Đối với Phương Đàn mà nói, bất kể là một cái ôm ấp hay là một cái hôn, chỉ cần có thể làm cho trong lòng Tống Ứng Diêu cảm thấy an ủi, chỉ cần làm cho Tống Ứng Diêu cảm giác được rằng Vương Gia của nàng không phải không yêu nàng thì cho dù làm bất cứ chuyện gì Phương Đàn cũng chấp nhận.
Hiện tại Phương Đàn chỉ có thể cho nàng ấy được như vậy, nhiều hơn nữa không phải nàng không muốn mà là nàng sợ nàng làm không được.
Ssáng sớm hôm sau mọi người trở lại kinh thành. Khi đó thời gian vẫn còn sớm, trời chỉ vừa hừng đông vẫn còn mờ mịt, sương mù mông lung, khí lạnh tràn ngập nơi nơi. Quầy hàng hai bên đường phố còn chưa mở cửa, khe cửa lộ ra ánh sáng hiu hắt chứng tỏ chủ các quầy hàng đã dậy từ sớm chuẩn bị khai trương. Đường không bóng người, từ đầu đường đến cuối đường một mảng yên tĩnh. Một đội xe ngựa nhanh chóng chạy trên mặt đường, vòng quanh bánh xe làm thức tỉnh bao nhiêu người còn đang say mê giấc mộng vàng.
Đến trước cửa vương phủ, Phương Đại đã có mặt ở đó chờ hồi lâu. Thấy xe ngựa đến, chưa kịp đình ổn liền vội vã chạy lên phía trước cung kính: “Vương Gia”
Người đánh xe cho xe ngựa bình ổn, từ trên xe nhảy xuống thả một cây thang bên hông xe. Sau đó màn xe được nhấc lên, Phương Đàn từ trong xe ngựa đi ra nhìn thấy cửa vương phủ quen thuộc cùng các hạ nhân đã sớm chờ đợi, bèn kinh ngạc hỏi: “Phương thúc, làm sao sớm vậy?”
Phương Đại mừng tít mắt: “Nghe vương gia hôm nay trở về, lão nô sớm đã chờ ở đây”
Phương Đàn quan tâm: “Buổi sáng trời lạnh, đối với thân thể của thúc không được tốt, sau này đừng dậy sớm như vậy nữa”
“Vâng, vâng, Vương Gia đã trở về, lão nô liền không cần dậy sớm nữa” Phương Đại thụ sủng nhược kinh, trên mặt toát ra nét cười vui vẻ, râu mép trên môi run lên mấy lần. Lão ngoài miệng nói như vậy, nhưng Phương Đàn biết lần sau nàng có xuất hành đi đâu, lúc trở lại lão ấy nhất định sẽ lại chờ như thế.
“Vương Gia, Vương phi đâu?” Phương Đại liếc nhìn mặt sau xe ngựa hỏi. Thời điểm Vương phi rời khỏi phủ lão có biết đến. Vì thế khi không thấy Vương phi xuất hiện, lão có chút không yên lòng.
Lời còn chưa dứt, Tống Ứng Diêu từ trong xe ngựa đi ra, tôn kính chào hỏi: “Phương thúc”
“A” Phương Đại vô cùng phấn khởi đáp một tiếng, hắn không nghĩ tới Vương Gia cùng Vương phi lại ngồi chung xe ngựa trở về, có chút giật mình, nhưng đối với việc Vương Gia cùng Vương phi ân ái, lão lại thích nghe ngóng nhất: “Vương Gia và Vương phi đều trở về là tốt rồi.”
Phương Đàn thấy Tống Ứng Diêu đi ra, xoay người quay về giúp nàng choàng áo: “Nàng có lạnh không?” Không quan tâm chút nào ánh mắt của người khác.
Trước mặt mọi người được Vương Gia ôn nhu như vậy, Tống Ứng Diêu thật ngại, xấu hổ lắc đầu: “Thiếp không lạnh.” Mùa xuân sắp trôi qua, khí trời dần dần biến nhiệt, tuy rằng buổi sáng vẫn còn chút hàn khí, thế nhưng cũng không đến nỗi lạnh lắm. Mọi người bắt đầu mặc ít y phục trên người, ngay cả áo choàng đều là do Phương Đàn khoác thêm cho nàng, nếu không phải vậy nàng cũng chỉ mặc mỏng manh vài ba cái xiêm y.
Phương Đại mang tình yêu của Vương Gia đối với Vương phi ghi vào trong mắt, trong lòng cảm giác sâu sắc vui mừng. Lão dùng ánh mắt trân trọng nhìn hai người bọn họ, càng nhìn càng cảm thấy hai người xứng đôi, đứng chung một chỗ liền như Kim đồng Ngọc nữ, vung tay nhấc chân đều mang theo ý tứ hòa hợp phượng loan.
