Tang Trĩ cảm thấy phản ứng của anh có chút dọa người.
Lão già này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy chứ?
Chẳng lẽ phản ứng ban nãy của cô khoa trương quá sao?
Nhưng nếu bảo cô ngồi bên cạnh nhìn anh bị người ta sỉ nhục, rồi không hề làm gì mà chỉ đứng đó như quần chúng ăn dưa thì Tang Trĩ sao có thể làm được?
Tang Trĩ cảm thấy mình vốn không làm gì có vấn đề cả mà.
“Anh ơi, chuyện lúc nãy anh đừng để trong lòng.” Tang Trĩ nghĩ ngợi, vẫn nói ra: “Năm lớp sáu em bị người ta bắt chẹt anh cũng đã giúp em.”
Đoàn Gia Hứa ‘ừ’.
Tang Trĩ bèn bổ sung: “Bây giờ anh già rồi, thì đến phiên em giúp lại anh thôi.”
“…”
Vừa lúc đi ngang qua cái thùng rác, Tang Trĩ cầm đống khăn giấy ném vào. Vừa quay đầu lại liền thấy biểu cảm trên gương mặt Đoàn Gia Hứa cứng đờ, nụ cười trên mặt ngày một nhạt hơn.
Thoạt nhìn bình thường hơn nhiều.
Dường như là hồi thần lại, bấy giờ mới kịp phản ứng lại cái suy nghĩ bất ngờ bộc phát trong đầu kia là gì.
Sau đó, Tang Trĩ nhìn thấy,
Đoàn Gia Hứa buông thõng đôi mắt, vành môi mím thẳng, tựa như cảm thấy chuyện trong đầu xác thật quá khó tin. Giọng điệu của anh gần như hoang đường, thốt lên một câu bé như muỗi kêu: “Mình đúng là điên rồi.”
“…”
Hình như đúng là có hơi điên rồi đấy.
Có điều bị người trước mặt giội cho một chậu nước đá, quả thật đã tổn thương đến lòng tự tôn của anh rồi.
Tang Trĩ cũng không biết nên làm cách nào để an ủi anh. Cô đi vào shop thời trang nam, tìm một chủ đề mới nói: “Anh mau đi thay một bộ đồ mới đi ạ, quần áo ướt mặc trên người cũng không thoải mái.”
Đoàn Gia Hứa không có động tĩnh.
Tang Trĩ cầm lấy một bộ đồ nhét vào trong tay anh: “Nếu không thì cứ thử bộ này đi.”
Lúc này anh mới có phản ứng, mi mắt khẽ rung: “Ừm.”
Chờ sau khi anh đi vào phòng thử đồ, Tang Trĩ lại dạo trong shop một vòng. Cô vừa mắt được một bộ đồ, đang muốn cầm lên thì điện thoại trên tay vang lên.
Tang Trĩ thu tay lại nhìn vào màn hình hiển thị, lập tức nhận: “Anh hai.”
Giọng nói của Tang Diên theo đường truyền truyền đến, nghe có chút lười nhát: “Tiểu quỷ, em nghỉ ngày mấy, anh giúp em đặt vé máy bay.”
Tang Trĩ nhíu mày: “Gấp gì chứ, còn hơn nửa tháng lận mà.”
“Vậy tự em đặt đúng không?”
“Anh chuyển tiền cho em đi, em tự mình đặt.”
“Anh chuyển tiền gì cho em hả, anh là ba em à?”
“Ồ, ba ơi.”
“…”
“Cuối tháng rồi, nên cho em tiền sinh hoạt đi.” Tang Trĩ sờ sờ vào cái ác khoác nam, “Anh hai, anh đã nhây đến ngày cuối rồi đó.”
“…”
“Anh mà không chuyển tiền cho em, vậy thì sau này cũng không cần chuyển nữa đâu. Trực tiếp cầm số tiền đó đi mua cho em cái quan tài luôn đi.”
Tang Diên cười lạnh: “Mỗi tháng em lấy hai phần tiền sinh hoạt, tiểu quỷ em có thấy xấu hổ không hả?”
“Đào đâu ra hai phần vậy.” Mí mắt Tang Trĩ còn không thèm động, rất chính trực ngay thẳng nói: “Ba nói rồi mà, ba cho một nửa, anh cho một nửa.”
“Giá cả vật chất ở Nghi Hà bao nhiêu hả?” Tang Diên hỏi, “Một tháng em dùng đến sáu ngàn?”
Tang Trĩ nhìn số đo của quần áo, lại nhìn bên trong: “Em đây đã tiêu xài tiết kiệm lắm rồi, kẹo ngọt này nọ cũng nín nhịn mua ít lại đi, nếu không thì đã vượt mức rồi.”
