Vương Gia, Đi Thong Thả

Chương 39: Phanh thây Lý Thanh Nhữ



Bìa sách viết bốn chữ lớn Hán Cung Xuân Đồ chủ yếu đề cập đến chuyện bên trong hoàng cung Hán triều mấy trăm năm trước chính trị gút mắc, tình dục, ngoại tình, dục vọng chìm nổi.

Sách này là lúc ăn cơm tối Trương ma ma lén lút đưa cho nàng, nói nàng nhớ về xem. Trương ma ma còn nói nếu như nàng có thể học theo những điều trong sách này chỉ dẫn, Vương Gia sẽ rất vui vẻ, Vương Gia sẽ rất hài lòng, sẽ có tiểu thế tử. Nếu như có thể cùng Vương Gia xem, như vậy liền có thể rất nhanh có tiểu thế tử.

Nhưng mà sách này không thể bị người khác nhìn thấy, kể cả người hầu hạ bên cạnh cũng không được. Nàng ban đầu còn kỳ quái, sách gì mà thần bí như vậy, chỉ có thể cùng Vương Gia xem.

Nàng luôn luôn tin tưởng Trương ma ma, nên tự nhiên sẽ hiểu được vì sao Trương ma ma đưa cho nàng sách này. Sau khi ăn xong cơm tối, nàng cầm sách đi tới phòng ngủ, mới lật xem bìa sách liền đoán được bên trong viết cái gì, đỏ mặt vừa định đem sách đi cất thì Vương Gia đi vào, nàng hoang mang hoảng loạn đem sách nhét dưới gối. Cũng không biết Vương Gia có thấy nàng động tác nàng giấu sách hay không, nếu như nhìn thấy... A a a! Thực sự muốn chết rồi! Tống Ứng Diêu mặt đỏ hồng hồng vùi vào trong chăn, dùng sức lung lay, ở trong lòng không ngừng mà an ủi mình, Vương Gia không thấy cái gì đâu! Cái gì cũng không thấy! Cho dù nhìn thấy cũng rất nhanh quên mất!!! Điển hình là người có tật giật mình.

Đầu óc của nàng lúc này đều sắp loạn thành đoàn, trong lúc nhất thời cứ coi như Phương Đàn chưa nhìn thấy quyển sách nàng giấu, chỉ cần sách không rơi vào tay Vương gia thì Vương gia làm sao biết trong sách viết cái gì, nàng cũng không cần phải ngượng ngùng.

Một bên khác, Phương Đàn xem qua kết quả điều tra của Hoán Sơn mang về, mặt lạnh lùng ném những tư liệu kia lên bàn: “Xem ra quan trường chốn Giang Nam này cần phải dọn dẹp một lần.”

Suy nghĩ một chút mới phân phó Hoán Sơn: “Ngươi tất cả chứng cứ của bọn tham quan ô lại thu thập kĩ càng vào“. Còn cố ý nhấn mạnh: “Đặc biệt là Lý Thanh Nhữ”

Hoán Sơn đáp: “Vâng”

Cứ như vậy kế hoạch rung chuyển Giang Nam bắt đầu tiến hành.

Ngày hôm đó, Lý Thanh Nhữ ở kỹ viện tầm hoan mua vui. Hắn từ khi cho rằng Phương Đàn 'mở cửa' cho bọn hắn liền vui mừng như mở cờ trong bụng. Vừa không ngừng phái người tung tin cho các thí sinh vừa sống cuộc sống phóng túng, phải đem thời gian tổn thất mấy tháng trước bù đắp lại!

Hoa nương dùng khăn lụa màu phấn hồng bịt mắt hắn lại để hắn mò mẫm tìm các nàng. Lý Thanh Nhữ duỗi dài tay tìm tòi, trên môi nở nụ cười dê cụ nói: “Ai một hồi bị bản đại nhân bắt được, tối nay phải hầu hạ bản đại nhân ta đây”

Hoa nương nhanh chân chạy sang chổ khác không cho hắn tóm được các nàng: “Chờ khi đại nhân bắt được tỷ muội chúng ta rồi hãy nói đi, bây giờ vẫn còn sớm“. Một người trong đám Hoa nương lớn tiếng trả lời.

Một Hoa nương khác chế nhạo hắn: “Chỉ sợ thân thể đại thân chịu không nổi tỷ muội chúng ta dằn vặt.” Lời này vừa nói ra, đám Hoa nương ở đây cười phá lên.

“Các người ngứa da đúng không! Chờ bản đại nhân bắt được các ngươi, nhất định trừng trị các ngươi một phen, để cho các ngươi nếm thử bản đại nhân lợi hại ra sao“. Lý Thanh Nhữ làm bộ hung hãn nói.

Những Hoa nương kia căn bản là không sợ hắn, có loại nam nhân nào mà các nàng chưa từng thấy, từ quan chức, phú thương ngang ngược, cho tới nông dân, tiểu thương, hòa thượng, đàn ông chỉ một mục đích muốn lên giường với nữ nhân mà thôi. Các Hoa nương lớn tiếng khiêu khích hắn: “Đại nhân tới a! Chúng ta chờ đại nhân trừng trị chúng ta đây.”

