Vườn Cây Của Tôi Nổi Tiếng Toàn Mạng

Chương 19: 19




Khuôn mặt ấy giống như được chụp ra từ máy ảnh đời mới nhất, màu sắc tươi sáng, mỗi một bức ảnh đều vô cùng rõ ràng, cho dù có nhắm mắt lại thì vẫn có thể nhớ lại cảnh tượng lúc đó.

Vào một buổi chiều lúc Diệp Hàm đang học năm hai đại học, khi hoàng hôn buông xuống, sau khi làm xong công việc làm thêm bán thời gian, cô đã đứng chờ xe ở trạm xe buýt.

Ráng chiều phía xa xa khiến cho đôi đồng tử trong veo của cô gái trở nên có chút ấm áp.

Ánh nắng màu vàng cam làm dịu đi đường nét trên khuôn mặt, bóng dáng duyên dáng khiến cho người ta không nhịn được mà cảm thấy kinh ngạc.

Đứng cách cô không xa, có hai nữ sinh trạc tuổi nhau đang ngồi trên ghế dài xem tạp chí, thỉnh thoảng lại kinh hô vài tiếng ‘Trời ơi, đẹp trai thật sự’, ‘Người đâu mà đẹp trai quá đi mất’, mấy lời này cũng đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Xe buýt chạy vào trạm, trùng hợp lại chính là chuyến mà hai nữ sinh kia định đi.


Họ vội vàng bước lên xe buýt, một người lúc đi ngang qua lại vô tình va phải Diệp Hàm, bởi vậy nên cô cũng nhìn thấy được bức ảnh ở trên tạp chí.

Đó là ảnh chụp trực diện của một người đàn ông, đã bị cánh tay của nữ sinh che mất một phần, góc chụp cũng hơi nghiêng nhưng vẫn lọt vào tầm mắt của Diệp Hàm một cách trọn vẹn.

Giữa khung nền xám, khuôn mặt của người đàn ông vô cùng lạnh lùng, sống mũi cao thẳng, môi mỏng hơi mín lại, hiệu ứng ánh sáng làm cho các đường nét trên khuôn mặt càng thêm rõ ràng, ngũ quan vô cùng tuấn mỹ, làn da thì trắng lạnh như ngọc, từ đầu đến chân như thể được khắc lên hai chữ ‘tinh xảo’.

Bộ vest màu xám chì tôn lên vóc dáng vai rộng eo thon của người đàn ông.

Quần áo được là lượt phẳng phiu, nhìn chất vải thì có vẻ như là đồ hiệu cao cấp, áo sơ mi được cài khuy kín đáo, cà vạt cũng được thắt một cách chỉnh tề, chỉ để lộ ra một phần hầu kết hơi nhô lên.

Mang lại cho người ta cảm giác cô đơn giống như tuyết trên núi cao, chỉ cần đứng ở đó thôi là có thể khiến người khác không dám lại gần, giống như một tác phẩm nghệ thuật được trưng bày ở trong cung điện, cao quý trang nhã, khiến người ta ấn tượng khó quên.


Giây tiếp theo, hai nữ sinh đã vội vàng bước lên xe, bị dòng người đông đúc bao phủ, mà Diệp Hàm chỉ một ánh mắt đã nhớ kỹ khuôn mặt tuấn mỹ vô trù của người nọ.

Mang theo sự thôi thúc kỳ lạ, sau khi trở lại ký túc xá, việc đầu tiên Diệp Hàm làm chính là mở máy tính lên, phá lệ tìm kiếm những minh tinh đang nổi mấy năm gần đây, lại phát hiện ra trong số họ không có ai là người kia.

Chẳng qua lúc này, đầu óc đang bị mê muội bởi nhan sắc mỹ miều của Diệp Hàm cũng dần dần tỉnh táo lại.

Cho dù có biết được là ai thì sao chứ?Diệp Hàm một tay chống cằm, nhìn thoáng qua số dư bên trong thẻ ngân hàng.

Ừm! Mua mấy chục cuốn tạp chí giúp người nọ tăng doanh số?Nghĩ đến đây, cô không nhịn được mà nở một nụ cười.

Cho dù có là bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp ở viện bảo tàng Louvre, thì chỉ cần ngắm một lần là được, bản thân không có nhu cầu, cũng không có khả năng để trân trọng nó.

Tối mai còn có hai lớp dạy kèm —— thế là Diệp Hàm đang học đại học năm hai đã tắt máy tính đi, lấy tài liệu giảng dạy ra, bắt đầu tập trung chuẩn bị cho tiết học.

.