“Kẹo ngọt bên em một ngàn tệ một bao à?”
“Không phải.” Tang Trĩ mặt không đổi sắc nói: “Một ngàn tệ một viên.”
“…” Tang Diên nói, “Được, cứ xem như anh không có đứa em gái như em.”
Tang Trĩ trầm mặc vài giây, cuối cùng thốt lên hai chữ: “Quan tài.”
Tang Diên trực tiếp cúp máy.
Bên tai vang lên tiếng tút tút lạnh như băng, Tang Trĩ mắt nhìn màn hình di động vài giây, thờ ơ nhún vai. Cô thả di động vào lại trong túi, tiếp tục lật mạt tìm số đo, tìm thấy mã XXL mới lấy xuống.
Tang Trĩ quay người lại mới phát hiện Đoàn Gia Hứa đã thay xong quần áo đi ra ngoài rồi. Ban nãy cô chỉ tùy tiện cầm một cái áo màu đen lên đưa cho anh, cũng không nhìn size đồ.
Bây giờ nhìn lại mới thấy, vẫn vừa người lắm.
Tang Trĩ ôm áo trong tay đi đến trước mặt anh, hỏi: “Chọn cái này luôn sao?”
Đoàn Gia Hứa liếc mặt, thuận miệng hỏi: “Em vừa nói chuyện điện thoại với anh hai em sao?”
“Đúng vậy, anh ấy hỏi em đã mua vé máy bay chưa.” Tang Trĩ thành thật trả lời, sau đó đưa áo trong tay cho anh, “Anh ơi, anh giúp em thử bộ này với ạ.”
Nghe cô nói ‘giúp’, Đoàn Gia Hứa chậm rì rì nhận lấy, mí mắt giương lên, thản nhiên hỏi: “Em muốn tặng ai à?”
“Anh hai em đó.” Tang Trĩ ngó nghiêng bốn phía, “Quà năm mới đấy ạ.”
“…”
“Nhân tiện em cũng mua cho ba em một bộ luôn, về nhà không cần đi dạo nữa.” Nói đến đây Tang Trĩ ngước lên chỉ chỉ cái áo trên người anh, “À mà anh thích cái này không?”
Vẻ mặt Đoàn Gia Hứa không tập trung, hỏi: “Đẹp không?”
“Đẹp lắm ạ.”
“Vậy thì lấy cái này đi.”
Tang Trĩ gật đầu, lấy điện thoại ra nhìn, vừa mới mở máy đã nhìn thấy dòng thông báo từ thẻ ngân hàng.
Cô lại chọn thêm một bộ đến quầy thu ngân tính tiền.
Đoàn Gia Hứa cởi cái áo trên người ra. Anh lấy di động trong túi đi lên phía trước, dường như có ý định muốn trả tiền cả ba bộ này.
“Ôi, để em trả mà.” Tang Trĩ không muốn dùng tiền của anh, đẩy điện thoại của anh ra, lập tức mở mã QR ra nói với thu ngân: “Thanh toán cả ba món đồ này lại cho tôi.”
Nói xong, cô quay đầu nghiêm túc nói: “Anh, cái áo này cứ xem nó như là món quà năm mới em tặng sớm cho anh đi.”
“Được.” Đoàn Gia Hứa cười khẽ, “Hôm nào tôi sẽ bù lại cho em.”
Nghe đoạn đối thoại của hai người, ánh mắt cô thu ngân nhìn lướt qua người hai bọn họ, tò mò hỏi: “Hai người là anh em sao?”
Nhan viên thu ngân: “Nhìn không giống nhau lắm, là anh em ruột sao?”
Đoàn Gia Hứa đứng bên cạnh cầm điện thoại lướt wechat, sắc mặt hững hờ lạnh nhạt. Anh không nghe thấy Tang Trĩ trả lời ngay sau đó, mà phải qua mấy giây sau cô mới chậm rãi đáp lại.
Nhưng không phải là câu phủ định.
Đoàn Gia Hứa nghe thấy.
Cô lại ‘ừm’, sau đó bổ sung, “Không khác nhau mấy.”
Có thể bị người phụ nữ xấu kia ảnh hưởng đến tâm tình, sau đó Đoàn Gia Hứa cũng không nói thêm nữa, hình như vẫn luôn suy nghĩ, có chút không yên lòng.
Tang Trĩ vốn muốn trong khoảng thời gian này nói mấy chuyện với anh. Nhưng thấy anh như vậy, cô cũng chỉ có thể cố gắng gợi chủ đề, để anh quên đi chuyện kia.
