Hắn đang muốn ngồi trên cỗ kiệu rời đi, Vĩnh Ân từ trong hoàng cung đuổi tới giương giọng kêu: “Sứ thần đại nhân xin mời dừng lại”
Sứ thần xoay người nhận ra Vĩnh Ân, đại thái giám bên người Phương Đàn, nghi hoặc hỏi: “Công công tìm ta có chuyện gì?”
Vĩnh Ân thở hồng hộc đứng trước mặt sứ thần cung kính thi lễ: “Sứ thần đại nhân, hoàng thượng cho mời”
Sứ thần mơ màng đi theo hắn đến ngự thư phòng, Phương Đàn sớm đã chờ đợi ở đó.
Sứ thần đi tới trước bàn đọc quỳ xuống: “Tham kiến hoàng thượng”
Phương Đàn thấy người đã đến liền nói với Vĩnh Ân: “Vĩnh Ân ngươi lui xuống trước đi.”
“Vâng.”
Sau khi Vĩnh Ân rời đi, sứ thần mới hỏi: “Không biết hoàng thượng gọi thần đến có chuyện gì?”
Phương Đàn nâng tay sứ thần dậy, mặt không nhìn ra biểu tình: “Trẫm đối với dược ngươi mang đến thật là hiếu kỳ, muốn biết càng nhiều thông tin, vừa nãy trên triều không tiện hỏi nhiều nên cố ý mời ngươi đến đây”
“Thì ra là như vậy” sứ thần vừa nghe trong bụng liền vui vẻ: “Hoàng thượng muốn biết cái gì, thần sẽ giải đáp”
Phương Đàn nhấc tay: “Ngươi trước tiên hãy bình thân”
“Tạ ơn hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuổi” Sứ thần cúi đầu nói cám ơn, sau đó đứng lên.
“Trẫm muốn hỏi ngươi xem quân chủ của ngươi làm sao có được thuốc này?”
Sứ thần trầm ngâm một hồi: “Thuốc này là tiền bối đời trước lưu truyền phương thuốc chế ra”
Phương Đàn nhíu mày: “Phương thuốc kia là từ đâu mà đến?”
“Dựa vào sử sách của nước ta có ghi chép...” Sứ thần đáp.
Phương Đàn biết hắn lại muốn bắt đầu thao thao bất tuyệt, mặt lạnh đánh gãy lời của hắn: “Vào thẳng vấn đề đi, trẫm không muốn nghe lòng vòng tổ tiên của các ngươi”
Sứ thần không nghĩ Phương Đàn chê hắn dông dài, lại không dám lần thứ hai làm càn, cụt hứng nói: “Tục truyền nói là do một vị tiên nhân cho ta tổ tiên quẩn chủ của ta”
“Tiên nhân vì sao phải cho tổ tiên nhà người phương thuốc này?” Phương Đàn thấy hắn càng nói càng thái quá, nhưng vẫn kiên trì hỏi tới.
“Vì tổ tiên ta cứu hắn một mạng, hắn cảm ơn liền đem phương thuốc này cho tổ tiên, để tổ tiên lưu lại con cháu muôn đời. Những chuyện khác, thần có chỗ không biết”
“Thuốc này uống vào có tác dụng phụ gì không?” Phương Đàn cau mày hỏi ra chính mình vẫn lo lắng vấn đề.
Sứ thần mặt lộ vẻ khổ sở: “Chuyện này...”
Phương Đàn sắc mặt căng thẳng, ánh mắt mang theo hàn ý đảo qua sứ thần lớn tiếng hỏi: “Tác dụng gì?”
Phương Đàn hít một hơi, thu hồi hàn ý: “Nói đi, có cái gì ẩn giấu,...” Liếc nhìn hắn một chút, xoay người hướng về bên cạnh đi mấy bước, nắm chưởng thành quyền đạo: “Ngươi tự mình nên nói ra đi”
Sứ thần dập đầu như giã tỏi: “Thần biết, thần biết, thần không dám giấu hoàng thượng.” Hắn ngẩng đầu lên lén lút liếc nhìn sau lưng Phương Đàn, lại cúi đầu: “Thế gian này mặc dù có thể duy trì trật tự bình thường không phải là do dựa vào cân bằng âm dương hay sao? Thuốc này nam tử uống vào thì vô sự, mà lại khôi phục dương khí, nếu như là nữ tử....”
Phương Đàn hỏi tới: “Nữ tử thì làm sao?”
Sứ thần trầm ngâm nửa ngày: “... Nữ tử uống vào, đúng là khiến người khác có thai, nhưng điều này trái với thiên đạo, âm dương tương ngã, có thể sẽ hao tổn thân thể chi tinh, chậm thì thể nhược nhiều bệnh, nhiều thì giảm thọ đoản mệnh”
Phương Đàn sắc mặt trắng nhợt, không tin lời của hắn: “Ngươi không phải nói người uống thuốc kia còn sống trên đời sao?”
