Tống Ứng Diêu nghe vậy yên tĩnh lại, tập trung tinh thần muốn nghe Vương Gia giải thích thật lòng.
Phương Đàn ôm Tống Ứng Diêu, nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn tai nàng, sau đó thâm tình nói rằng: "Nàng hãy rời xa nơi này và đừng trở lại. Sau khi tất cả qua đi ta sẽ đi tìm nàng. Nếu như ta không tìm nàng, nàng cứ hãy tiếp tục sống tốt"
Không chờ Tống Ứng Diêu hiểu vấn đề, bàn tay chuyển qua phía sau cổ của nàng dịu dàng điểm huyệt.
Tống Ứng Diêu chỉ cảm thấy cổ tê rần, trong nháy mắt liền mất đi ý thức nhắm mắt lại, thân thể mềm nhũng. Phương Đàn giữ chặt cánh tay ôm nàng không để nàng ngã.
Lúc này cửa hông lại truyền tới tiếng người, vẫn là nam nhân kia: "Vương Gia, xe ngựa chuẩn bị xong rồi"
"Được" Phương Đàn đưa tay luồng qua sau đầu gối Tống Ứng Diêu, khom lưng ôm nàng lên đi tới hậu viện, Phương Đại cùng Trầm Sơ Tình - còn có một số hộ vệ đều đang chờ nàng ở đó.
Bọn họ thấy nàng đến đồng thời quỳ xuống hành lễ: "Tham kiến Vương Gia"
"Tất cả đứng lên đi". Phương Đàn gật đầu, chân cũng không ngừng hướng về xe ngựa cùng đông đảo mọi người ở hậu viện.
"Tạ ơn vương gia" Phương Đại và mọi người được sự cho phép liền đứng lên.
Phu xe ngựa thấy Vương Gia ôm Vương phi lên xe ngựa vội vã kéo mành để Phương Đàn đi vào, sau đó thả xuống mành không cho mọi người nhìn thấy bên trong xe ngựa.
Phương Đàn chậm rãi mang Tống Ứng Diêu đặt lên tấm đệm trong xe ngựa, thay nàng đắp kín chăn mỏng, sau đó ngồi xuống bàn tay xoa gò má của nàng, tự nói với mình: "Những chuyện ta có thể vì nàng làm cũng không nhiều, nhưng ta có niềm tin sẽ bảo vệ an toàn được cho nàng, nàng có biết không?" Phương Đàn cười khổ, đáy mắt dâng lên nhiệt lệ, mí mắt chớp chớp, cũng không hy vọng nước mắt từ đây mà rơi xuống. Bàn tay từ má Tống Ứng Diêu chuyển qua chăn, từ trong chăn nắm lấy tay Tống Ứng Diêu áp lên gương mặt của mình: "Thành hôn với nàng, ban đầu vốn là chuyện bất đắc dĩ, ta chưa bao giờ từng nghĩ nàng sẽ yêu ta, ta có cái gì đáng giá để nàng yêu thích? Lạnh lùng cao ngạo, hoàn toàn không có ưu điểm gì..."
"Nhưng ta lại càng không nghĩ đến ta cũng sẽ yêu nàng, đó là từ khi nào chẳng biết nữa ? Ta không xác định được cũng không nhớ rõ ràng, thế nhưng ta biết mình thích nàng, thích ôm nàng vào lòng, thích hôn lên môi nàng, thích nàng làm nũng ghen tuông với ta, ta thích một mình nàng, cũng thích cách nàng đối với ta như vậy"
"Sau đó ta mới biết đây chính là yêu, yêu liền yêu, tại sao lại phải kìm nén ? Thế là ta cứ để cho tình yêu ấy thỏa sức lớn lên trong lòng. Haha, quả nhiên tình cảm là thứ không khống chế được! ta cũng hết cách nên cứ mặc trái tim mình chìm đắm trong đó"
"Ta là nữ tử, nữ tử tại sao có thể cùng nữ tử yêu nhau đây" Phương Đàn không muốn thừa nhận sự thực này, nhưng sự thực này thật sự đã tồn tại."Vì thế nên ta vẫn gạt nàng, gạt luôn chính mình, gạt mình rằng mình là vì đại cục suy nghĩ nên mới không nói sự thật cho nàng nghe. Sau đó có thể ở bên cạnh nàng, có thể vẫn giữ trái tim của nàng, vẫn lén lút hưởng thụ nàng đối tốt với ta như một người chồng"
"Nàng nếu biết ta đã lừa nàng, nàng có tức giận hay không ? Có thể hay không căm ghét ta? Có thể hay không sẽ bỏ ta mà đi? Ta sợ... Ta thật sự sợ..."
Phương Đàn cứ như vậy nói ra lời thật lòng, trước mặt Tống Ứng Diêu vô số lần nàng muốn mở lời thẳng thắn, nhưng chỉ cần Tống Ứng Diêu vừa nhìn nàng, nàng liền lập tức không nói ra được những lời kia. Nàng nghẹn ngào, lời nói tâm tình lúc này không bút mực nào diễn tả được.
