Vương Gia, Đi Thong Thả

Chương 112



Khoảng cách giữa cơn đau, nữ đại phu bưng bát canh sâm đưa cho Phương Đàn: “Hoàng thượng, người cho nương nương uống canh sâm vào, bồi bổ khí, nếu không nương nương không đủ sức cho đến lúc sinh xong”

Phương Đàn đem cánh tay từ trong miệng Tống Ứng Diêu lấy ra tiếp nhận bát canh trên tay đại phu, một tay bưng bát một tay cầm thìa khuyấy khuấy, sau đó múc một chước đưa lên miệng thổi, lại từng miếng từng miếng đút cho Tống Ứng Diêu uống, ngoài miệng không ngừng dỗ dành: “Uống canh sâm mới có sức lực”

Tống Ứng Diêu nghe nàng ở bên tai vô ý thức gật gù, nàng hiện giờ đúng là không có chút sức lực nào, Phương Đàn đút nàng, nàng liền nuốt vào.

Sau khi Phương Đàn đem một bát canh sâm cho nàng uống hết, lau miệng cho nàng, lại đem cánh tay mình một lần nữa cho nàng cắn.

Tống Ứng Diêu uống canh xong cảm giác tứ chi dần dần khôi phục khí lực. Tay nắm lấy ống tay áo Phương Đàn bắt đầu dùng sức. Nương theo trong miệng một tia tinh ngọt là tiếng trẻ con khóc nỉ non vang lên trong tẩm cung. Không bao lâu lại thêm một tiếng trẻ con khóc so với tiếng trước kia tương đối yếu ớt hơn.

Phương Đàn nghe bà đỡ nói sinh xong rồi nàng thở phào nhẹ nhõm. Tống Ứng Diêu mệt đến người mềm nhũng, mí mắt không mở ra được. Hàm răng chậm rãi buông ra lộ cánh tay Phương Đàn bị cắn đến bê bết máu.

Phương Đàn đem cánh tay của mình rút ra, không để ý tới bản thân bị thương giúp Tống Ứng Diêu thu dọn đầu tóc rối ướt đẫm. Nàng không hề chú ý có người ngoài, cũng không để ý Tống Ứng Diêu đầu đầy mồ hôi, cúi đầu hôn lên trán của nàng mừng đến phát khóc: “Ứng Diêu, sinh xong rồi, sẽ không đau nữa”

Tống Ứng Diêu nghe thanh âm khàn khàn, miễn cưỡng mở mắt ra theo tiếng, sau đó lại mệt mỏi nhắm mắt lại.

Bà đỡ đem hai đứa bé thu thập xong, bao tã lót bên trong, tự mình ôm một đứa, còn một đứa do cung nữ ôm, đồng thời đưa trước mặt Phương Đàn: “Hoàng thượng, hoàng hậu vì hoàng thượng sinh một đôi long phụng. Tiểu Hoàng ra trước là ca ca, Tiểu công chúa ra sau là muội muội.”

Phương Đàn đưa mắt nhìn hai đứa bé, sau đó phất phất tay: “Ôm xuống trước đi“. Ánh mắt lại di chuyển trên mặt Tống Ứng Diêu.

“Ban thưởng”

Bà đỡ ôm hài tử vô cùng phấn khởi:“Tạ ơn hoàng thượng“. Bà đỡ đem hai đứa trẻ ôm ra ngoài, vừa vặn nghe tin thái hậu đến rồi liền đem hài tử giao cho bà.

Nữ đại phu nhìn thấy trên cánh tay Phương Đàn vết thương còn đang chảy máu, đi tới bên cạnh nàng: “Hoàng thượng ra ngoài xử lý vết thương đi, thuộc hạ cùng bà đỡ còn phải giúp hoàng hậu thu thập một chút”

Phương Đàn nắm tay Tống Ứng Diêu nhìn nàng không chớp mắt: “Nhưng trẫm muốn ở đây với hoàng hậu.”

