“Bất ngờ gì vậy?” Chu Nghi cười ngoan ngoãn nhắm mắt lại, “Không lẽ em phá hỏng bếp nhà anh rồi à?”
“Hửm? Sao anh đoán nhanh thế? Đợi đã, phía trước là bậc thang, anh nhấc chân lên!”
Chu Nghi nghe lời nhấc chân phải bước lên, “Gọi Tô Cẩm đến giúp, chắc chắn là việc em không giỏi.”
“Hừ, không được, lát nữa khi anh mở mắt ra nhất định phải tỏ ra rất bất ngờ!”
“Được.” Chu Nghi nở nụ cười rạng rỡ, để Hoa Tình dẫn đi phía trước.
“Được rồi, có thể mở mắt rồi.”
Hoa Tình nói xong nghiêng đầu nhìn anh, mong chờ phản ứng của anh.
Chu Nghi từ từ mở mắt ra, nhìn thấy trên quầy bar bày biện đầy đủ một bàn đầy thức ăn, vẻ mặt ngạc nhiên và xúc động.
Anh tưởng nhiều nhất chỉ là một tô mì nóng, không ngờ lại có đến bảy tám món!
“Nhiều món ăn thế này, chắc chắn phải chuẩn bị rất lâu, có mệt không?” Chu Nghi đau lòng nắm lấy tay Hoa Tình.
“Mệt, hóa ra nấu ăn không chỉ là việc tốn nhiều công sức mà còn là việc cần sự tỉ mỉ nữa. Đứng cả mấy tiếng đồng hồ, phải rửa, phải cát, phải ướp, hấp, luộc, xào, kho, hầm, đủ loại cách chế biến, đầu bếp thực sự không phải người thường nào cũng làm được.” Hoa Tình dựa vào anh, giống như một quả bóng xì hơi.
Chu Nghi vội vàng kéo cô ngồi xuống, “Vậy, muốn phần thưởng gì đây?”
Hoa Tình vui vẻ ngẩng đầu nhìn anh, “Tuần sau em phải về trường rồi, em sợ nếu bận rộn, không nhất định có thể về được, anh Chu Nghi anh có thể đến thăm em không?”
“Đó không phải việc anh nên làm sao? Điều đó không nên coi là phần thưởng.”
Hoa Tình vui vẻ không nói nên lời, “Vậy em phải suy nghĩ kỹ đã.”
“Cơ hội tốt như vậy mà lại cần phải suy nghĩ kỹ sao?”
Hoa Tình sững sờ, đột nhiên hiểu ra.
“Vậy anh Chu Nghi sẽ đồng ý với em chứ?”
“Sẽ không.”
Hoa Tình làm bộ như muốn giận dỗi, Chu Nghi đột nhiên lại gần hôn nhẹ lên môi cô.
Hoa Tình đuổi theo, nhưng bị anh giữ vai đẩy ra.
“Ăn cơm trước đã, phần thưởng có thể từ từ nghĩ.”
“Đột nhiên em lại muốn cái đó.”
“Cái đó cũng không tính là phần thưởng.” Anh cúi đầu áp sát tai cô thì thầm, “Sau này em sẽ hiểu, anh muốn nhiều hơn em tưởng.”
Tai Hoa Tình nóng ran, khuôn mặt đỏ bừng.
“Anh Chu Nghi, lần này là anh dụ dỗ em, anh phải chịu trách nhiệm dập lửa!”
“Ăn cơm trước đã, em không đói à? Anh đi làm việc cả buổi chiều, bây giờ đói muốn chết rồi.”
Hoa Tình nghĩ trong lòng cô còn chuẩn bị ở phía sau, bây giờ không cần vội, liền hôn chụt lên mặt anh, “Được rồi, anh Chu Nghi anh nếm thử canh xem ngon không đã.”
“Được.” Chu Nghi nếm một ngụm canh, “Ừm, ngon đấy!”
