Vụng Trộm Yêu Anh

Chương 89: Phiên ngoại 4



Cơn tức giận này xuất hiện vô cùng bất ngờ.

Lúc đầu Tang Trĩ còn không hề phát hiện ra, vì quả thật là lúc anh nổi giận trông không khác mấy trạng thái của ngày thường.

Nhưng đúng là, đã bị anh dọa sợ đôi chút.

Học kỳ hai của năm ba, bạn học xung quanh lục tục tìm chỗ thực tập. Trước đó Tang Trĩ dự định rằng tốt nghiệp rồi sẽ trực tiếp ra ngoài tìm việc làm, nhưng sau có bàn bạc lại với Đoàn Gia Hứa, cô quyết định thi lên nghiên cứu sinh của đại học Nam Vu.

Vậy nên lúc các bạn đi thực tập thì Tang Trĩ phải chuẩn bị luận văn cho kì thi nghiên cứu sinh.

Chương trình học ít dần, phần lớn thời gian Tang Trĩ đều ở ký túc xá hoặc ngâm mình trong thư viện. Đôi khi ngại thức đêm học bài sẽ ảnh hưởng đến bạn cùng phòng, thế là đến nhà Đoàn Gia Hứa ở vài ngày.

Nửa học kỳ cứ như thế trôi qua.

Tang Trĩ nhìn trúng một cặp đồng hồ tình nhân ở trên web, muốn tặng nó làm quà kỷ niệm hai năm quen nhau cho Đoàn Gia Hứa. Nhưng giá không rẻ chút nào, thế là cô quyết định đi làm thêm ở một quán cà phê ở gần trường học.

Nhờ thế cô mới quen được một đàn em năm nhất tên là Nhậm Quang.

Nhậm Quang không làm thêm ở đây, chỉ là đến mua nước với bạn bè mà thôi.

Bề ngoài của Tang Trĩ xinh đẹp, được ông chủ sắp xếp ở quầy order. Nhưng cô rất ít khi cười, nếu có thì cũng chỉ là tinh thần chuyên nghiệp, bị ông chủ nhắc nhở vài lần cô mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười gượng.

Hai lúm đồng tiền của cô sâu hoắm, chỉ cần khẽ nhếch miệng thôi là sẽ lộ ra ngay. Cười rộ lên trông đáng yêu vô cùng.

Vừa gặp đã yêu, lần đầu tiên Nhậm Quang liền muốn xin wechat của Tang Trĩ.

Đương nhiên là bị Tang Trĩ từ chối ngay tại chỗ với lý do là cô đã có bạn trai.

Nhưng có lẽ là không tin lời Tang Trĩ.

Từ ngày hôm đó, dường như mỗi ngày Nhậm Quang đều đến quán cà phê.

Tiệm mà ít khách, cậu ta sẽ đến quầy order tán gẫu với Tang Trĩ.

Tiền lương của quán không cao, vậy nên trước kia mỗi ngày cô cũng không dành nhiều thời gian ở đây, càng không có ý định gắn bó lâu dài. Từ hồi Nhậm Quang như âm hồn không tan xuất hiện, cô cảm thấy rất phiền phức, thế là dứt khoát nói với ông chủ xin nghỉ việc.

Nhưng không biết Nhậm Quang hỏi ở đâu.

Cậu ta biết khoa của cô, còn biết cả lớp cô học nữa. Sau này, ngay cả số phòng ký túc xá cũng bị cậu ta phát hiện.

Hằng ngày nếu không phải là nhờ người đưa quà cho cô, thì sẽ chặn dưới lầu ký túc xá của cô. Thăm dò được những nơi cô thường đến liền bày ra dáng vẻ ‘ngẫu nhiên gặp được’.

Người theo đuổi Tang Trĩ không ít, nhưng chưa từng gặp ai quấn người đến vậy. Thường thì những người khác sau khi biết cô có bạn trai sẽ trực tiếp buông tay.

Nhưng Nhậm Quang này, phỏng chừng vì tuổi còn nhỏ, càng từ chối càng cố chấp hơn.

Xem ra là kiên quyết muốn làm người thứ ba.

Dạo này Đoàn Gia Hứa bề bộn nhiều việc, thế nên hai người gọi điện thoại cho nhau không nhiều lắm.