Sứ thần suy nghĩ một chút, đến giờ hắn cũng không biết phương thuốc kia thật sự có tác dụng phụ hay không, đặc biệt khi ngự y đến xem vị cung nữ kia được cho uống đan dược kia, vốn tưởng rằng nàng sẽ bị bách bệnh đeo mang trên người, không nghĩ rằng vị cung nữ kia sắc mặt hồng hào, thân thể khỏe mạnh, một điểm suy yếu cũng không có, ngự y xem mạch cho nàng cũng nói trên người nàng không có vấn đề gì.
Có thể là tuy rằng trong cổ thư viết như lời hắn nói sẽ hao tổn thân thể chi tinh. Hắn khó có thể biết vì sao lại như thế, chỉ dựa vào suy đoán của mình nói rằng: “Bởi vì mỗi người thể chất không giống nhau, vì thế tác dụng phụ cũng khác nhau”
Nghe đến đó, lông mày nhíu chặt của Phương Đàn mới chậm rãi buông ra.
Sứ thần thấy hoàng thượng không nổi giận, tiếp tục nói: “Huống hồ hoàng thượng là nam tử, không cần sợ âm dương đảo lộn hại thân thể”
Phương Đàn tạm thời không truy vấn, sờ sờ ngọc bội bên hông: “Là trẫm lo xa rồi“. Nàng lại giả bộ hiếu kỳ: “Nếu như muốn cho hai cô gái sinh hài tử, nên làm gì?”
Sứ thần cho rằng Phương Đàn thuận tiện muốn biết chuyện này, cười nói: “Nguyên lai hoàng thượng muốn biết việc này a.”
Phương Đàn trịnh trọng gật gù, may là sứ thần đã sớm chuẩn bị, từ trong tay áo lôi ra một quyển sổ nhỏ: “Hoàng thượng xin mời xem qua.”
Phương Đàn chỉ vào quyển sổ: “Đây là gì?”
Sứ thần: “Đây là do thần chép một phần nội dung trong cổ thư ra, bên trong có nữ nữ sinh chi đạo”
Phương Đàn từ trên tay của hắn cầm lấy mở quyển sổ ra xem một lần, sau khi thấy bên trong rõ ràng, lông mày nhếch nhếch khép lại nói: “Sổ này trẫm nhận lấy, không còn chuyện khác, tạm thời ngươi lui ra đi”
Sứ thần do dự cuối cùng quyết định hỏi: “Không biết lời của hoàng thượng lúc trên triều có thật hay không?”
Phương Đàn khẽ mỉm cười: “Quân vô hí ngôn.”
Sau khi Phương Đàn để Vĩnh Ân đưa sứ thần đi liền một mình đến ngự trong vườn hoa, bởi vì Vĩnh Ân có báo lại là Tống Ứng Diêu mang Phương Hi ra đó tắm nắng chơi đùa.
Phương Hi hiện tại đã tập nói bi bô, tuy rằng đứng cũng không vững nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể bước đi không cần nâng đỡ, lung lay lúc lắc tự động đứng lên. Vì thế hai ngày nay Tống Ứng Diêu bắt đầu dạy con tập đi.
Tống Ứng Diêu trãi thảm lông vàng óng ánh trên bãi cỏ ở ngự hoa viên, nàng thả Phương Hi ngồi trên đó, lúc này mặt trời vẫn chưa nắng gắt, ánh nắng chiếu lên người ấm áp, rất thoải mái.
Nàng quỳ ngoài rìa thảm lông, tay cầm trống bỏi màu vàng nhạt đặt trước mặt Phương Hi cười hỏi: “Hi nhi có muốn hay không a?” Tay nhẹ nhàng lay động, tiểu mộc cầu gắn trên dâu trống bỏi trống bỏi va chạm vào mặt trống phát sinh muôn tiếng trầm vang.
Thanh âm này hấp dẫn đến sự chú ý của Phương Hi sự, con ngươi đen kịt theo trống bỏi lay động đồng thời cũng chuyển động, nét mặt lộ vẻ hiếu kỳ bò đến bên người Tống Ứng Diêu đưa tay ra muốn lấy trống bỏi. Tống Ứng Diêu liền đem trống bỏi chậm rãi giơ cao, chờ Phương Hi vịn đầu gối của nàng đứng dậy bắt trống bỏi, nàng liền đúng lúc đem trống bỏi đưa lên đỉnh đầu Phương Hi cho con gái với đến lấy.
Mắt thấy Phương Hi đã muốn bắt được trống bỏi nhưng cái chân lại sắp mất thăng bằng loạng choạng. Tống Ứng Diêu vội vã đỡ lấy hông con gái, sợ con té ngã, Phương Hi thừa dịp nàng phân tâm một phát bắt được trống bỏi ôm vào trong lồng ngực, dường như chỉ lo Tống Ứng Diêu sẽ cướp mất trống bỏi từ tay của mình.
Tống Ứng Diêu thấy Phương Hi sau khi lấy được trống bỏi vui vẻ nhếch miệng cười to, cũng thuận theo nở nụ cười. Nàng xoa đầu con gái: “Hi nhi thật giống phụ hoàng của con“. Phương Đàn cũng thường xuyên giống như vậy, lợi dụng nàng không chú ý liền tìm cách kiếm chát trên người nàng một chút lợi lộc. Nhưng câu nói này cũng không có ý nghĩa xấu.
Phương Đàn chắp tay đứng dưới hiên lẳng lặng nhìn mẹ con các nàng dưới ánh nắng chơi đùa, nàng nhoẻn miệng cười. Những câu nói của Sứ thần cứ quanh quẩn trong lòng nàng, nhưng khi đến ngự hoa viên nàng không muốn chúng quấy nhiễu nàng.
Vĩnh Ân từ đầu hành lang đi tới khom người: “Hoàng thượng, nô tài đã tiễn sứ thần đến trạm dịch”
“Ừ“. Phương Đàn ánh mắt không di chuyển đối với hắn phân phó: “Ngươi cầm đan dược hắn dâng lên đưa cho ngự y kiểm tra xem có độc hay không, còn có chính là có đúng như lời sứ thần nói thần kỳ như vậy hay không, có thể khiến nữ tử cùng nữ tử sinh con”
“Vâng” Vĩnh Ân mang theo dược đi tới Thái y viện, mà Phương Đàn thì lại cất bước đi ra hành lang.
Phương Hi đem mộc châu gắn trên trống bỏi nhét vào trong miệng, Tống Ứng Diêu còn chưa ngăn kịp thì con gái đã phun ra ngoài, chắc là cắn cắn cảm thấy không có mùi vị gì nên ghét bỏ đem trống bỏi ném qua một bên, Tống Ứng Diêu định đến ôm con gái nhưng bị Phương Hi ê a tránh thoát bò đến ngoài mép thảm lông nằm nhoài ở đó, bàn tay nắm vài cây cỏ dồn vào trong miệng như muốn nếm thử mùi vị của cỏ.
“Hi nhi, cỏ dơ không thể ăn a.” Tống Ứng Diêu vòng qua thảm lông liền đem Phương Hi định ôm lấy. Nhưng có người nhanh hơn nàng một bước, dễ dàng đẩy tay Phương Hi, lấy cỏ trong tay tiểu công chúa ra, sau đó ôm lấy tiểu công chúa.
Phương Hi cùng Tống Ứng Diêu đồng thời ngước mắt nhìn xem người vừa đến, hóa ra là Phương Đàn.
Phương Hi vừa nhìn thấy Phương Đàn nháo nhào vỗ tay, mồm miệng không rõ kêu lên “phụ...phụ” tiểu công chúa kêu nửa ngày cũng chưa gọi được một cái xưng hô hoàn chỉnh.
Phương Hi như trước kêu “phụ...phụ”, Phương Đàn cũng không vội, sớm muộn gì cũng có một ngày Phương Hi có thể gọi nàng. Phương Đàn chỉ vào Tống Ứng Diêu: “Vậy đây là ai?”
Phương Hi theo nàng chỉ sang Tống Ứng Diêu kêu: “Mẫu ~ mẫu ~” Tống Ứng Diêu chỉ cần nàng có thể gọi ra một chữ “mẫu” nàng đã cảm thấy thật cao hứng.
Phương Đàn trên mặt Phương Hi hôn một cái: “Thật ngoan” Nàng ôm con đi tới bên cạnh Tống Ứng Diêu nói: “Đây là mẫu hậu của con” sau đó nàng cúi đầu trên mặt Tống Ứng Diêu cũng hôn một cái, nghiêm trang nói: “Con cũng phải như phụ hoàng yêu thương mẫu hậu biết không?!”
Phương Hi hoàn toàn nghe không hiểu nàng nói cái gì, bất quá vẫn rất cổ động vỗ tay như cổ vũ”
Tống Ứng Diêu bị trộm hương, đỏ mặt hướng bốn phía quan sát thấy không có ai chú ý chuyện vừa phát sinh mới chọt Phương Đàn một cái oán trách: “Dạy hư Hi nhi”
Phương Đàn cười đắc ý: “Con đâu biết cái gì”
Phương Hi ở một bên vỗ tay nói cái gì đó liên tục, cũng không biết nó đang nói cái gì nữa.
Buổi tối khi đi ngủ Tống Ứng Diêu để vú em trông Phương Hi, tuy rằng Phương Hi đã cai sữa, thế nhưng nàng thấy vú em chăm sóc Phương Hi rất tốt mà người khác không làm được như vậy nên sau đó liền Phương Hi giao cho vú em tiếp tục chăm sóc Phương Hi.
Phương Đàn cùng Tống Ứng Diêu sau khi rửa mặt xong cũng leo lên giường. Phương Đàn cảm thấy cả người có chút đau nhức, Tống Ứng Diêu chủ động qua xoa bóp cho nàng.