Một Hoa nương lặng lẽ đến sau lưng Lý Thanh Nhữ đưa tay ra đập vào đầu hắn, Lý Thanh Nhữ mặc dù có chút đau đớn thế nhưng hắn không còn tâm tình nào mà la ó, tập trung muốn tóm được các nàng. Hắn lập tức xoay người tóm Hoa nương kia nhưng vẫn là chậm một bước để Hoa nương kia nhanh nhẹn chạy thoát.

Các nàng thấy cảnh này rất rất muốn cười to lên. Vì không muốn bị hắn bắt được nên đành nén cười, di chuyển khắp gian phòng tránh né hắn.

Có Hoa nương nọ liễm thanh nín thở trốn đằng sau cây cột, chờ Lý Thanh Nhữ đi tới liền ôm cây cột hô to: “Đại nhân ta ở đây”

Lý Thanh Nhữ theo tiếng gọi nhào tới, bịch một tiếng cái trán đụng vào cây cột. Lần này những Hoa nương kia không thể nhịn cười được nữa liền phá lên cười thật lớn.

Lý Thanh Nhữ một tay vuốt cái trán bị sưng, một tay chỉ vào không khí lớn tiếng nói rằng: “Được lắm, dám đùa bản đại nhân, bản đại nhân sẽ không bỏ qua cho các ngươi” Vừa nói vừa tăng bước chân hướng nơi nào có người mà nhào đến.

Các Hoa nương nhìn nhau, đang muốn đùa cợt hắn lần nữa, đột nhiên cửa phòng đột nhiên mở ra.

Từ bên ngoài một đội quan binh đi vào, người đi đầu là một vị võ tướng trên người khoác bộ quan quan phục, bàn tay nắm chặt chuôi đao, một thân lệ khí. Các nàng Hoa nương không biết xảy ra chuyện gì, nhìn thấy bọn họ hung hăng đi đến liền kinh hãi thét lên sợ đến hồn vía lên mây, toàn thân run rẩy.

Mà Lý Thanh Nhữ vẫn hồn nhiên không biết cứ như trước tìm bắt các Hoa nương, nghe được không có ai nói gì còn tưởng mấy Hoa nương lại muốn chơi trò gian trá gì khác, hắn hèn mọn cười nói: “Tiểu nương tử đừng chạy, bản đại nhân tới đây, bản đại nhân tối nay sẽ đối tốt với nàng”

Trong phút chốc hắn lao về phía trước bàn tay tìm thấy một cơ thể ấm áp, hắn cho rằng là của Hoa nương liền ôm chặt người trước mặt như hổ rình mồi cười to: “Bắt được rồi“. Ban đầu hắn còn kỳ quái cái vì sao Hoa nương không giãy dụa, nghĩ lại có lẽ là đây là ý tứ của Hoa nương, như vậy hắn liền không khách khí.

Hắn dùng sức cọ cọ thân thể võ quan nói: “Bản đại nhân bắt được rồi, mau mau để bản đại nhân hôn một cái.” Nói liền chu cái mỏ đầy mỡ, vươn cái cổ dài vào ngực võ quan. Lý Thanh Nhữ so với võ quan lùn hơn rất nhiều, hắn cứ đeo bám trên người võ quan còn làm những động tác kia, quả thực chính là rất muối ói.

Võ quan sắc mặt tối sầm, giơ tay lên dùng sức hướng vào mặt của hắn tát một cái.

Bộp một tiếng, năm lằn ngón tay in trên gương mặt béo núc của hắn phát ra thanh âm đinh tai nhức óc. Lý Thanh Nhữ bị một tát này làm đầu óc choáng váng, đặt mông ngồi vào trên đất, chỉ cảm thấy toàn thân điên đảo, bên tai ầm ầm tiếng động không phân rõ được đâu là thiên đàng đâu là địa ngục. Trên mặt hiện ra dấu tay đỏ ngầu. Này coi như võ quan đã hạ thủ lưu tình, nếu không phải vậy một cái tát này đánh hắn đến thổ huyết chứ không phải thường.

Lý Thanh Nhữ co quắp ngồi dưới đất, thở hào hển, đợi đến lúc khôi phục bình thường hắn tức miệng mắng: “Tên khốn kia dám đánh bản đại nhân, không muốn sống có phải không. Cho ngươi thuốc màu ngươi đã muốn mở phường nhuộm“. Giơ tay kéo khăn lụa xuống muốn nhìn xem là gã nào dám đánh hắn.

“Đại nhân...” Một Hoa nương thân thiết với Lý Thanh Nhữ gọi hắn, giọng nói run run muốn nhắc nhở Lý Thanh Nhữ liền bị võ quan lạnh lùng trừng một cái, nhất thời nghẹn họng rụt cổ vào.