Thấy bộ dạng luống cuống tay chân của cô thế kia, Đoàn Gia Hứa lại cười lên, hình như không vì chuyện này mà ảnh hưởng, còn nói đùa vài câu với cô.
Tang Trĩ có chút lúng túng không biết đường nào mà lần.
Hai người đến tiệm mì gần đấy giải quyết bữa tối. Thấy thời gian không còn sớm nữa, Đoàn Gia Hứa cùng Tang Trĩ về trường học. Sau đó anh lái xe về tiểu khu của mình.
Đoàn Gia Hứa cầm thẻ ra vào đi vào trong, vào thang máy lên đến tầng mười lăm. Vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy có một người phụ nữ đứng trước cửa phòng mình, anh đứng yên ở đấy, trong nháy mắt lại nhớ đến Tang Trĩ.
Sau đó lấy điện thoại ra gọi điện thoại.
Biểu cảm trên mặt người phụ nữ rất khó coi, xem ra là đã đợi khá lâu: “Còn biết đường trở về sao? Tôi còn tưởng hôm nay anh đi mướn phòng với cô sinh viên kia luôn rồi đấy.”
Điện thoại được kết nối.
Làm như không nghe thấy lời cô ta, ngữ khí của Đoàn Gia Hứa lạnh nhạt, không chút gợn sóng nói: “Tôi là chủ của toà nhà số 12 tầng 15 khu B, trước cửa có một người xa lạ, phiền anh đến xử lý giúp. Cảm ơn.”
Cô ta bỗng nhiên hét lên: “Đoàn Gia Hứa.”
Đoàn Gia Hứa cúp điện thoại, lấy bao thuốc trong túi rút ra một điếu, châm lửa. Anh cắn điếu thuốc dựa người lên tường, không nói một tiếng nào.
Hốc mắt người phụ nữ ửng đỏ: “Người con gái hôm nay đi với anh là ai?”
“…”
“Tôi hỏi anh đó!”
Vẻ mặt Đoàn Gia Hứa có chút buồn ngủ, mí mắt cụp xống. Ánh đèn giữa thang máy sáng tỏ, lộ ra làn da cực trắng của anh, cũng khiến cho khuôn mặt cực kì xuất chúng ấy hiện rõ sự mệt mỏi.
Anh không hề có động tĩnh gì.
Một câu một chữ cũng không buồn đáp lại cô ta.
Người phụ nữ bỗng nhiên đi đến trước mặt anh giơ tay lên, dường như muốn cho anh một cái bạt tai.
Khóe mắt liếc thấy động tĩnh của cô ta, Đoàn Gia Hứa nâng mắt, lành lạnh nhìn cô ta chòng chọc, khóe môi cũng giương lên, lại không một chút độ ấm.
Cô ta càng tức giận, tay cũng sắp sửa rơi xuống.
Đoàn Gia Hứa thoáng nghiêng đầu qua, tay kẹp điếu thuốc nhấc lên.
Đầu thuốc chạm vào lòng bàn tay trần trụi của cô ta.
Người phụ nữ theo phản xạ có điều kiện thu tay lại, đau đến nổi nước mắt chực rơi. Cô ta trừng to mắt, điên loạn nói: “Sao anh hèn hạ như vậy hả?”
Thấy cô ta khóc, ánh mắt Đoàn Gia Hứa cong lên thành vầng trăng khuyết: “Xem ra đau lắm hả?”
“…”
“Không phải chứ, nhìn cô đau như vậy.” Đoàn Gia Hứa kéo dài âm cuối, cười khẽ, “Sao tôi lại vui đến thế này nhỉ.”
“…”
“Anh dám đối xử với tôi như vậy sao.” Người phụ nữ bắt đầu khóc, nhìn chằm chặp anh, “Cả nhà anh đều thiếu nợ tôi.”
Đoàn Gia Hứa không để ý đến cô ta lần nào nữa, vòng qua người cô ta lấy chìa khoá trong túi ra.
“Người phụ nữ hôm nay là bạn gái anh?” Người phụ nữ dường như nghiến răng nói, mỗi câu mỗi chữ đều gằn mạnh, “Anh có nghĩ cũng đừng mơ tưởng, loại người như anh…..”
“…”
“Có tư cách gì để sống những ngày tháng tốt đẹp.”
Đoàn Gia Hứa xem như không nghe thấy, dùng chìa tra vào ổ.
Người phụ nữ tựa như muốn cậy mạnh chui vào, nhưng phát hiện anh dường như hoàn toàn không sợ sẽ kẹp cửa vào người cô ta, mới dừng bước.
“Đoàn Gia Hứa, cả nhà anh đều chết không được tử tế.” Cô ta dùng sức đập lên cửa chống trộm, vừa khóc vừa hét. “Vậy nên mẹ anh chết rồi, thì anh…”
Anh đóng cửa lại, ngăn hết tất cả mọi âm thanh bên ngoài của cô ta.
