Vườn Cây Của Tôi Nổi Tiếng Toàn Mạng

Chương 39: 39




Dù mỹ nhân có xinh đẹp đến đâu thì họ cũng chỉ là một chuỗi số liệu không đáng quan tâm trước mặt anh, hoàn toàn không hề có phản phản ứng gì cả, như kiểu đang thể hiện vẻ quyến rũ của mình trước mặt một người mù.

Đôi khi anh ấy thậm chí còn nghi ngờ, khụ khụ… Có thể nào tổng giám đốc Phó có vấn đề gì đó ở phương diện kia không?Không thì tại sao đến bây giờ vẫn ——-“Trở về đi.

”Phó Vân Trạch nhận ra ánh mắt kỳ quái của Phan Hằng, nhưng anh cũng không có hứng thú với những suy nghĩ tò mò nhàm chán của người khác.

Chỉ là! Anh một lần nữa lại nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu anh vốn thường chứa đầy số liệu và vô số quyết sách khác nhau, bây giờ đột nhiên lại nghĩ đến một điều gì đó khác khiến anh thất thần đến lạ thường.

Tế bào não hoạt động đến mức không thể bỏ qua, thậm chí còn hoạt động mạnh mẽ hơn cả khi nghiên cứu kết quả nghiên cứu khoa học mới.

Chúng nó ngưng tụ thành khát vọng tri thức mãnh liệt, hoàn toàn triệt tiêu cơn đau đầu và khiến cho anh càng muốn tìm hiểu rõ ràng hơn vừa rồi chính xác là chuyện gì vừa xảy ra.


Người sở hữu mùi hương đó…Phó Vân Trạch nhẹ nhàng nhéo nhéo giữa đầu lông mày, nâng cửa sổ xe lên, chiếc xe sang trọng này dần dần hòa vào màn đêm cho đến khi biến mất.

Diệp Hàm vừa trở về ký túc xá thì lập tức đi tắm.

Hai mươi phút sau, cô bước ra khỏi phòng tắm với mái tóc đã sấy khô một nửa, nước da hồng hào như trứng gà bóc, cảm nhận được luồng khí lạnh từ máy điều hòa, cô mới cảm thấy hơi nóng khắp người tiêu tan đi một chút.

Hôm nay thật sự quá mệt mỏi rồi.

Diệp Hàm ném quần áo vào máy giặt, lúc đóng cửa thì đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, hẳn là dung dịch dinh dưỡng thực vật bắn lên quần áo khi cô tưới cây.

Chỉ là không ngờ mùi hương này lại kéo dài lâu như vậy.

Tuy nhiên, mùi hương này cũng không tồi.


Nghĩ đến dọc đường tài xế cũng không có chuyện gì bất thường, Diệp Hàm vội vàng để chuyện đó ra sau đầu, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

*Hai giờ sáng.

Phan Hằng nửa tỉnh nửa mơ, trong bóng tối nhìn thấy điện thoại sáng lên, anh ta đột nhiên giật mình, ý thức còn chưa tỉnh hẳn thì đã cầm điện thoại lên.

Thái Tử gia:【Giúp tôi tìm một loại nước hoa.

】Phan Hằng đọc xong tin nhắn thì không nói nên lời, nửa đêm không ngủ chỉ để tìm nước hoa sao?Má nó, loại việc này để ngày mai hẵng nói không được sao? Tổng giám đốc Phó thực sự là một nhà tư bản độc ác! Đáng ghét!Phan Hằng:【Vâng tổng giám đốc Phó, anh có thể mô tả chi tiết đó là loại nước hoa gì không ạ?】Trong phòng ngủ tông màu lạnh, đèn tường tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, Phó Vân Trạch mặc bộ đồ ngủ bằng tơ tằm màu xám ngồi ở mép giường, một tay đỡ trán, dưới mắt lộ ra một vệt xanh nhạt, lông mày nhướng lên, mặt mày trầm lắng, giống như một bức tượng ngọc trắng tinh xảo.

Anh cụp mắt xuống, hồi tưởng về cảm giác buổi tối, sau đó gõ chữ trả lời:【Sức sống.

】Đây là từ hoàn hảo nhất để mô tả về nó!.

?Thái dương Phan Hằng nhảy dựng lên, cảm thấy sự tức giận ở trong lòng gần như không thể khống chế được: Tôi hỏi anh loại nước hoa nào, anh lại nói với tôi là sức sống? Một khái niệm trừu tượng như vậy, sao mà tìm ra được chứ?Sức sống, má nó——.