Tang Trĩ cũng nói qua về chuyện này với anh trên wechat, anh có hỏi nhưng cô chỉ nói đơn giản là từ chối rồi. Dù gì xa nhau như thế, cô sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của anh, vả lại cũng tin mình sẽ giải quyết tốt.

Tình trạng này giằng co mấy tuần, cuối cùng Tang Trĩ chịu không nổi nữa. Cô kéo số điện thoại của Nhậm Quang ra khỏi danh sách đen, gọi qua: “Cậu nói đi, cậu muốn như thế nào hả?”

Giọng nói của chàng trai lanh lảnh, cười hì hì nói: “Chị gọi điện thoại cho tôi thật này.”

Bây giờ cô mà nghe thấy giọng nói này là phiền, giọng điệu không kiên nhẫn hơn hẳn: “Tôi có bạn trai rồi. Mấy chuyện cậu làm này, tự về nhà hỏi ba mẹ mình thử xem, bảo cho bọn họ dạy dỗ lại cậu cho tốt vào.”

Giọng điệu của Nhậm Quang chẳng hề để bụng: “Chị ơi, bạn trai chị đâu ra chứ? Tháng này tôi gặp chị rất nhiều, trừ tôi ra thì tôi chẳng thấy một sinh vật giống đực nào ở xung quanh chị cả.”

“Chưa từng nghe yêu xa sao?”

“Yêu xa dễ chia tay lắm đấy.” Nhậm Quang lại nói tiếp, “Chị thấy tôi thế nào?”

Tang Trĩ im lặng vài giây: “Cậu muốn tôi ăn ngay nói thật?”

Nhậm Quang: “Nói đi, chị không thích tôi ở chỗ nào, tôi sẽ sửa lại ngay.”

“Chưa nói đến phương diện khác, riêng ngoại hình so với bạn trai của tôi.” Giọng điệu Tang Trĩ không lạnh không nóng, một đao đâm thẳng ngực cậu ta, “Cậu còn không xứng xách nước rửa chân cho anh ấy nữa là.”

Có lẽ thật sự bị đả kích, khoảng một tuần sau đó, Tang Trĩ không còn gặp Nhậm Quang nữa.

Nhờ vậy, cuối cùng cô đã có thể thở phào nhẹ nhõm.

Dưới cái nhìn của Tang Trĩ trong khoảng thời gian gặp Nhậm Quang.

Thì tên này rất không bình thường.

Rõ ràng là một tên đàn ông cặn bã tự cho mình rằng mình đẹp trai, đi khắp nơi trêu chọc con gái. Thế nên chả thèm quan tâm xem đối phương đã có bạn trai hay chưa.

Vì vậy mà Tang Trĩ không hề có cảm cảm giác tội lỗi, đôi khi nhớ lại còn thấy mình mắng vẫn chưa đủ tàn nhẫn cho lắm. Cô không để chuyện này trong lòng, dần dần liền ném nó ra sau đầu.

Tang Trĩ mua cặp đồng hồ tình nhân mà cô nhìn trúng ở trên mạng trước đó.

Nhưng vào ngày kỉ niệm, hai người lại không có cơ hội gặp mặt.

Cả tháng này hai người không có thời gian rảnh rỗi, một thì bận công việc, người kia thì chuẩn bị cho chuyện thi cử. Hơn nữa khoảng cách giữa Nghi Hà và Nam Vu quá xa, bay qua lại cũng rất phiền phức.

Một tháng năm hai người đã gặp nhau một lần rồi nên Tang Trĩ không mấy để ý đến chuyện này.

Cô và anh đã bàn bạc xong, chờ cô nghỉ hè trở về sẽ bù sau.

Trước kỉ niệm một ngày, Tang Trĩ phát hiện hôm đấy là ngày sinh nhật của bạn học Trương Bình. Cô được mời sinh nhật của cậu ta, địa điểm là một quán ăn khuya ở gần trường học.

Sau khi đến nơi, Tang Trĩ bất ngờ phát hiện Nhậm Quang đã ở đó rồi.

Lấy thân phận là bạn bè của một nữ sinh trong đám, nhưng nhìn còn giống đối tượng mập mờ hơn.