"Nàng thấy thế nào, nếu ta lần này không trở về nữa, ta cũng không cần nói nhiều như vậy, ở trong lòng nàng ta vẫn là một đấng trượng phu, thật là tốt biết bao". Tận đáy lòng Phương Đàn tự nhủ nàng phải trở về, nàng nhất định phải trở về. Sau đó chính miệng giải thích với Tống Ứng Diêu và muốn nghe đáp án từ nàng ấy.
Phương Đàn yêu Tống Ứng Diêu, có thể việc này trái lẽ thường, nhưng Vương Gia yêu Vương phi, chuyện này lại là chuyện hiển nhiên. Không quan hệ địa vị, không quan hệ giới tính, không quan hệ sinh tử. Yêu chính là yêu, yêu, mãi chính là yêu.
Bất luận nghe được đáp án gì, nàng cũng sẽ thản nhiên tiếp nhận. . . Cho dù kết quả có thể là sự chia lìa. . .
Nếu như nàng có thể.
"Những lời này tuy rằng nàng không nghe thấy, thế nhưng ta nhất định phải nói. Ta sợ sau này không có cơ hội sẽ cùng nàng nói nhiều như hôm nay".
Mọi chuyện đã đến đây rồi, trong lòng Phương Đàn dâng lên niềm chua xót, nước mắt cũng không nhịn được nữa chảy xuống, nàng lập tức che miệng mình, chỉ lo người bên ngoài phát hiện.
Nàng lau khô nước mắt trên mặt, đem tay Tống Ứng Diêu thả vào chăn, dịch chăn thật cẩn thật cúi người xuống hôn lên trán Tống Ứng Diêu, tựa lên đó mỉm cười, lời nói như thủ thỉ: "Ngủ đi, chờ khi nàng thức dậy nàng đã an toàn. Vương phi của ta..." . Sợ nói lớn một chút sẽ đánh thức người trong lòng.
". .. Ta sẽ trở về, nhất định ..." Sau đó liền dứt khoát kiên quyết đứng dậy, không quay đầu lại đi ra khỏi xe ngựa.
Ra khỏi xe ngựa nàng chính là Thành vương kêu mưa gọi gió. Tuyệt đối không cho phép bất luận không cho kẻ nào làm tổn thương người nàng yêu cũng như những người yêu nàng.
Nàng chắp tay đứng ở trên xe ngựa nhìn xuống mọi người, thấy Trầm Sơ Tình đứng bên cạnh xe ngựa còn có Phương Đại, nàng gọi: "Phương Đại"
Phương Đại nghe lệnh cấp tốc đứng dậy: "Lão nô đây"
"Thái phi bên kia thế nào rồi"
"Lão nô đã phái người đi đón"
"Ta giao các nàng cho ngươi và Trầm nhị". Phương Đàn giao phó cho hai người họ.Phương Đại cùng Trầm Sơ Tình thi lễ: "Thuộc hạ nhất định sẽ bảo vệ Vương phi và Thái phi cẩn thận"
Phương Đàn gật đầu: "Bản vương tin tưởng các ngươi"
Phương Đại: "Chờ Thái phi đến, Vương Gia có muốn cùng Thái phi giải thích một chút hay không?"
"Chỉ sợ là không kịp." Phương Đàn lắc đầu, trong lòng phải nắm chắc từng khắc trôi qua. Quả nhiên lời còn chưa dứt liền có tên hộ vệ vô cùng lo lắng chạy vào hô: "Vương Gia không tốt rồi"
Phương Đàn nhìn về phía hắn hỏi: "Chuyện gì?"
Tên hộ vệ quỳ hành lễ: "Hoàng thượng phái quan binh vây quét vương phủ, hiện tại quan binh đã sắp gần đến đây"
Phương Đàn nắm đấm xiết chặt, thật khó khăn. Tống Ứng Diêu và Thái phi vẫn còn ở chỗ này.
Mọi người đều kinh hãi đến biến sắc, làm sao nhanh như vậy. Phương Đại dò hỏi: "Vương Gia vậy phải làm sao bây giờ?"
Phương Đàn lập tức phân phó Phương Đại: "Phương thúc phái người đi giục Thái phi nhanh lên, nhất định phải đưa Thái Phi cùng Vương Phi đi trước khi quan binh vây đến! Còn nữa! Mang tất cả nữ quyến trong phủ cho họ thoát ra ngoài, không được lưu lại một ai, miễn cho họ vì ta mà liên lụy! Phủ y, đầu bếp nữ các loại, các ngươi sắp xếp xe ngựa đưa đến họ ra ngoài thành chổ Hình tướng quân, bọn họ sẽ giúp ích rất nhiều". A hoàn hay người hầu trong vương phủ phần lớn đều là nữ nhân hoặc cái vị đại nương có tuổi.