“Hì hì, em cũng thấy ngon, em quả thật có năng khiếu.”
Chu Nghi đột nhiên liếc thấy con cá rán đặt ở góc, màu sắc có chút kỳ lạ, mặt hướng lên trông vàng giòn, nhưng mơ hồ thấy phía dưới bị cháy đen.
Anh vừa mới đưa đũa định lật mặt, Hoa Tình lập tức đưa đũa ngăn lại.
“Anh Chu Nghi, phía trên chưa ăn mà, không thể lật mặt!”
Chu Nghi không nhịn được cười, “Được, ăn xong cũng không lật.”
Hoa Tình cũng cười theo.
Bữa cơm này, Chu Nghi ăn rất ngon. Anh đã rất lâu rồi không cảm nhận được sự ấm áp và tình yêu thương như vậy, đừng nói là một tô mì nóng, một ngọn đèn, ngay cả một người đợi anh về nhà cũng không có, đôi khi anh thậm chí còn cảm thấy mình giống như một linh hồn lang thang.
Giờ đây Hoa Tình chuẩn bị cả một bàn đầy thức ăn, đặc biệt chờ anh về, ấm áp như một gia đình.
Hoa Tình thấy anh ăn ngon miệng, trong lòng tràn đầy cảm giác tự hào.
Ăn xong, Chu Nghi tự giác chịu trách nhiệm rửa bát, Hoa Tình cầm máy tính bảng ngồi bên cạnh anh.
Cho đến khi rửa bát xong và dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp tốn gần một tiếng đồng hồ, Chu Nghi mới hoàn hồn lại, phát hiện ra trong một tiếng đồng hồ này Hoa Tình đặc biệt yên tĩnh.
Anh lại gần nhìn, trên máy tính bảng một bức tranh đã vẽ gần xong.
Trong tranh, một người đàn ông đứng trong vườn hoa, trên tay cầm bình nướ đang tưới nước, ánh nắng chiếu xuống cầu mơ hồ thấy được cầu vồng, anh ta dường như nghe thấy ai gọi, quay mặt nhìn lại, hình dáng lại có vài phần giống anh.
Hoa Tình dừng bút vẽ, giơ máy tính bảng lên để anh có thể nhìn rõ hơn. “Thích không?”
“Đây là anh sao?”
“Đúng rồi.”
“Ừm, bố cục, màu sắc, ánh sáng đều rất tốt, thích.”
“Đánh giá này là đang nói về bức ảnh sao? Hahaha!”
Chu Nghi cười, “Tặng anh sao?”
“Ừm ừm, một bữa tối, một bức tranh minh họa, phần thưởng phải nhân đôi nha.”
“Được. Vậy, có thể thêm em vào không?”
“Em đang ở trong đó mà, người anh đang nhìn không phải là em sao? Bức tranh này gọi là ‘Nhà của Hoa Tình’.”
Chu Nghi khẽ hôn lên đỉnh đầu cô, “Được, cảm ơn em.”
Hoa Tình đứng dậy, hai tay ôm lấy vai anh, “Anh Chu Nghi, em đã chọn phim rồi, anh đi chuẩn bị máy chiếu trước đi, em đi chuẩn bị đồ uống và trái cây.”
“Vậy phần thưởng chẳng phải phải siêu cấp nhân đôi sao?”
“Anh Chu Nghi có cho nổi không?”
“Cho bao nhiêu cũng được.”
Chu Nghi cúi xuống hôn cô, cô nhiệt tình đáp lại, nơi môi lưỡi quấn quýt bùng lên ngọn lửa tình, trong chốc lát đã có xu thế lan rộng.
Trong lòng Hoa Tình cảm xúc dâng trào, chẳng lẽ anh Chu Nghi đột nhiên thay đổi chủ ý rồi sao?
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu cô thì giây tiếp theo Chu Nghi đã buông cô ra.
Cô nắm lấy vạt áo anh ở ngực, “Cái này không tính.”