Vương Gia, Đi Thong Thả

Chương 64



Hai người ngục tốt được phái đến trông coi Phương Đàn là một già một trẻ ngồi bàn bên ngoài phòng giam nhậu nhẹt chuyện trò vui vẻ. Tình cờ đôi mắt liếc xéo về phía Phương Đàn đang ngồi xem thường, một ngày không ăn cơm vậy mà vẫn có sức lực, thực sự là lợi hại.

Ở trong mắt bọn họ, quan chức đều là những nhân vật chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, khi tới đây rồi thì chẳng còn lại gì. Hai người bọn họ ở trong cái ngục này bao lâu còn chưa từng thấy có người nào nguyên vẹn bước ra ngoài.

Ai đến cũng kêu oan, khi nhìn thấy hình cụ tra khảo hai chân như nhũn ra, khóc đến thiên hôn địa ám, cuối cùng mệt mỏi mới chịu yên, mặc cho bọn họ làm gì làm. Còn không như Phương Đàn, từ lúc mới vào đã nhắm mắt lại đối mặt với vách tường, không nói câu nào, mặc bọn họ ở bên ngoài ra sức đe dọa vẫn không hề lay động.

Thật có thể giả bộ được sao, một hồi hai người bọn họ phải giở thủ đoạn xem Phương Đàn còn giả bộ được đến bao lâu.

Cửa ngục lớn bỗng vang lên, hai người bọn họ nhìn nhau, lão ngục tốt nói với tên tiểu ngục tốt: “Mở cửa đi, giờ chết của hắn sắp đến rồi“. Tiểu ngục tốt sải bước đến cái ghế cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng thịt nhét vào trong miệng.

“Ừ” Tiểu ngục tốt ấp úng đáp, đem thịt trong miệng nhai nhanh mấy lần nuốt vào, sau đó từ trên ghế nhảy xuống đập sạch sẽ tay mới chạy ra bên ngoài mở cửa.

Lão ngục tốt ở trong ngục nghe bên ngoài cửa lớn chi ca một tiếng mở ra, sau đó là một trận yên tĩnh, cũng không lâu lắm lại nghe chi ca một tiếng, hẳn là người đến lại đi rồi.

Chờ tiểu ngục tốt trở về, hắn ngẩng đầu lên hỏi: “Là ai?”

Tiểu ngục tốt trong tay nhấc theo một lam cơm, ánh mắt quái dị nhìn lão ngục tốt: “Là người đưa cơm.”

Hai người ý tứ nhìn nhau, lão ngục tốt lập tức trưng ra ánh mắt chỉ huy: “Mở ra coi đồ ăn trong đó trước đi”

Tiểu ngục tốt đem lam cơn để lên bàn, mở nắp, lão ngục tốt cầm lấy cây tăm xỉa xỉa thịt trong kẽ răng nhổ phẹt ra đất, đá văng ghế dưới chân, tung người an vị trên mặt bàn. Tiểu ngục tốt đưa mắt nhìn lão ấy rồi nhìn Phương Đàn xem đang làm gì.

Tiểu ngục tốt lặng lẽ đến nhà tù thấy Phương Đàn như trước nhắm mắt lại mới quay gật đầu ra dấu cho lão ngục tốt biết. Lão ngục tốt nhận được tín hiệu, đem cây tăm trong miệng nhổ ra đất, vừa từ trong tay áo móc ra một cái bọc giấy lớn tiếng nói: “Ai u, món ăn cũng không tệ lắm, không hổ danh là thành vương! Bữa ăn cuối cùng phong phú đến thế”

Hắn thuận lợi mang bột phấn trộn vào bên trong cơm, cầm lấy chiếc đũa đảo qua đảo lại mãi đến tận khi bột phấn hòa lẫn vào cơm, mới nói tiếp: “Xem ra ngươi chỉ ăn được cơm lần này nữa thôi, huynh đệ chúng ta cũng không cướp miếng ăn của ngươi“. Nếu không phải hoàng thượng ra lệnh nhất định phải cho Thành vương chết ở đây thì món ăn kia đã vào bụng hai huynh đệ bọn họ, làm sao đến phiên hắn. Lão vừa nói vừa liếm mép, quá đáng tiếc, xem ra món ăn thật ngon nhưng bọn họ không thể chạm vào.

Đây là kịch độc, ăn một miếng liền lập tức mất mạng. Bọn họ còn muốn sống lâu nên không thế tranh giành thức ăn với Vương Gia.

Hắn đem nắp lam cơm đậy lại, bĩu môi với tiểu ngục: “Mở cửa ra”

“Được rồi” Tiểu ngục tốt đắc ý vênh váo lấy chìa khoá từ bên hông ra mở cửa phòng giam. Lão ngục cầm theo lam cơm đi vào, tiểu ngục tốt theo phía sau của hắn biết thêm chút chuyện.