Nữ đại phu khuyên nhủ: “Hoàng thượng ở đây chúng ta thu dọn không được”

Phương Đàn do dự gật gật đầu đem tay Tống Ứng Diêu đưa vào trong chăn, giúp nàng đắp kỹ, dặn dò đại phu: “Trẫm đi ra ngoài trước, hoàng hậu nếu có tỉnh lại nhất định phải gọi trẫm.”

“Vâng.”

Khi Tống Ứng Diêu hồi phục sức lực thì tỉnh lại. Vừa mở ra mắt đã nhìn thấy Phương Đàn gương mặt tràn đầy hạnh phúc: “Nàng tỉnh rồi?”

Tống Ứng Diêu mê man gật đầu, chống cánh tay muốn ngồi dậy, không cẩn thận chạm đến vết thương ở hạ thân đau đớn không thôi.

“Nàng chớ lộn xộn.” Phương Đàn ngăn cản vòng qua say lưng nàng đem nàng nâng dậy dựa vào gối: “Như vậy có đỡ hơn chưa?”

Tống Ứng Diêu điều chỉnh tư thế, ngồi thoải mái cũng không đau nhức nữa.

Sau khi Phương Đàn giúp nàng xong cũng ngồi đối diện với nàng mang theo ý cười hỏi: “Đói bụng không?”

Tống Ứng Diêu lắc đầu, nàng mới vừa tỉnh lại cũng không thấy đói bụng, ánh mắt ở trong điện tìm kiếm: “Con đâu?” Trước khi nàng ngủ mơ hồ vẫn nghe được Phương Đàn cùng bà đỡ nói chuyện.

“Ở bên ngoài, ta ôm vào cho nàng nhìn”

Phương Đàn đem hai đứa bé ôm đến, một để Tống Ứng Diêu ôm, một tự mình ôm, ngồi xuống bên người Tống Ứng Diêu cùng nàng nhìn hai đứa bé. Hai đứa bé ngoại trừ lúc vừa ra đời khóc hai tiếng đến nay vẫn ngủ.

“Nàng ôm chính là muội muội, ta ôm là ca ca“. Phương Đàn chỉ cho Tống Ứng Diêu: “Nàng xem ta nói sẽ là một trai một gái”

Tống Ứng Diêu nhìn nữ hài mình đang ôm cười rạng rỡ, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đôi môi mỏng của con gái, nhìn nàng nhúc nhích miệng nhỏ. Lại nhìn sang con trai: “Giống Đàn, cũng giống ta”

“Nàng nhìn ra sao?” Phương Đàn cẩn thận nhìn kỹ gương mặt con trai, nhưng cái gì cũng nhìn không ra.

Tống Ứng Diêu khẳng định: “Đương nhiên, con của chúng ta phải giống chúng ta.”

Phương Đàn nở nụ cười, khuynh thân hôn lên trán Tống Ứng Diêu: “Khổ cực cho nàng”

Tống Ứng Diêu cười lắc đầu: “Đàn nghĩ tên cho con chưa?”

“Ta đã suy nghĩ cảm thấy trong sáng ấm áp hai chữ không sai“. Phương Đàn lại nói: “Gọi là Húc và Nhiên, Húc là ấm áp, Nhiên là thơ ngây trong sáng”

“Vốn nghĩ mấy cái tên định để nàng chọn, nhưng vì tên tương tự Phương Hi, ta cũng không tìm được tên nào có ý nghĩa mình thích, liền cứ hai tên này đi”

“Đàn nghĩ thật hay“. Tống Ứng Diêu nói, trong đầu chậm rãi thưởng thức:“Phương Húc, Phương Nhiên...”

Phương Đàn gật đầu: “Con trai gọi Phương Húc, con gái gọi Phương Nhiên.”

