Vương Gia, Đi Thong Thả

Chương 32: Ám sát



Phương Hàng dự định sau khi giết chết Phương Đàn sẽ dùng độc dược đầu độc Tống Ứng Diêu, còn bên ngoài tuyên bố Vương Gia bị thổ phỉ giết, Vương phi bi thương quá độ sanh bệnh không qua khỏi, thái y vô lực cứu chữa cũng không chuyển biến nên đã theo Vương gia tạ thế. Hiện tại kế hoạch biến hóa vô cùng, như vậy chỉ có thể giết Tống Ứng Diêu trước sau đó lại đối phó với Phương Đàn.

Còn Thành lão thái phi? Bà ấy chỉ là một lão già ăn chay mà thôi, hắn không cần phải hạ thủ, chờ khi Phương Đàn cùng Tống Ứng Diêu chết rồi hắn sẽ phái người đem bà vào cung, bề ngoài nói là vì đệ đệ của mình mà tận hiếu, kì thực là giam bà trong cung cho bà tự sinh tự diệt, không chừng lúc ấy còn được người đời ca tụng.

Phương Hàng nghiêng đầu hỏi: “Những người kia có lộ ra chân tướng gì không?”

“Thưa hoàng thượng, lúc nô tài tới thì những người kia đã chết mấy ngày rồi, hẳn là không có gì đáng ngờ, xin hoàng thượng yên tâm.” Phương Hàng một cước đá Thạch Tu lăn trên mặt đất mắng to “Vô dụng!” Còn chưa đủ nhấc chân muốn đạp xuống.

“Hoàng thượng tha mạng” Thạch Tu nhanh chóng phủ trên đất cầu xin tha thứ. Phương Hàng lúc này mới thu chân về, lạnh giọng nói rằng: “Chuyện này ngươi nhất định phải làm tốt cho ta. Nếu lại thất bại ngươi cũng nên biết kết cục là gì.”

“Nô tài biết rồi.” Thạch Tu run tay run chân dập đầu đáp.

Đêm khuya, hai hắc y từ hoàng cung lặng lẽ lẻn vào Thành vương phủ. Bọn họ đến phòng ngủ của Tống Ứng Diêu, ẩn thân trong bụi rậm bên cạnh cửa sổ, đợi khi đội tuần canh Thành vương phủ cầm đèn lồng đi qua, một kẻ ra hiệu cho người kia đi thăm dò xem có người trong phòng hay không, mà chính hắn ngồi tại chổ chú ý động tĩnh bốn phía.

Nhận được chỉ thị, hắc y từ trong rừng cây nhẹ nhàng hướng cửa sổ nhảy xuống, nghiêng người tựa vào vách tường chuyển động mãi đến khi trông thấy cửa sổ ở trên đầu hắn mới dừng lại, trườn lên cửa sổ kề sát vào nghe ngóng. Nghe thấy bên trong không có động tĩnh gì mới ra hiệu cho đồng bọn chọc thủng giấy dán cửa sổ. Thông qua lỗ nhỏ hắn ghé mắt vào quan sát bên trong, hắn thấy bên trong có người nằm nghiêng, tóc dài rối tung đang say ngủ, xem thân hình có lẽ là một cô gái.

Hắc y quan sát nhất cử nhất động xung quanh, từ trong lòng móc ra khói mê cắm vào lỗ nhỏ trên giấy dán cửa sổ, hướng vào phòng ngủ Tống Ứng Diêu thổi một luồng khí mê. Một lát sau hắc y ra vẻ đã xong, gật đầu cùng đồng bọn. Đồng bọn của hắn từ bụi cây nhảy ra cùng hắn tìm đến cửa phòng ngủ. Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, lắc mình tiến vào phòng đến trước giường ngủ vén chăn rút gươm giơ lên. Hắc y đang muốn xuống tay bỗng nhiên hắn phát hiện nữ nhân trên giường là giả.

Hai hắc y nhân ngạc nhiên nhìn nhau. Một người dường như nhận ra được tình hình không hay vội la lên: “Không được! Đi mau!” Lời còn chưa dứt, hai mắt đã trợn trắng ngã xuống, trên cổ là một vết cắt.

Đồng bọn của hắc y còn chưa kịp phản ứng, liền cảm giác mát lạnh trên cổ, hai gã hắc y đồng loạt ngã xuống từng người một. Theo ánh trăng chiếu vào song cửa có thể nhìn thấy nửa gương mặt cùng dáng vẻ quen thuộc của người kia, chính là Trầm Sơ Tình, người mà Phương Đàn phái ở lại bảo vệ bên người Tống Ứng Diêu. Không ai biết nàng ra tay lúc nào và ra tay thế nào, nhưng nàng nếu đã ra tay, tất có người chết. Phương Hàng tuyệt đối sẽ không ra rằng Phương Đàn lại đi trước mình một bước, còn đào sẵn cạm bẫy cho hắn sa vào.