"Vâng" Phương Đại nhận được mệnh lệnh lập tức thi hành.
Tiếp theo Phương Đàn hướng về những người khác, khí phách ra lệnh: "Đám người còn lại theo bản vương bảo vệ đại môn! Tuyệt không thể để cho bọn họ xông vào"
"Tuân lệnh" Mọi người đồng lòng đáp.
Phương Đại sai người đi làm nhiệm vụ, còn mình tự đi đến viện Thái phi, trong sân một đám hầu gái đang luống cuống tay chân thu dọn đồ đạc, Thái phi còn quỳ trước tượng quan âm bồ tát, nhắm mắt niệm Phật, tay lay chuyển phật châu, phảng phất như không nghe thấy cảnh tượng rối ren sau lưng mình.
Phương Đại thấy bà còn bình tĩnh như thế, lập tức liền cuống lên. Vội vàng chạy đến bên cạnh bà: "Thái phi a, lửa cháy đến nơi rồi, bà còn ngồi đây niệm phật"
Bên tai đột nhiên xuất hiện âm thanh quấy rầy, Thái phi lúc này mới từ từ mở mắt, không nhanh không chậm hỏi: "Đây là làm sao? Muốn đi đâu mà gấp gáp?"
Phương Đại lòng như lửa đốt, lại không thể mất phần cung kính với Thái phi, lão đến quỳ bên cạnh bà: "Thái phi đứng dậy đi, đừng niệm nữa. Không đi sẽ không kịp"
"Ngươi nói cho ta nghe, là đi đâu? Ai gia cũng không thể vô duyên vô cớ liền đi theo ngươi" Thái phi như trước bình tĩnh trả lời..
Phương Đại không thể làm gì đành chuyển lời của Vương Gia: "Đây là Vương Gia dặn dò, lão nô không thể không làm"
Thái phi lúc này mới thở dài: "Được rồi, được rồi. Đã như vậy ai gia liền đi theo ngươi"
Phương Đại nhẹ nhõm vô cùng phấn khởi muốn dìu Thái phi đứng lên, lại bị Thái phi ngăn trở: "Chờ một chút"
Lão giật mình: "Thái phi lại làm sao?"
Thái phi nhắm mắt, cánh tay chỉ về phía trước: "Ngươi đem tượng quan âm bồ tát bằng đồng kia theo luôn, nếu không ta không đi"
Phương Đại khó xử nhìn Thái phi, cuối cùng cũng đầu hàng Thái phi. Lão đi tới pho tượng trước mặt, dùng tay nhấc thử pho tượng nhỏ, có thể ôm lấy, đưa tay ra liền muốn lấy đi.
Lúc này Thái phi lại lên tiếng: "Không được dùng tay đi chạm quan âm bồ tát, như vậy sẽ làm bẩn ngọc thể, sau này không linh nghiệm"
Phương Đại nghe Thái phi nói như vậy, vội vàng thu tay lại, lão thật là sầu mi khổ kiểm với Thái phi mà: "Vậy làm sao bây giờ?"
"Dùng vải bao lại"
"Được được được." Phương Đại vội vã tìm trong nhà một miếng vài to đem quan âm bồ tát gói lại rồi ôm lên. Lão lúc này mới nói với Thái phi: "Thái phi có thể đi được chưa"
Thái phi hài lòng gật gù: "Đi thôi." Bà giơ bàn tay lên. Phương Đại thấy thế ra hiệu cho a hoàn đang thu dọn đồ đạc bên kia sang dìu Thái phi đứng lên.
Trong lúc chờ Thái phi, Phương Đại ra lệnh cho các a hoàn: "Đừng mang đi quá nhiều, vật ngoài thân không mang theo cũng được, các ngươi cũng phải nhanh rời đi, đừng trì hoãn" Lão là sợ các nàng cũng như Thái phi cố chấp không chịu đi, lần nữa lập lại câu nói: "Này là Vương Gia dặn dò"
A hoàn nghe được mệnh lệnh thu dọn đồ đạc cẩn thận, thổi tắt ánh nến cũng chạy ra sân. Không có người nào nhân cơ hội này lấy cắp vật báu gì trong vương phủ, Vương Gia Vương phi đối với các nàng có ân, các nàng không thể thừa lúc Vương Gia gặp nạn mà hôi của.
Đàn ông trong Vương phủ theo Vương Gia ra trước trụ cửa, mà các nữ quyến củng Vương phi và Thái phi lên xe ngựa thoát ra cửa sau, toàn bộ vương phủ hậu viện chỉ còn lại những gian phòng trống rỗng âm u, hiu hắt đèn lồng.
Một trận gió nhẹ thổi qua, cuốn chiếc lá rơi xuống chân tường chầm chậm. Đèn lồng chi ca chi ca xoay tròn hiện ra bên trên có khắc chữ "Thành".
Editor: Chương này edit xong cũng cảm thấy xúc động...