Tống Ứng Diêu nở nụ cười xinh đẹp: “Vậy cứ dùng hai tên này đi“. Phương Đàn được sự đồng ý của Tống Ứng Diêu liền đem hai cái tên chiêu cáo thiên hạ.

Ngày Phương Húc cùng Phương Nhiên đầy tháng đã bắt đầu mùa đông, Phương Đàn ở trong cung tổ chức một tiệc rượu để các đại thần mang theo gia quyến vào cung chúc tụng. Ngụ ý là muốn cho bọn họ thưởng thưởng cảnh tuyết trong cung, không nghĩ rằng các đại thần tưởng Phương Đàn chuẩn bị tuyển phi nên từng người cứ thế cho con gái trang điểm y phục lộng lẫy vào cung.

Trên tiệc rượu, con gái những vị đại thần kia hoàn toàn không đem Tống Ứng Diêu ngồi cạnh Phương Đàn để vào trong mắt, bọn họ chỉ lo chú ý Phương Đàn. Ra sức biểu diễn tài nghệ và khuôn mặt đẹp của mình, tranh kỳ đấu diễm, còn thỉnh thoảng hướng về Phương Đàn chúc rượu, đưa ánh mắt câu dẫn, hận không thể đem Phương Đàn nuốt vào trong bụng.

Người tất cả các cô gái đều muốn gả cho quả nhiên cũng không phải hư danh. Tống Ứng Diêu căm giận, càng tức giận là vì Phương Đàn còn cười haha tiếp nhận rượu các nàng dâng lên, nàng ngồi ở bên cạnh mặt trầm đều sắp nhỏ giọt mà Phương Đàn còn không nhìn thấy. Tống Ứng Diêu nhìn Phương Đàn mặt mày hớn hởn quả thực hận nghiến răng.

Nữu mặt quay về nhìn thấy trước mặt có một chén rượu, thừa dịp Phương Đàn không chú ý bưng lên uống cạn. Sau khi uống xong không chịu được hương rượu cay nồng, không nhịn được ho khan vài tiếng. Phương Đàn nghe thấy xoay người một tay ôm lấy hông của nàng: “Làm sao vậy?” nhưng không có chú ý đến chén rượu.

Tống Ứng Diêu cảm giác trên mặt nóng rần rần, bưng yết hầu lắc lắc đầu, thoát ra khỏi Phương Đàn thấp giọng nói: “Cổ họng có chút không thoải mái, ta ra ngoài một chút“. Nói xong liền muốn đứng dậy đi.

Phương Đàn nhìn thấy không có ai chú ý tới bên này, cũng muốn theo nàng đứng dậy: “Nếu không ta đi cùng nàng?”

Tống Ứng Diêu ngăn cản: “Nàng không thể đi, ta một người đi là được rồi“. Nói xong liền một mình rời đi, Phương Đàn muốn đuổi theo lại bị đại thần cuốn lấy không thoát thân được.

Sau tiệc rượu, Phương Đàn ở trong tẩm cung ôm ba đứa con cùng các nàng chơi đùa một trận. Phương Hi chơi một hồi liền mệt mỏi ngã đầu nằm lỳ trên giường liền ngủ thiếp đi. Phương Đàn đem nàng đưa cho cung nữ ôm xuống.

Nhìn ngọn nến có lẽ thời gian cũng không còn sớm, Tống Ứng Diêu không biết đi nơi nào hiện tại còn chưa trở lại. Bên trong hoàng cung bây giờ rất an toàn, nàng cũng không lo lắng quá, chuẩn bị đổi tả cho hai huynh muội bọn nó xong thì đi ngủ.

Sau khi cởi quần ca ca, ca ca oa oa kêu to, muội muội cũng gọi theo, Phương Đàn không biết hai con biểu đạt ý tứ gì, cũng theo bọn chúng oa oa vài câu.

Lúc Phương Đàn lên tiếng gọi, hai đứng im lặng lắng nghe, chờ khi Phương Đàn dừng lại, bọn chúng bắt đầu oa oa, phảng phất như nghe hiểu Phương Đàn đang nói cái gì. Phương Đàn cảm thấy thật là thú vị, vừa thay đổi tã vừa phụ họa theo hai con. Mắt lớn trừng mắt nhỏ, ai cũng không hiểu ai đang nói, nhưng hình như cuộc tán gẫu vô cùng kích động.

Phương Đàn thay tả xong, cùng hai con tạm biệt, sau đó cho vú em mang theo hai đứa nhỏ lui xuống. Nàng một mình đi tắm, Tống Ứng Diêu còn chưa trở lại. Phương Đàn muốn chờ nàng về cùng nghỉ ngơi, trong lòng chợt nhớ đến rượu trên yến hội, dư vị vô cùng, trong bụng thòm thèm liền dặn dò cung nữ lấy một tiểu lò lửa đến để trên bàn hâm rượu.

Tống Ứng Diêu biết Phương Đàn không thích nàng uống rượu, vừa nãy ở tiệc rượu nhất thời giận hờn mới uống một chén kia, sợ bị Phương Đàn phát hiện cho nên mới kiếm cớ đi ra tắm rửa sạch sẽ cho mùi rượu hoàn toàn tản đi hết nàng mới về tẩm cung.

Tống Ứng Diêu đẩy cửa ra phát hiện Phương Đàn đang cầm đấu trúc bên trong múc rượu rót vào chén, toàn bộ tẩm cung tràn ngập hương tửu.

Phương Đàn nghe tiếng ngẩng đầu lên xuyên hơi nóng mênh mông nhìn thấy nàng: “Ứng Diêu nàng vừa về sao?”

Tống Ứng Diêu mặt không hề cảm xúc đáp: “Ừm.” Ánh mắt ở trong điện nhìn trái phải: “Các con đâu?”

Phương Đàn bưng chén rượu mới vừa nhấp vào miệng: “Ta để vú em mang đi rồi“. Sau khi nói xong, liền nhấp thêm một miếng. Rượu nóng rực từ yết hầu đốt tới làm cho nàng lâng lâng.

Tống Ứng Diêu thoát áo ngồi vào bên cạnh Phương Đàn. Phương Đàn trong lúc nhất thời đã quên việc Tống Ứng Diêu không thể uống rượi, cầm đấu trúc rót cho nàng một ly bưng đến trước mặt nàng: “Nếm thử đi”

Tống Ứng Diêu trong lòng phân vân, thấy Phương Đàn rót rượu cho mình cũng quả đoán tiếp nhận, mím môi đem rượu một chén uống xuống hết.

Phương Đàn không kịp ngăn cản: “Đừng uống gấp, đây là rượu ngoại phiên tiến cống, vào miệng ban đầu là ngọt ngào, sau là cay cay, phải uống thường mới uống được, hơn nữa tác dụng rất lớn.”

“Thật sao?” Tống Ứng Diêu bẹp bẹp miệng, nàng không cảm thấy gì, bèn đẩy chén rượu đến trước mặt Phương Đàn: “Rót cho ta một chén nữa”

Phương Đàn nhíu mày, liền rót cho nàng thêm một chén. Hai người cứ một chén một chén.

Qua ba vòng rượu, gương mặt Tống Ứng Diêu bị rượu hun đến hồng, cả người mềm mại vô lực ngồi phịch dựa trên lưng Phương Đàn, ánh mắt nhìn chằm chằm chén rượu trên tay, miệng lẩm bẩm: “Đàn, nàng nếu như muốn nạp phi cứ nạp đi, ta sẽ không trách nàng”

Phương Đàn còn rất tỉnh táo, mới sẽ không cùng nàng nói chuyện ma quỷ, vai cười đến run rẩy, nửa ngày mới đem cánh tay quàng ra sau lưng ôm Tống Ứng Diêu: “Làm sao đột nhiên muốn ta nạp phi?”