Hắn đem lam cơm đặt trên mặt đất, nói với Phương Đàn: “Thành vương gia, ăn cơm đi”

Phương Đàn như trước không nhúc nhích, ngoảnh mặt làm ngơ.

Tiểu ngục tốt thấy Phương Đàn dám không để ý đến lão ngục tốt, trẻ tuổi nóng tính nhất thời lên cơn giận dữ, mắng to: “Phi! Ngươi coi mình vẫn là thành vương cao cao tại thượng à! Đại ca ta nói chuyện với ngươi, ngươi dám không thèm để ý, không phải không muốn sống! Xem lão tử làm sao giáo huấn ngươi” Nói xong cuốn tay áo muốn xông lên.

Lão ngục kéo ống tay áo của hắn, khuyên nhủ: “Hà tất cùng một hấp hối sắp chết tính toán?”

Tiểu ngục tốt oán hận trừng Phương Đàn, vừa liếc nhìn đại ca của hắn, tán thành nói: “Đại ca nói rất đúng”

Một tay nắm lấy cánh tay lão ngục tốt kéo ra ngoài: “Hắn có ăn hay không đại ca không cần quản, một hồi hắn đói bụng nhất định sẽ ăn! Chúng ta đi ra ngoài đi”

Lão ngục tốt gật đầu: “Vậy chúng ta đi ra ngoài trước đi, đừng chậm trễ Vương Gia ăn cơm“. Sớm muộn gì cũng chết, hắn không cần bức bách Vương gia làm gì, cũng vì chính mình tích chút công đức.

Hắn trước khi đi còn sâu sắc nhìn Phương Đàn, sau đó dùng xích sắt khoá lại cửa phòng giam.

Hai người trở lại ngồi vào bàn, lão ngục tốt cầm lấy chiếc đũa liếc mắt nhìn thịt bò trong mâm, chợt nghĩ đến điều gì đó vội thả xuống, rồi lại cầm lên, mắt nhìn tiểu ngục tốt vẻ mặt khó lường: “Tiểu đệ a, ngươi có cảm giác gì không?”

Tiểu ngục tốt gãi gãi cái cổ, nghi hoặc không hiểu: “Làm sao vậy?” Hắn còn trẻ, trải qua chuyện đời rất ít, có một số việc lão ngục tốt so với hắn có kinh nghiệm hơn nhiều.

Lão ngục tốt giọng nói thấp thỏm bất an, nhỏ giọng nói rằng: “Tiểu đệ, đại ca tối hôm nay luôn có một loại cảm giác bất an, tâm thần không yên, thật khó chịu”

Tiểu ngục tốt quan tâm: “Đại ca có phải là bị bệnh?”

Lão ngục tốt híp mắt: “Ngươi nói xem Vương gia làm sao bình tĩnh như vậy, hay là có người bên ngoài chuẩn bị cướp ngục, không phải vậy nào có ai không sợ chết. Ngươi nhìn mấy đại quan trước đây khi vào trong này đều là kêu cha gọi mẹ, đâu có như Vương gia lẳng lặng như vậy”

Tiểu ngục tốt kinh ngạc nhìn hắn: “Không thể nào, còn có người dám cướp thiên lao sao?”

Lão ngục tốt nghiêm giọng: “Làm sao không dám! Ngươi đã quên hắn là ai, là Thành vương gia, là huynh đệ hoàng thượng, thủ đoạn còn có thể thấp hay sao?”

Tiểu ngục tốt vẫn là chưa tin: “Vậy hắn tại sao lại tới nơi này?”

Lão ngục tốt dùng sức lắc đầu, lộ ra con ngươi hàm súc: “Ngươi chưa nghe nói Quân muốn thần tử, thần không thể không tử hay sao? Không chừng bọn cướp ngục đang chờ bên ngoài, đợi thời cơ sẽ xông vào, đến lúc đó huynh đệ chúng ta coi như xong”

Tiểu ngục tốt bị lời nói làm sợ teo trym rồi, đứng lên hai chân: “Vậy làm sao bây giờ”

Lão ngục tốt vội vàng: “Ngươi vừa nãy có đóng cửa kỹ chưa?”

Tiểu ngục tốt dưới tình thế cấp bách, không khỏi tự hỏi mình có khóa cửa hay chưa. Do dự nói rằng: “Có, không có, mà hình như có”

Lão ngục tốt bàn tay lực lưỡng vỗ vào cái trác đến mức chấn động đem tiểu ngục tốt kinh sợ giật mình: “Đại ca làm sao vậy?”

Lão ngục tốt giả vờ cao thâm: “Còn không ra nhìn tới xem có khóa hay không, nếu như bọn họ xông vào còn có cái cửa chống đỡ vài giây, huynh đệ chúng ta nhân cơ hội chạy trốn”

Tiểu ngục tốt bị hắn doạ sững sờ, vội vã gật gù: “Ta lập tức đi xem xem.”