Đêm quá yên tĩnh giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, ánh trăng lành lạnh lại như chưa từng chứng kiến chuyện gì. Một con chim lạ bỗng cất tiếng kêu lanh lảnh trong màn đêm, sãi cánh tung bay về mặt trăng, nơi tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Đêm đó đoàn xe của Phương Đàn đến một trấn nhỏ nên cứ thế dừng chân ở trấn nhỏ này. Hoán Sơn dùng bạc bao hết một quán trọ tốt nhất ở đây, sau khi dọn dẹp sạch sẽ mới để Vương Gia vào nghỉ ngơi.

Hoán Sơn đưa Phương Đàn lên lầu, vừa lên cầu thang vừa báo cáo tình hình chi tiết: “Nô tài đã kiểm tra chung quanh quán trọn này rồi, cũng không có chỗ khả nghi nào. Cũng đã mời những người không liên quan ra ngoài, hiện tại trong này chỉ còn lại người của Vương phủ, xin Vương Gia yên tâm.” Phương Đàn đối với những việc Hoán Sơn làm đều rất yên tâm, thoả mãn gật đầu.

Hai người đi đến một gian phòng, Hoán Sơn nói: “Vương Gia chính là chỗ này.” Tiếp theo chỉ vào hai phòng bên cạnh nói rằng: “Hai phòng này là thị vệ vương phủ, Vương Gia buổi tối nếu như gặp phải nguy hiểm gì, hô một tiếng bọn họ sẽ lập tức có mặt.” Nói xong muốn giúp Phương Đàn mở cửa ra.

Phương Đàn ngăn Hoán Sơn: “Ngươi lui xuống trước đi.”

Hoán Sơn lập tức thu tay về: “Vâng.”

Chờ Hoán Sơn đi rồi, Phương Đàn cửa bước vào phòng. Trong phòng thu dọn vô cùng sạch sẽ tinh tươm, liền đến chén trà trên bàn cũng là mang từ phủ đến. Nàng ngồi vào ghế trước bàn, ngón tay thoáng chạm đến ấm trà vẫn còn ấm, có lẽ là Hoán Sơn vừa mới pha.

Nhấc lên tự rót cho mình một chén trà, còn chưa kịp uống đột nhiên có người từ phía sau lưng dùng đôi bàn tay che mắt của nàng.

Phương Đàn đầu tiên là sững sờ, “Vương phi.”

Người sau lưng không vui vội thu tay, hai tay ngược lại câu trên cổ nàng, cả người kề sát trên lưng nàng, cất giọng nói: “Vương Gia làm sao biết là thiếp chứ?”

Phương Đàn nâng chén trà lên môi xong liền thả xuống, cười hỏi ngược lại: “Ta sai người mang nàng đến đây, làm sao lại không biết?” Lúc ở cửa nàng cũng cảm giác được trong phòng có người, mới cố ý để Hoán Sơn lùi xuống.

“Đến bao lâu rồi?”

“Một ngày trước đã đến, vẫn ở trong phòng này.”

“Xem ra Hoán Sơn quá tắc trách đi, nàng đến mà hắn không cho ta hay, này thật không đúng nha! Không được, bản vương một hồi phải trị tội hắn mới được.” Phương Đàn nghiêm túc nói.

“Vương Gia” Tống Ứng Diêu vễnh môi, sau lưng Phương Đàn sau lưng cọ cọ: “Này không trách Hoán Sơn, là ta không cho hắn nói với ngài.”

“Thì ra là như vậy” Phương Đàn gật đầu, nếu như Hoán Sơn biết mà không nói với nàng đó mới là quái dị.

Tống Ứng Diêu nghi ngờ hỏi: “Vương Gia vì sao phải sai người mang thần thiếp đến nơi này?”

“Có kẻ xấu muốn hãm hại nàng, ta lo lắng nàng ở vương phủ không an toàn.”

Tống Ứng Diêu đứng thẳng dậy, tay vịn trên vai Phương Đàn sốt ruột: “Ta đi rồi còn mẫu phi làm sao bây giờ? Mẫu phi có thể hay không cũng gặp nguy hiểm “

Phương Đàn vỗ nhẹ tay nàng: “Nàng yên tâm, ta đã an bài xong.”

Tống Ứng Diêu thăm dò hỏi: “Vẫn là thánh thượng phái người gây ra sao?”

Phương Đàn trầm mặc gật đầu.

“Nếu cứ như vậy tính mạng Vương Gia có thể sẽ gặp nguy hiểm.” Tống Ứng Diêu vô cùng lo lắng.

“Binh lai tương đáng thủy lai thổ yểm ( binh tới tướng đỡ nước tới đất ngăn), hắn muốn tính mạng của ta cũng không dễ như vậy.” Phương Đàn uống cạn ly trà đáp lời Tống Ứng Diêu, nàng cũng không muốn làm cho Ứng Diêu lo lắng nên cũng không đề cập đến chuyện phát sinh trên núi, liền lãng sang chuyện khác: “Nàng vất vả đi đường rồi, bản vương cho hạ nhân nấu nước ấm, nàng tắm rồi đi ngủ đi.”