Tống Ứng Diêu cầm trên tay chén rượu bên trong đã trống trơn, sau đó tùy ý ném cốc đi: “Ta thấy nàng ở yến hội gặp phải những cô nương trẻ tuổi, dáng vẻ trông rất vui”

Phương Đàn híp mắt, nghiêng đầu hỏi: “Tại sao lại ghen?”

Tống Ứng Diêu chống chế: “Không phải vậy tại sao nàng xử lý lâu như vậy vẫn chưa xử xong những lão thần kia?” Nàng không cẩn thận liền tiết lộ nội tâm chân thật của mình.

Ngón tay Phương Đàn cầm chén rượu, đôi mắt mê ly: “Thời cơ chưa tới mà thôi”

Tống Ứng Diêu đẩy Phương Đàn lê giường, cưỡi lên bụng: “Không tin”

Tống Ứng Diêu sau khi sinh khôi phục rất tốt, trên người không có lưu lại một tia sẹo lồi, cho dù đem toàn thân đặt lên người Phương Đàn, Phương Đàn cũng không cảm thấy nặng, tùy ý nàng cưỡi. Phương Đàn híp mắt đánh giá, từ trong miệng phun ra hai chữ: “Không tin?”

Tống Ứng Diêu mím môi gật đầu.

Mặc kệ thời gian qua bao lâu, thân thể Tống Ứng Diêu vẫn có sức mê hoặc trí mạng đối với Phương Đàn.

Phương Đàn vì lúc nàng hoài thai nên cố nén mười tháng dục vọng. Hiện tại động tác này của Tống Ứng Diêu lại như bật công tắc cho dục vọng mãnh liệt trong khoảnh khắc trào dâng. Nàng ngồi dậy dán vào tai Tống Ứng Diêu, miệng phun mùi rượu nóng rực: “Nàng có biết dáng vẻ nàng của nàng làm ta rất muốn đem nàng ăn đi, sau đó nuốt vào bụng“. Sau đó Phương Đàn di chuyển gương mặt mình ra, ánh mắt không chút nào che lấp nhìn chăm chú Tống Ứng Diêu.

Tống Ứng Diêu đỏ mặt sợ hãi liếc nhìn Phương Đàn. Thấy trong đáy mắt là ánh mắt sáng quắc thật sự muốn ăn thịt nàng, sợ đến né tránh. Nhưng Phương Đàn sớm đã không nhịn nổi, một cái xoay người liền áp nàng trên giường.

Lúc Tống Ứng Diêu lý trí vẫn còn, nàng nghe Phương Đàn thủ thỉ: “Nhược thủy ba ngàn ta chỉ lấy một biều ẩm.” (Nước Nhược ba ngàn ta chỉ lấy về một gáo, câu này ý chỉ sự chung thủy). Tiếp theo nàng rơi vào bên trong dục hải.

Lúc phiêu dạt giữa biển khơi, nàng chăm chăm ôm người phía trên, phảng phất như nàng là nhánh cỏ cứu mạng, nàng là người duy nhất giải cứu được nàng. Nàng một đời này buộc chặt với người đó.

Không biết từ lúc nào bên ngoài lại bắt đầu có gió tuyết, trong phòng vẫn như trước ấm áp như xuân. Bên trong tiểu lò lửa hâm rượu sôi lên, bốc từng bọt khí.

Mặc bên ngoài gió nổi mây vần, bên trong da thịt lại đổ mồ hôi như mưa. Hương tửu cùng khí tức ám muội hòa quyện lại cùng nhau, hun đúc con người không thoát khỏi say sưa.

Lục nghĩ tân phôi tửu

Hồng nê tiểu hoả lô

Vãn lai thiên dục tuyết

Năng ẩm nhất bôi vô

(Vấn lưu thập cửu - Bạch Cư Dị)

Dịch thơ Nguyễn Hữu Vinh

Có rượu nếp vừa chưng

Bếp vừa mới đốt hừng

Tối rồi trời sắp tuyết

Bạn đến được hay không?