Vương Gia xuống xe ngựa trước, Vương phi cũng cất bước theo sau, lão định xoay người lại dìu Vương phi, mà Vương phi một tay đặt trong lòng bàn tay Vương Gia, một tay nhấc váy cẩn thận bước xuống.
Khi Vương phi bước xuống, tay còn lại của Vương Gia cũng che chở cho nàng, đôi mắt không rời bước chân của nàng, chỉ lo Vương phi vấp phải váy dài trượt ngã. Sau khi hai người bước xuống lại ngọt ngào nhìn nhau nở nụ cười, từ trong mắt của hai người chỉ có bóng dáng đối phương, không hề tồn tại một người nào khác.
Ai nha ai nha, hình ảnh quá đẹp, lão già ta ở đây thật phá hỏng phong cảnh, có muốn hay không lão tạm thời tránh ra một chút.
“Chúng ta vào đi thôi.” Phương Đàn nói với Tống Ứng Diêu.
“Đúng rồi, Vương Gia Vương phi mau vào đi“. Phương Đại phục hồi tinh thần, khom lưng nói.
“Khoảng thời gian này vương phủ có chuyện gì không?” Phương Đàn đỡ tay Tống Ứng Diêu, chuyển hướng vào trong vương phủ đi tới, vừa đi vừa hỏi Phương Đại.
Phương Đại ở bên cạnh suy nghĩ: “Không có chuyện gì lớn, chỉ có mấy đại thần thỉnh thoảng sẽ phái hạ nhân đến hỏi Vương Gia đã về hay chưa”
“Ừ” Phương Đàn chớp mi: “Bọn họ có chuyện gì không?”
“Bọn họ phái người đến nhưng không có nói gì thêm. Chỉ nói lão nô khi nào Vương Gia về thì phái người sang quý phủ bọn họ thông báo một tiếng.”
“Vị đại thần nào phái người tới?” Phương Đàn hỏi.
“Có Thượng thư bộ Lễ...” Phương Đại nói ra danh tính mấy vị đại nhân. Phương Đàn nhớ kỹ từng tên chuẩn bị chờ khi mình rảnh rỗi sẽ hẹn gặp sau.
Phương Đại nói xong, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, nghiêng nghiêng thân thể nhìn Tống Ứng Diêu nói: “Còn có bên nhà mẹ ruột Vương phi cũng phái người lại đây thăm hỏi, có hỏi là Vương phi có thể về thăm nhà một chuyến hay không, bằng không để choTống phu nhân sang đây gặp gỡ Vương phi cũng được.”
“Vậy à” Phương Đàn ở trên bậc thang bước xuống, nghiêng đầu sang nhìn Tống Ứng Diêu, lại quay lại nhìn Phương Đại.”Có chuyện gì không?”
“Chỉ là người nhà mong nhớ Vương phi mà thôi.” Phương Đại tiếp tục: “Lão nô nghĩ, Vương phi cùng Vương Gia cùng đi Giang Nam cũng không biết bao lâu mới về, vì thế đã tạm thời từ chối.” Phương Đàn sáng tỏ gật gù, lão lại chuyển hướng sang Tống Ứng Diêu bên kia nói rằng: “Vương phi muốn trở về hay là mời Tống phu nhân sang để lão nô sắp xếp thiếp mời”
Phương Đàn nhìn về phía Tống Ứng Diêu thấy nàng có ý muốn nghe ý kiến của mình, liền cười: “Nhạc gia lâu như vậy không nhận được tin tức của nàng, nhất định là lo lắng, nàng muốn về hay là muốn để Tống phu nhân đến vương phủ?”
Tống Ứng Diêu suy nghĩ một chút: “Thiếp muốn trở về”
Phương Đàn thong thả nói rằng “Nếu muốn về thì cứ về. Rời đi kinh thành lâu như vậy rồi, về thăm nhà cũng là chuyện phải làm”
Tống Ứng Diêu mơ hồ đoán được lúc này về sẽ gặp phải chuyện gì. Nàng đã gả cho Vương Gia gần một năm, lúc trước còn chưa gả nàng đã đáp ứng nói giúp cho phụ thân, đến nay chậm chạp vẫn chưa có động tĩnh, theo tính tình của phụ thân hẳn là đã cuống lên. Kéo dài đến lúc này mới lại đây hỏi dò, có lẽ là do mẫu thân khuyên can.
Còn có lời mẫu thân căn dặn khắc ghi trong tâm, nàng không cách nào nói cho bà biết chuyện của nàng và Vương Gia hiện tại, cũng không thể giải thích vì sao đến bây giờ nàng còn chưa mang thai, chẳng lẽ nói với mẫu thân rằng thân thể của mình có vấn đề hay phải nói thân thể Vương Gia có vấn đề, nhưng rõ ràng phu thê hai người thân thể đều rất khỏe mạnh.