Tống Ứng Diêu thuận theo gật đầu.

Đêm khuya, bên ngoài quán trọ hoàn toàn yên tĩnh, ngẫu nhiên có thể nghe được xa xa truyền đến vài tiếng chó sủa, nhưng cũng rất nhanh lại tĩnh lặng. Phương Đàn nằm ở trên giường ôm Tống Ứng Diêu từ lâu đã ngủ say trong ngực, nàng thế nhưng một chút buồn ngủ đều không có. Đôi mắt nhìn người nào đó đang điềm tĩnh an giấc, trong đêm tối trút tiếng thở dài, nàng trước đây nào có quen thuộc với chuyện ôm một ai đó đi ngủ, người khác muốn chạm tới góc áo của nàng còn khó khăn, vậy mà sau này ngủ cùng Tống Ứng Diêu, hàng đêm phải ôm người ta vào lòng mới được, mấy ngày trước đây nàng không có Ứng Diêu bên cạnh, buổi tối đi vào giấc ngủ thật gian nan. Phương Đàn đem người trong ngực ôm càng chặt, gò má cọ cọ vào tóc xanh của nàng, chóp mũi tràn ngập mùi hương tóc. Trong lòng nhớ đến ngày tiên hoàng bị bệnh nằm liệt giường năm đó.

Trước khi Tiên hoàng tạ thế một ngày, tiên hoàng đột nhiên triệu kiến nàng vào cung. Nàng đến cung điện nơi tiên hoàng tịnh dưởng, lão thái giám bên người tiên hoàng dẫn đường cho nàng, đi chưa được mấy bước đã nghe nồng đậm mùi y dược. Tiên hoàng chịu cảnh ốm đau dằn vặt đã lâu, cả ngày ở trong cung. Trên dười triều đình giao toàn quyền lại cho cho Phương Đàn và Phương Hàng xử lý, ông cũng ít khi hỏi đến.

Phương Đàn ngửi thấy mùi thuốc, ánh mắt rơi vào màn che thỉnh thoảng phát ra tiếng ho khan, tiên hoàng nằm trong đó. Nàng hành lễ: “Tham kiến phụ hoàng.”

“Đàn, con đến rồi.” Người phía sau màn cho lại ho khan một cái nói rằng. Lão thái giám đến bên giường kéo màn che lộ ra người nằm bên trong. Phương Đàn ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một thân hình ốm o mảnh dẻ.

Trong ký ức của nàng, phụ hoàng thể trạng to lớn, lúc còn chưa bệnh mang theo hai “huynh đệ” bọn họ đến bãi săn cưỡi ngựa bắn tên. Không nghĩ mới một năm ốm đau lại biến ông thành hình dáng này. Phương Đàn chóp mũi chua xót, vội vã cúi đầu che giấu tâm tình của mình.

Tiên hoàng muốn ngồi dậy nhưng tay chân vô lực không cách nào gượng được, cuối cùng vẫn là thở dài: “Đàn, con đến dìu trẫm đi.”

“Vâng.” Phương Đàn gấp gáp đáp lời đứng dậy đến bên giường, hai tay cẩn thận đỡ lưng cho phụ hoàng, khi tay của nàng chạm vào xương sường của ông, nàng lập tức hoảng sợ, nàng muốn khóc nhưng cố nén cảm giác kia lại, một tay thu dọn gối dựa, sau đó từ từ thả ra cho phụ hoàng tựa vào thành giường, còn mình lùi xuống một chút.

“Được rồi, con ngồi xuống đi.” Tiên hoàng thở dài bắt đầu câu chuyện.

“Trẫm đã già, hiện tại đi đứng còn khó khăn. Vẫn là tuổi trẻ tốt hơn!”

“Phụ hoàng còn chưa già, phụ hoàng sẽ sống lâu trăm tuổi.”

Tiên hoàng cười đùa, nếp nhăn trên mặt hiện ra cả rồi, ông quay sang Phương Đàn nói với những người hầu hạ mình: “Các ngươi đều lui xuống đi.”

Lão thái giám cùng cung nữ tất cả đều lui ra ngoài.

Chờ mọi người đi rồi, tiên hoàng chăm chú nhìn Phương Đàn hỏi: “Con còn dự định gạt trẫm sao?” Ông tuy rằng ốm yếu, nhưng ánh mắt vẫn rất tinh anh.

Phương Đàn bị ánh mắt của ép đến sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng: “Nhi thần không có gì gạt phụ hoàng?”

“Lẽ nào không có sao?” Tiên hoàng giọng nói mang sát khí, ám chỉ nói: “Thân phận của con là ra sao?”