Trước đó vì có việc bận nên Tang Trĩ đến hơi trễ, chỉ còn lại một chỗ trống ở bên cạnh Nhậm Quang. Cô khẽ mím môi dưới, bước qua ngồi xuống, tiện thể tặng quà cho Trương Bình luôn.

Trong những người ở đây,  có vài người Tang Trĩ quen biết. Vài người là bạn cùng khoa, vài người thì quen nhau trong lần tham gia cuộc thi trước, quan hệ không tệ.

Cô cúi đầu, dùng nước trà rửa sơ chén đũa trước mặt.

Nhậm Quang ngồi bên cạnh nghiêng đầu, nói với cô: “Chị, cái này đã rửa rồi.”

Tang Trĩ ừ một tiếng, vẫn tiếp tục rửa. Qua vài giây, điện thoại trong túi xách reo lên, cô cúi đầu nhìn tên hiển thị trên màn hình, đứng dậy ra ngoài nhận máy.

Đầu bên kia vang lên giọng nói của Đoàn Gia Hứa: “Đang làm gì đấy?”

Cô quay liếc mắt ra sau, không biết mấy giờ mới có thể quay về ký túc xá nữa, nhỏ giọng nói dối: “Ở kí túc xá. Chuẩn bị đi tắm, đọc sách một lát rồi ngủ ạ.”

Mỗi khi nói chuyện phiếm với Đoàn Gia Hứa, Tang Trĩ vô tình phát hiện, nếu hôm đó cô mà nói là sẽ về ký túc xá trễ thì thể nào cũng  làm ảnh hưởng đến lực chú ý và tập trung vào công việc của anh.

Vì anh sẽ luôn nghĩ xem cô có trở về ký túc xá an toàn không.

Xa nhau như vậy, nếu xảy ra chuyện gì, anh thật không có cách nào chạy đến ngay lập tức.

Sau này, nếu Tang Trĩ về ký túc xá quán muộn thì cũng không nói thật với Đoàn Gia Hứa nữa.

Đoàn Gia Hứa khẽ mỉm cười, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Được rồi. Hôm nay đừng ngủ quá sớm, anh về nhà trước, lát nữa sẽ gọi điện thoại cho em.”

Tang Trĩ: “Vâng ạ.”

Cô cất di động vào lại trong túi, quay vào quán ăn.

Trên bàn còn thừa rất nhiều đồ ăn, mọi người hầu như chỉ uống rượu và chơi trò chơi. Quán ăn khuya này bán chủ yếu là đồ nướng, lúc này trên bàn có vài cái khay lớn, bày ra đủ loại xiên nướng.

Bàn bên cạnh đang chơi nói thật hay đại mạo hiểm.

Một bạn học nam rút trúng đại mạo hiểm, yêu cầu đến xin wechat của Tang Trĩ, bị bạn bè của cậu ta trêu chọc cười đùa ra vẻ ngăn cản.

Tang Trĩ rất lịch sự từ chối: “Thật xin lỗi.”

Bàn bọn họ chơi trò “Người bí mật”, nếu thua sẽ bị phạt đại mạo hiểm.

Tang Trĩ vô cùng xui xẻo, ván đầu tiên đã bốc phải thăm ‘người bí mật’, cô lại không biết cách che giấu, thế là vòng đầu tiên đã bị bắt được.

Cả đám đều suy nghĩ xem nên đại mạo hiểm hay trừng phạt. Nhậm Quang ngồi ở bên cạnh cô chủ động đề nghị: “Đàn chị, gọi cho bạn trai chị nói chia tay đi?”

Nghe thế, ý cười trên khóe môi Tang Trĩ liền biến mất, im lặng nhìn cậu ta.

“Không được sao?” Cả người Nhậm Quang bày ra dáng vẻ vô hại, rót cho cô một ly rượu, “Vậy thì uống đi.”

Bầu không khí vốn tốt đẹp ngay lập tức trở nên yên tĩnh và xấu hổ.

Trương Bình nhíu mày, chủ động lên tiếng làm dịu bầu không khí: “Đại mạo hiểm của cậu độc quá đó! Khích  lệ người ta chia tay sao? Tang Trĩ không cần uống đâu, cậu hô to bốn từ ‘Tôi là tên ngốc’ là được rồi.”

