bị bắt chờ cũng không sao chứ?
Dạ Thiên hiện tại đang rất rối. Dạo gần đây cậu liên tục mơ thấy Nhật Hạ, mơ thấy cô mỉm cười, mơ thấy cô đút cho cậu ăn, mơ thấy cô ân cần băng bó cho cậu. Dạ Thiên hoang mang. Làm sao cậu lại có thể có cảm giác này? Không thể! Cậu xem ra phải đến bar tối nay mới được. Dạ Thiên quyết định sẽ uống thật nhiều để quên đi bóng dáng kia. Nghĩ đến phải quên Nhật Hạ, bỗng dưng Dạ Thiên cảm thấy khó chịu. Tập đoàn và vợ, tập đoàn quan trọng hơn chứ nhỉ?
***
Nhật Hạ vào nhà, thấy Nguyệt Đông và Shiki... ừm... đang “khoá môi” rất mãnh liệt ở ngay phòng khách. Hai đứa thấy chị về thì lập tức buông nhau ra. Không may, hai đứa đang trong tư thế “Romeo and Juliet” nên Shiki vừa buông tay ra, Nguyệt Đông lập tức ngã đập đầu xuống đất.
-Ờ, 2 đứa cứ tiếp tục, chị đi trước nhé!-Nhật Hạ thấy tình cảnh trước mặt thì mặt đỏ tía tai vội vã chạy lên tầng. Nhất thời, phía tầng 1 vọng lên tiếng rống: