Vương Gia, Đi Thong Thả

Chương 4: Tống Ứng Diêu



Sau khi cười đủ, hắn lệnh cho hạ nhân gọi Đại phu nhân và trưởng nữ Tống Ứng Diêu ra đại sảnh.

Tống Ứng Diêu ở trong khuê phòng đang thêu khăn tay, hạ nhân đến gọi nàng đi gặp Tống Trưng Chi, tay đặt kim xuống, nàng nghi hoặc bước đến đại sảnh. Trong sảnh chỉ thấy cha của nàng Tống Trưng Chi cùng mẹ của nàng đều ngồi ngay ngắn, nàng đi tới trước mặt bọn họ hành lễ “Nữ nhi thỉnh an phụ mẫu.”

Tống Trưng Chi khoát tay ra hiệu nói: “Đứng lên đi.”

“Vâng, phụ thân.” Tống Ứng Diêu đứng lên, lẳng lặng ở cạnh bên.

Tống Trưng Chi cẩn thận tỉ mỉ quan sát Tống Ứng Diêu, hắn ít quản chuyện nhà, nữ nhi sau khi lớn lên hắn cũng ít khi nhìn thấy, có lẽ là không nhớ rõ dáng vẻ của nàng trước đây. Sau khi hắn nhìn kỹ mới phát hiện con gái của mình không chỉ càng lớn càng càng đẹp, dung nhan mỹ lệ hơn nữa mọi cử chỉ hành động có lễ có nghi, tuyệt đối xứng đôi với Thành vương, hắn thoả mãn vuốt râu gật gù liền hướng Tống phu nhân đối diện nức nở khen “Phu nhân sinh một nữ nhi thật tốt a.”

Tống phu nhân bị lời nói của hắn làm cho mờ mịt, không hiểu hỏi “Lão gia đây là ý gì?”

Tống Trưng Chi không trả lời Tống phu nhân, tiếp tục hỏi Tống Ứng Diêu “Ta nhớ Ứng Diêu năm nay cũng mười bảy chứ?”

Tống Ứng Diêu gật đầu “Con gái năm nay vừa vặn mười bảy.”

“Lớn như vậy, cũng nên gả đi.” Tống Trưng Chi lờ nói đầy ẩn ý.

Tống phu nhân nghe được Tống Trưng Chi nhắc đến việc kết hôn của Tống Ứng Diêu liền như mở cờ trong bụng: “Thiếp đang muốn cùng lão gia nói đây, tỷ tỷ của thiếp mấy ngày trước đây đến dạm hỏi Ứng Diêu cho nhi tử. Thiếp cảm thấy Ứng Diêu và biểu ca rất thích hợp, thân lại càng thân, không bằng...”

Tống Trưng Chi không nghĩ tới vợ mình sẽ bàn chuyện này, mặt nhất thời sa sầm xuống, lên tiếng đánh gãy lời của Tống phu nhân: “Từ chối đi.”

Tống phu nhân đang cao hứng bỗng nhiên mặt cứng lại rồi hỏi “Tại sao, lão gia?”

“Sau này không nên nói những lời này nữa, danh tiếng của Ứng Diêu có thể không tốt.” Tống Trưng Chi nghiêm mặt nói, một hồi nhịn không được trong lòng mừng như điên, mỉm cười nói: “Hoàng thượng cho tứ hôn cho Ứng Diêu rồi!”

Nghe nói như thế Tống phu nhân cùng Tống Ứng Diêu đều cả kinh. Tống phu nhân trợn to hai mắt, hỏi “Lão gia ngươi đây là nói cái gì “

Tống Trưng Chi cho rằng phu nhân nghe không hiểu, thành thật lại lặp lại một lần nữa “Hoàng thượng tứ hôn cho Ứng Diêu rồi!”

“Tứ hôn cho Thành vương.” Tống Trưng Chi dương dương tự đắc “Sau này chúng ta là nhạc gia của Thành vương.”