Tang Trĩ kéo căng khóe môi, cầm lấy cái ly trước mặt uống cạn một hơi. Lại nhìn Trương Bình, cô thản nhiên nói: “Thôi mình chơi không nổi nữa, mình cũng đã uống rồi. Mọi người cứ chơi đi, mình tìm gì đó ăn cho bụng đỡ khó chịu đây.”

Cô còn chưa ăn gì, lúc này còn uống thêm một ly khiến bụng càng khó chịu hơn.

Cầm một cây xiên nướng lên, dùng đũa gạt hết phần thịt vào trong chén. Tâm trạng cô rất kém, ngồi một lát đã muốn rời đi, nhưng nếu làm vậy thì chắc chắn sẽ khiến cho bầu không khí cui vẻ của buổi tụ tập hôm nay biến xấu mất.

Ăn một hồi lâu, cho đến khi cái chén trống không, lúc Tang Trĩ lấy thêm xiên nướng, mới hậu tri hậu giác phát hiện, xiên cô vừa mới ăn là xiên bò nướng.

Tang Trĩ khựng lại, nhưng nghĩ rằng ăn một chút thồi chắc sẽ không sao nên cũng không quá để ý. Cô xoay người, cầm lấy túi xách ở bên cạnh.

Lúc này, một ván cược cũng vừa kết thúc.

Nhậm Quang thua nên bị mọi người phạt phải uống giao bôi với một cô gái bên cạnh. Tuy rằng mọi người không nói rõ, nhưng thái độ vô cùng rõ ràng, muốn cậu ta uống cùng với đối tượng mập mờ của mình.

Nhưng Nhậm Quang vừa nhận hai ly rượu mà mọi người rót ra, lại đưa một ly đến trước mặt Tang Trĩ, sang sảng nói: “Không để bụng chứ?”

Cục diện lại một lần nữa lặng ngắt như tờ.

Tang Trĩ nhìn biểu cảm của cô gái ngồi bên cạnh Nhậm Quang nháy mắt lạnh xuống, ánh mắt của cô ta lại hiện lên vài tầng địch ý.

Có lẽ vì bụng rỗng uống rượu, hoặc có thể là bởi vì nguyên nhân nào đó. Trong khoảnh khắc này, Tang Trĩ đột nhiên lại thấy thật buồn nôn. Làm như không hiểu thâm ý câu nói của Nhậm Quang, cô đứng lên bình tĩnh nói: “Tôi đi vệ sinh.”

Trong quán ăn khuya không có nhà vệ sinh, Tang Trĩ chỉ có thể đi đến nhà vệ sinh công cộng ở bên cạnh.

Chờ đến khi Tang Trĩ ra ngoài, Trương Bình nhịn không nổi nữa, lần này giọng điệu không mấy khách sáo: “Cậu em, hôm nay đến đây là để phá rối đúng không?”

“Không có à nha.” Nhậm Quang tỏ ra vô tội nói: “Chẳng qua em thấy chị ấy cả buổi không nói câu nào, muốn trêu một chút để chị ấy hòa nhập với nhóm thôi mà. Ôi chao, đừng nóng giận chứ, em chỉ đùa chút thôi.”

Cậu ta dỗ dành cô gái ở bên cạnh: “Chị đến gần tí, uống rượu giao bôi nào.”

Vừa uống cạn ly rượu xong, Nhậm Quang liền nhìn thấy di động của Tang Trĩ để quên trên bàn, lúc này màn hình sáng lên, hiển thị sáu chữ ‘Bạn trai em tìm em kìa’.

Bạn trai em tìm em kìa.

Cũng ngọt ngào lắm.

Đối với cậu ta cứ như khối băng, làm cách nào cũng không ấm lên được.

Cậu ta chưa bao giờ gặp phải khó khăn đến ngần này.

Ánh mắt Nhậm Quang khựng lại, âm thầm trào phúng một tiếng, sau đó bất động thanh sắc lấy điện thoại di động của cô giấu vào túi, đứng lên nói: “Uống nhiều quá, tôi đi vệ sinh đã.”

Ra khỏi quán, Nhậm Quang lấy điện thoại ra bắt máy: “A lô.”

Đầu dây bên kia khựng lại trong chốc lát, lịch sử hỏi: “Cậu là?”

Nhậm Quang bình tĩnh đáp: “Tôi là bạn trai của Tang Trĩ, bạn trai mới.”