Hắn đứng dậy liền muốn chạy ra ngoài, nhìn bóng đêm đen thùi nguyên lai cũng không cảm thấy có cái gì đáng sợ. Nhưng vừa bị đại ca hắn hù dọa một trận, nhất thời cảm thấy trong bóng tối khắp nơi tiềm ẩn sát cơ, nói không cái chỗ ngoặt kia là nơi ẩn náo của sát thủ đến cướp ngục, trong lòng sinh ra khiếp đảm, dũng khí bước đi cũng không có.

Lão ngục tốt thấy hắn như thế giơ chân lên đạp vào mông hắn một cưới, quát lên “Nhanh đi”

“Ta lập tức đi ngay” Tiểu ngục tốt lúc này mới lấy dũng khí đi ra ngoài.

Chờ tiểu ngục tốt lảo đảo ra ngoài kiểm tra cửa nẻo, lão ngục tốt sờ soạn cái cằm đầy đặn không khỏi dào dạt đắc ý nghĩ đến gừng càng già càng cay a! Mau cầm lấy chiếc đũa gắp miếng thịt bò to bỏ vào miệng nhai nhóp nhép. Sau khi nhai nát lại vò vò cái bụng, lúc này mới hài lòng để đũa xuống, dùng tay áo lau cái miệng bóng mỡ. Hắn không khỏi cảm thán may mà nghe kịch nhiều mới có thể bịa ra đoạn nói dối hoàn mỹ như vậy, doạ tiểu đệ sợ hãi đến trắng mặt.

Đồng thời trong lòng hắn cực kỳ xem thường vị tiểu đệ thông minh này, vừa nói như thế đã tin, thật khờ. Không suy nghĩ đây là đâu sao, đây chính là thiên lao a, bốn phía đều vây quanh tường cao mười trượng, cửa còn có trọng binh canh gác, Thành vương có thủ đoạn thế nào cũng chạy đằng trời. Hắn ghét bỏ nhìn bóng lưng Phương Đàn. Cái gì mà Thành vương, gặp tai họa phượng hoàng cũng không bằng gà, người tới chỗ này mặc kệ từng là Thành vương hay là tể tướng, ở trong mắt của hắn toàn bộ đều là phạm nhân thấp hèn.

Hắn ngày càng đắc ý, còn có lòng tốt khuyên nhủ Phương Đàn: “Thành vương nên thức thời, ngoan ngoãn ăn cơm, không nên làm khó hai huynh đệ chúng ta, không phải vậy hai huynh đệ chúng ta cũng sẽ không để ngươi dễ chịu” Mặc kệ Phương Đàn có nghe được hay không, hắn nghênh ngang ngồi trên ghế nhàn nhã ca lên tiểu khúc, chờ tiểu ngục tốt trở về.

Hắn không nhìn thấy sau lưng, vẫn nhắm mắt ngồi thẳng nhìn Phương Đàn.

Có người đến rồi.

Chỉ chốc lát, tiểu ngục tốt từ bên ngoài mừng rỡ chạy vào: “Đại ca ta không có quên đóng cửa.”

Đáp án này là lão ngục tốt đã đoán trước được, hắn gật đầu nhìn về phía tiểu ngục tốt, vừa định cúi xuống đột nhiên ý thức được cái gì nhất thời trợn to hai mắt sợ hãi hỏi tiểu ngục tốt: “Phía sau ngươi là ai?”

Tiểu ngục tốt bận bịu xua tay phủ nhận: “Sau lưng ta không có ai a” Bỗng nhiên dừng lại haha cười nói: “Đại ca liền đừng làm ta sợ, ta đã kiểm tra cửa đóng, làm gì có ai đi vào theo sau ta đâu”

“Vậy một nhóm bóng đen sì kia là cái gì” Lão ngục tốt run cầm cập tay chân, chậm rãi đứng, thân thể bất ổn lui về phía sau một bước va vào ghế ngã sấp xuống đất. Còn chưa kịp đứng lên, hai chân đạp trồi lui về phía sau thật xa, đôi mắt như trước nhìn phía sau lưng tiểu ngục tốt, môi trắng bệch không ngừng co giật.

Tiểu ngục tốt thấy hắn bộ dáng như gặp quỷ, không giống giả vờ, cảm giác sau lưng mát lạnh, tóc gáy dựng lên, đang muốn quay đầu đến xem chỉ nghe âm thanh trường đao tuốt ra khỏi vỏ, cái cổ có thêm một lưỡi đao sắc bén. Hắn không dám quay lại nhìn sau, sững sờ hỏi: “Đại ca, ngươi không phải nói khóa cửa là được rồi sao? Bọn họ làm sao vẫn vào được”. Phía dưới đũng quần của hắn đã ướt một bãi.