Lý Thanh Nhữ kéo khăn lụa xuống ngẩng đầu lên nhìn, thấy người trước mặt không phải là Hoa nương thanh lâu, hơn nữa lại là một võ quan ăn mặc quan phục cấp bậc Đô úy, hắn sững sờ hỏi “Ngươi là ai?”

“Ngươi chính là khảo quan Lý Thanh Nhữ?” Võ quan nghiêm mặt hỏi.

Lý Thanh Nhữ ngồi dưới đất ngu si gật đầu: “Chính là hạ quan, không biết tướng quân tìm hạ quan có chuyện gì?”

Võ quan cười lạnh nói: “Lý đại nhân thật có nhã hứng. Sắp khoa cử rồi vậy mà còn có tâm tư vui đùa.” Võ quan nắm cổ áo của hắn, cánh tay hơi dùng sức xong lại buông hắn ra nói rằng: “Xin Lý đại nhân đi theo ta một chuyến đi.”

Lý Thanh Nhữ vẫn không hiểu hiện tại là tình huống gì mới mở miệng hỏi: “Đô úy muốn dẫn hạ quan đi đâu?”

“Lý đại nhân đến nơi, tự nhiên sẽ biết” Võ quan nói xong không chờ Lý Thanh Nhữ nói tiếng nào, hắn liền hướng khoát tay ra hiệu cho quan binh phía sau đi tới vặn tay Lý Thanh Nhữ ra phía sau, đem hắn áp giải như tù binh. Lý Thanh Nhữ bị đau hô to lên tiếng, thấy có gì đó không đúng hắn vội vã hét lớn: “Đô úy đến cùng có chuyện gì, vì sao đối xử hạ quan như thế, hạ quan cũng là mệnh quan triều đình, nếu như xảy ra điều gì sai lầm, Đô úy gánh nổi không”

Võ quan trào phúng cười một tiếng: “Ngươi còn biết ngươi là mệnh quan triều đình, tham ô nhận hối lộ, ức hiếp bách tính, này là chuyện mệnh quan triều đình nên làm sao!”

Lý Thanh Nhữ nghe vậy mồ hôi lạnh chảy ướt sũng cả người, lẽ nào việc bán đề thi bị moi móc? Không thể nào! Vương Gia không phải đã đáp ứng dễ dãi cho bọn họ hay sao? Lẽ nào Vương Gia đổi ý?

Võ quan cũng không muốn cùng hắn dài dòng văn tự, trực tiếp ra lệnh: “Lôi đi, mang tới nha môn, chờ Vương Gia xử lý.”

Lý Thanh Nhữ nghe được hai chữ Vương Gia nhất thời sợ hãi hét lớn: “Các ngươi muốn dẫn ta đi nơi nào! Ta muốn gặp Vương Gia! Ta muốn gặp Vương Gia! Vương Gia nhất định là hiểu lầm.” Hắn vùng vẩy thân thể mập mạp giãy dụa lung tung.

“Có phải hiểu lầm cũng không đến lượt ngươi nói, tất cả chân tướng sự thật chờ gặp Vương Gia tự khắc sẽ rõ ràng.” Võ quan vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu cho quan binh giữ chặt Lý Thanh Nhữ không cho hắn trốn thoát.

Hai quan binh ngầm hiểu càng ấn mạnh lên người Lý Thanh Nhữ.

Cơ thể Lý Thanh Nhữ sớm đã bị nữ nhân chuốc rượu đến say, giãy dụa một hồi liền kiệt sức ngồi dưới đất cầu khẩn: “Đô úy hãy thả hạ quan ra, vạn nhất chỉ là hiểu lầm mà cứ như vậy đi ra ngoài, sau này hạ quan làm sao gặp người khác“. Hắn chết đến nơi rồi còn cố nghĩ mặt mũi của mình.

“Cái này không thể được, vạn nhất ngươi nửa đường chạy trốn thì làm sao bây giờ, Đô úy ta đây làm sao ăn nói với Vương gia” Võ quan cau mày.

“Đô úy yên tâm, hạ quan sẽ không chạy trốn.” Lý Thanh Nhữ đưa ba ngón tay lên thề son sắt bảo đảm.

Hắn biết Đô úy căn bản không bao giờ tin tưởng chuyện hoang đường của hắn, đôi mắt liếc dọc liếc ngang đếm xem có bao nhiêu quan binh xem coi mình có cơ hội chạy trốn hay không. Hắn vẫn không tin những người này là do Vương Gia phái tới, vạn nhất trên đường đi bọn họ thủ tiêu hắn luôn thì làm sao bây giờ, vẫn là chính mình nên tìm Vương Gia để hỏi rõ ràng. Hắn một lòng cho rằng Phương Đàn hiểu lầm hắn, nhưng không nghĩ làm gì có chuyện hiểu lầm này, hắn nếu chạy trốn đến gặp Phương Đàn thì coi như là tự chui đầu vào rọ.