Một năm này Phương Đàn đặc biệt mở ân khoa, quy mô rất lớn chọn lựa anh tài. Chờ sau khi những anh tài kia trưởng thành Phương Đàn trực tiếp để bọn họ thay những vị đại thần thiếu năng lực, những người tư tưởng mục nát hẳn nên loại bỏ khỏi triều đình, triều đình cần dòng máu mới mẻ, nguồn năng lượng mới không ngừng tỏa ra sự sống.

Đến năm sau hầu như những vị đại thần kia cơ hồ bị thay đổi toàn bộ, chỉ còn dư lại những lão nhân có năng lực và trách nhiệm, những người khác không dám dẫm vào vết xe đổ, bọn họ không còn nhắc đến chuyện tuyển phi. Mà những đại thần tuổi trẻ chí khí đầy cõi lòng, thề muốn tạo ra một tân thịnh thế. Bọn họ không có quản mấy chuyện vô bổ của như tuyển phi này nọ, thế là Phương Đàn cứ thế bỏ qua chuyện tuyển phi.

Vĩnh Bình năm đầu, Vĩnh Bình đế đăng cơ.

Vĩnh Bình năm thứ ba, Vĩnh Bình đế hạ thấp thuế má, cải cách luật pháp, phát triển mạnh nông thương mại, vì lđời sau sáng lập muôn đời chi cơ nghiệp.

...

Vĩnh Bình năm thứ mười, thiên hạ thái bình, dân giàu nước mạnh, vạn quốc đến hầu.

Vĩnh Bình năm thứ mười lăm, Vĩnh Bình đế thoái vị nhường ngôi cho Phương Húc, thăng làm thái thượng hoàng.

Chỉ trong vòng mười lăm năm, Phương Đàn sáng lập ra một nền thịnh thế chưa từng ai làm được.

Sau đó thì sao? Chuyện sau đó không người nào có thể biết.

Chỉ biết sách sử ghi chép rằng, Thái Thanh năm thứ bốn mươi, Thái Thanh đế Phương Húc cùng trưởng công chúa, nhị công chúa, mang theo một đoàn hoàng quyến lên núi Thái sơn hành hương.

Không ai biết vì sao bọn họ lại đột nhiên đi đến Thái sơn, có người nói là Thái sơn xuất hiện hai vị lão thần tiên, bọn họ vội vàng đi hành lễ, còn chân tướng làm sao không người nào có thể biết.

(Toàn Văn Hoàn)

*Cảm ơn cả nhà thời gian qua đã ủng hộ bộ Vương gia, trong quá trình edit có điều chi sơ sót mọi người hãy comment bên dưới, khi có thời gian sẽ bắt tay chỉnh sửa. Chân thành cảm ơn*

- Bộ này thời gian qua có một số comment không hay từ một số bạn đọc. Thứ nhất là do các bạn ấy không thích việc nữ cải nam trang, thứ hai là các bạn cứ vào đọc rồi khi phát hiện là truyện Bách Hợp lại tỏ vẻ phản cảm. Vì thế nên chỉ hy vọng trước khi các bạn đọc truyện hay bất cứ là đọc cái gì cũng phải quan sát một số điều sau:

1* Mỗi truyện trên WP đều có ghi là Đam Mỹ, Bách hợp hay Ngôn tình, nếu không có các bạn chú ý xem mấy thẻ tag hoặc vào đọc Văn án để chọn đúng thể loại mình muốn đọc.

2* Nếu có nhỡ đọc thể loại truyện mình ko thích cũng không nên comment khiếm nhã, điều này là phủ nhận quá trình edit của editor cũng như đang xúc phạm đến các bạn đọc khác.

3* Hãy là một người đọc văn minh. Điều này chính là điều vô cùng quan trọng.