Tống Ứng Diêu cùng Tống phu nhân càng kinh ngạc. Tống phu nhân trước tiên phản ứng lại, hỏi gặn Tống Trưng Chi “Lão gia, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”

“Hôm nay ta vào triều, hoàng thượng đột nhiên ban dưới ý chỉ tứ hôn. Ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra. Bất quá chuyện tốt này rơi vào nhà chúng ta, chúng ta có cái gì mà không được?”

Tống phu nhân lo lắng hỏi “Trong này sẽ không có vấn đề gì chứ?”

Tống Trưng Chi trợn to hai mắt, đập trác nói: “Làm sao có khả năng.”

“Hoàng thượng nhất ngôn cửu đỉnh, làm sao có khả năng có vấn đề gì.” Hắn lại hướng Tống phu nhân giải thích, sau đó quay sang Tống Ứng Diêu gọi: “Ứng diêu?”

“Vâng? Phụ thân gọi hài nhi?” Tống Ứng Diêu còn khiếp sợ với những lời Tống Trưng Chi vừa nói, trì độn trả lời.

“Ứng Diêu, con nhìn phụ thân.” Tống Trưng Chi thành khẩn nhìn Tống Ứng Diêu nói rằng.”Ứng Diêu, những gì phụ thân nói với con, con phải nhớ kỹ, không thể quên.”

Tống Ứng Diêu vạn bất đắc dĩ cũng nhìn vào mắt Tống Trưng Chi.

“Ứng Diêu a, sau khi con cùng Vương Gia kết hôn, phải cố gắng chăm sóc Vương Gia, tranh sủng ái. Có cơ hội nhất định ở trước mặt Vương Gia nói tốt vài câu cho phụ thân, làm cho hắn nâng đỡ phụ thân. Ta nuôi dưỡng con lớn từng này dù sao cũng không dễ dàng, con cũng không thể thành Vương phi liền quên mình xuất thân từ đâu...”

Sau khi Tống Trưng Chi tận tình khuyên nhủ, dừng lại uống một hớp trà, còn muốn nói tiếp nhưng phát hiện những gì tốt đẹp nên nói cũng đã nói rồi. Hắn còn lo lắng về Tống Ứng Diêu nên đệm thêm: “Phụ thân muốn nói chính là những lời này, cũng không có chuyện khác, con lui xuống đi, ta muốn cùng mẹ con bàn chút chuyện.”

Tống Ứng Diêu hoảng hoảng hốt hốt trở lại khuê phòng của mình ngồi bất động trong phòng, đến cơm tối cũng quên ăn. Ban đêm ngồi thẫn thờ nhìn ánh nến đờ ra. Hiển nhiên nàng đối với tất cả những chuyện phát sinh hôm nay đều không tiêu hóa nổi.

Hoàng thượng vì sao đột nhiên chỉ hôn cho nàng đây? Tống Ứng Diêu trong đầu không rõ lắm. Theo tính tình phụ thân mà nói, chỉ cần ông không lên tiếng, người ngoài nhất định sẽ không biết Tống Trưng Chi còn có một đứa con gái là Tống Ứng Diêu. Mẹ của nàng còn hay lo gả nàng không được nữa kìa.

Tống Ứng Diêu lại nghĩ Hoàng thượng là chi chủ thiên hạ, có cái gì mà ngài không biết. Như vậy liền rõ ràng.

Còn về Thành vương, nàng cũng từng nghe nói một ít, chỉ biết hắn mười hai tuổi xuất cung lập phủ, đến nay đã tám năm. Nhớ đến Thành vương năm nay 20 tuổi, truyền thuyết tương truyền ngài ấy đẹp trai vô song, dáng vẻ đường đường làm bao nhiêu khuê nữ ái mộ, vì sao đến nay còn chưa lập phi, lẽ nào ngài ấy có bí mật gì không muốn cho người khác biết? Tống Ứng Diêu phát hiện mình càng nghĩ càng xa, vội vã lắc lắc đầu, kéo dòng suy nghĩ của mình về ngay thẳng. Ánh nến lung linh chiếu rọi khuôn mặt tú lệ của Tống Ứng Diêu. Loáng một cái đã đến nửa đêm, Tống Ứng Diêu vẫn không ngủ được.