Đoàn Gia Hứa nhấn diệt đầu thuốc lá đi đến nhà vệ sinh. Anh mở vòi nước ra, cẩn thận rửa tay sạch sẽ, bao gồm cả bộ phận lúc nãy không cẩn thận đụng trúng cánh tay của Khương Dĩnh.
Rất nhanh sau đó, Đoàn Gia Hứa đi ra ngoài phòng khách, liếc đến bức ảnh chụp trên kệ TV.
Đoàn Gia Hứa đi tới, ngồi xổm phía trước. Khóe môi anh cong lên, tựa như cực kì cảm thấy thú vị: “Mẹ, ban nãy mẹ đã nghe được những lời đấy rồi sao?”
“Đừng để trong lòng.”
Nụ cười trên khuôn mặt người phụ nữ, vĩnh viễn dừng lại theo năm tháng.
Đoàn Gia Hứa dùng lòng bàn tay cọ xát gương mặt bà, trên mặt nở một nụ cười giống hệt với của người phụ nữ trong ảnh: “Mẹ nói cô ta có phải rất lợi hại không, nói như vậy bao năm rồi mà vẫn không ngán.”
Đoàn Gia Hứa đến phòng tắm tắm qua một lượt.
Lúc đi ra cũng đã gần mười hai giờ sáng. Anh ngồi trên ghế sa-lon, tiện tay mở TV, trong màn hình là đoạn đối thoại của hai nhân vật trong một bộ phim truyền hình.
Phòng khách tĩnh mịch bởi vì âm thanh này mà trong nháy mắt náo nhiệt hơn mấy phần.
Đoàn Gia Hứa mở máy tính ra, đột nhiên nhớ đến suy nghĩ bất ngờ ngày hôm nay hiện lên trong đầu mình. Ánh mắt anh thoáng nhìn chằm chằm lên một bức ảnh, là bức ảnh mà anh và Tang Trĩ đứng song song cạnh nhau.
Khi đó mới chỉ là một cô nhóc mười lăm tuổi.
Là lúc mà anh tốt nghiệp đại học.
Cô bé chỉ là một bạn nhỏ chuẩn bị lên lớp bảy.
Thậm chí còn xem anh như một người anh ruột.
Đoàn Gia Hứa nhắm mắt lại, châm thêm một điếu thuốc. Bên ngoài khá ồn ào, có người đốt pháo hoa, nổ tung tóe trên bầu trời, lốp bốp mấy tiếng.
Anh bình tĩnh nhìn sang, đôi mắt bị nhiễm mấy phần ánh sáng.
Đồng hồ vừa lúc dừng lại đúng không giờ.
Điện thoại di động của Đoàn Gia Hứa vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của anh. Anh gắng gượng mở mắt ra, thấy tin nhắn wechat mà Tang Trĩ gửi đến cho anh.
Đoàn Gia Hứa ấn vào mở ra.
Bé Tiểu Tang:【Chúc mừng anh Gia Hứa. Chúc anh mỗi ngày đều vui vẻ.】
Đoàn Gia Hứa:【Ừm, chúc mừng năm mới.】
Bé Tiểu Tang:【Em ngủ đây, anh cũng đi ngủ sớm đi nhé.】
Đoàn Gia Hứa:【Được.】
Anh ấn mở thông tin của Tang Trĩ, xóa tên ‘Tang Trĩ’ đi, suy nghĩ một lát thay thành ‘Chích Chích’. Một lúc lâu sau, Đoàn Gia Hứa nghĩ lại vẫn đổi thành ‘Bé Tiểu Tang’.
Đoàn Gia Hứa nhớ đếm buổi đêm lúc anh ở lại nhà của Tang Trĩ kia. Nghe anh nói mình có rất nhiều chủ nợ, cô gái nhỏ đứng bên cạnh nghiêm túc nói với anh: “Anh ơi, anh đừng vội, sau này em trưởng thành rồi, kiếm được tiền sẽ cùng anh trả nợ.”
Đoàn Gia Hứa lại nghĩ đến Khương Dĩnh.
— “Loại người như anh, có tư cách gì để sống nhưng ngày tháng tốt đẹp.”
Đoàn Gia Hứa mím thẳng môi, hầu kết trượt lên trượt xuống.
“Ừm, tôi không có.”
Anh tắt điện thoại, trên khuôn mặt tràn đầy dịu dàng, thì thào nói nhỏ: “Nhưng bé Tiểu Tang nhà chúng ta thì phải trải qua những ngày tháng thật tốt đẹp.”