“Làm sao?” Phương Đàn thấy Tống Ứng Diêu nét mặt thất lạc, nghi hoặc hỏi.
Tống Ứng Diêu lắc đầu: “Không có chuyện gì” Lông mày như trước ngưng tụ
Phương Đàn suy tư một trận: “Bằng không bản vương cùng nàng trở về”
Tống Ứng Diêu nghe vậy vội vã lắc đầu: “Vương Gia vừa mới trở về, bận bịu rất nhiều việc, làm sao có thể vì thần thiếp lãng phí thời gian, thần thiếp một mình về nhà là được rồi.”
Phương Đàn nghĩ đến biện pháp lưỡng toàn hơn: “Bằng không để Tống phu nhân đến vương phủ ở mấy ngày đi, để bản vương cũng kính hiếu đạo.” Trong tính toán của nàng, Tống Ứng Diêu về nhà là vì Tống phu nhân và Tống Bằng Trình. Tống Bằng Trình hiện sự nghiệp học hành đang bề bộn không có ở Tống phủ, như vậy nàng ấy về nhà chính là vì thương nhớ Tống phu nhân, như vậy cứ mang Tống phu nhân sang vương phủ ở thì có cái gì không được, còn có thể làm cho hai mẹ con họ vui vẽ một quãng thời gian.
Tống Ứng Diêu lông mày hơi động, mừng rỡ như điên: “Vương Gia có thật không?” Nàng mong đợi sẽ có thời gian ở cùng mẫu thân nhiều hơn.
Phương Đàn vòng tay sau lưng ôm eo của nàng cười: “Ta có thể gạt nàng sao?”
Phương Đàn chuyển sang hướng Phương Đại: “Phương thúc...”
Nàng chưa kịp nói hết lời, Phương Đại đã tiếp: “Lão nô biết rồi, lão nô lập tức phái người đi Tống phủ đưa thiếp mời.”
Phương Đàn hài lòng nói với Tống Ứng Diêu: “Những chuyện khác chúng ta đi hãy nói.”
Tống Ứng Diêu đáp: “Được.” Hai người đồng thời cất bước vào cửa.
Phương Đàn lại hỏi Phương Đại: “Thái phi có khỏe không?”
Phương Đại đang định trả lời thì nhìn thấy a hoàn hầu hạ Thái phi đang dìu Thái phi đứng ở hàng lang, lão liền đem lời muốn nói nuốt xuống.
A hoàn thấy bọn họ đến vội thưa khẽ vào tai Thái phi, Thái phi định thần nhìn Phương Đàn từ xa trở về, bước chân ra hiên đón nhi nữ.
Phương Đàn nhìn thấy bà ở ngay trước mắt, mừng rỡ gọi: “Mẫu phi.” Tăng nhanh tốc độ hướng Thái phi đ tới, mà Tống Ứng Diêu thì lại đi sát đằng sau Phương Đàn.
Phương Đàn đi tới từ tay a hoàn tiếp nhận tay Thái phi nắm chặt: “Mẫu phi, hài nhi trở về”
Thái phi cười mừng vui: “Trở về là tốt rồi.” Bà giơ tay vuốt mặt Phương Đàn đau lòng nói rằng: “Con gầy”
Lúc này Tống Ứng Diêu ở một bên hành lễ: “Nhi thần tham kiến mẫu phi.”
Thái phi nghe vậy thả tay Phương Đàn ra chuyển sang nắm chặt tay Tống Ứng Diêu, liếc nhìn mặt của nàng, quan tâm: “Con cũng gầy.”
Phương Đàn ở một bên học theo giọng điệu Thái phi trêu đùa Tống Ứng Diêu: “Rất gầy”
Tống Ứng Diêu cắn môi liếc nàng một cái, mới nói với Thái phi: “Có lẽ con không quen với thời tiết Giang Nam”
“Khổ các con rồi” Bà nhìn Tống Ứng Diêu, lại nhìn sang Phương Đàn: “Mau mau nói đầu bếp hầm canh gà bồi bổ cho các con”
Tống Ứng Diêu cùng Phương Đàn đồng thanh đáp “Vâng”
“Mấy ngày liền bôn ba, các con đều mệt, nhanh vào nghỉ ngơi thật tốt một chút đi.” Thái phi thân thiết nói với hai người.
Phương Đàn cùng Tống Ứng Diêu hai người đi đến cùng dìu Thái Phi. Đi tới hậu viện, Phương Đại liếc nhìn tán gẫu Thái phi cùng Vương phi tán gẫu vô cùng hoan hỉ, còn Vương gia một bên không nói câu nào nhưng lại hớn hở nhìn hai người bọn họ trò chuyện. Lão ho nhẹ gây sự chú ý của Vương Gia, sau đó mới thấp giọng: “Vương Gia, lão nô có việc cùng ngài nói.”