“Haizzzz.” Nàng nhẹ giọng thở dài một hơi, gả cho ai cũng là gả, sau khi đến tuổi dựng vợ gả chồng nàng đã nghĩ như thế, hiện tại cần gì phải làm khó dễ chính mình, xoắn xuýt nhiều như vậy. Chỉ hy vọng người kia cũng tốt, cho dù không thể phu thê cầm sắt, chỉ cần cử án tề mi tương kính như tân cũng được rồi. Suy nghĩ thông suốt, nàng thổi tắt nến nằm trên giường ngủ.

Bởi đêm qua ngủ muộn, Tống Ứng Diêu hôm nay mãi đến tận giờ Thìn mới dậy, sau khi dùng qua điểm tâm liền bị Tống phu nhân gọi đến phòng của bà.

Tống phu nhân do dự nói rằng: “Ứng Diêu liên quan đến chuyện hôn sự..., “

“Con đồng ý.”

Tống phu nhân nghe Tống Ứng Diêu nói đồng ý, lông mày đang nhíu chặt mới giãn ra: “Vậy mẫu thân cũng yên tâm. Thánh mệnh khó trái, nếu con không muốn, phụ thân con cũng không cách nào kháng chỉ.”

Tống Ứng Diêu trong lòng đối với điều này rất rõ ràng, cho dù không muốn gả cho Thành vương, nàng cũng sẽ không nói ra miệng.

Tống phu nhân thở dài: “Con cùng biểu ca từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã, hắn đối với con có tình ý, bên ngoài nhìn đã biết, nhưng đáng tiếc...”

“Con gái đối với biểu ca chỉ là tình huynh muội, cũng không có tâm ý ái mộ. Mẫu thân sau này đừng nên nhắc đến biểu ca.” Tống Ứng Diêu nghe thấy Tống phu nhân nói đến biểu ca, vội vàng giải thích cho mọi chuyện sáng tỏ.

Tống phu nhân khó mà tin nổi nhìn Tống Ứng Diêu “Thật sao?” Tống ứng diêu gật đầu khẳng định.

“Mẫu thân còn tưởng rằng con cũng có tình cảm với biểu ca, đã như vậy thì không nhắc nữa “

“Con tin tưởng biểu ca nhất định sẽ gặp được nữ tử tốt hơn con.” Tống Ứng Diêu thấp mi nói. Nàng thật sự đối với biểu ca một chút ý tứ đều không có, từ nhỏ cùng nhau lớn lên cũng chỉ có tình huynh muội mà thôi, ai biết biểu ca sẽ thích nàng. Nàng mấy lần khéo léo từ chối tình cảm của biểu ca, nhưng đôi lần trông thấy dáng vẻ thâm tình của biểu ca, nàng không đành lòng đem lời từ chối nói ra miệng. Mãi kéo dài đến bây giờ, nàng còn nghĩ chính mình thật sự sẽ gả cho biểu ca nên không cần nhắc đến, vậy mà tự dưng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

“Thôi, thôi, không đề cập tới biểu ca con nữa.” Tống phu nhân chỉ biết lắc đầu, bà cũng không biết trong lòng con gái của mình trong lòng suy nghĩ gì, hài tử lớn rồi liền không cần trưởng bối.

Tiếp đó bà thật lòng căn dặn Tống Ứng Diêu: “Nội viện của Vương Gia cũng không biết có bao nhiêu nữ nhân, phụ thân con chức quan thấp bé, nhà chúng ta cũng không thể trợ giúp cho con cái gì, sau khi gả đi, con chỉ có một mình, nhất định phải chăm sóc thật tốt chính mình.”

“Ngàn vạn phải nhớ không được có lòng tham, đừng tranh nhiều thứ với người khác. Giữ mình trong sạch. Phụ thân coni nói...” Tống phu nhân dừng một chút, bà thấp giọng: “Không muốn thì đừng làm nữa, sống vì mình mới quan trọng nhất.”

Tống Ứng Diêu trong lòng dâng lên từng trận chua xót, nỉ non “Mẫu thân..”