Lại là một ngày mới, Tống Ứng Diêu nghĩ đã lâu không sang thăm Hứa đại nương, sáng nay nàng dậy sớm liền sang nhà bà ấy.
Đến tới cửa, Tống Ứng Diêu phát hiện cửa viện nhà Hứa đại nương gia hé mở, trong lòng mặc dù hiếu kỳ, thế nhưng vẫn có lễ phép gõ cửa, hướng vào bên trong gọi: “Hứa đại nương có ở nhà không?”
Hứa đại nương đang cùng Phương Đàn trò chuyện, nghe tiếng gọi bà ngước mắt lên nhận ra người đến là Tống Ứng Diêu, bà quay đầu sang Phương Đàn cười cợt: “A Diêu đến rồi”
Phương Đàn nho nhã lễ độ mỉm cười, Hứa đại nương đứng dậy đi ra đón Tống Ứng Diêu, bà mở cửa nói: “A Diêu con đến rồi a”
Hứa đại nương cao hứng dắt nàng vào nhà: “Nhanh, mau vào”
Tống Ứng Diêu từ ngoài sân đi vào, vừa đi vừa nói: “Đại nương ở nhà làm cái gì đấy?”
Hứa đại nương cười thân thiện: “Ta là cái lão thái bà có thể ở nhà làm cái gì, đơn giản chính lựa đậu nấu nướng”
“Vậy con đến giúp đại nương đi...” Tống Ứng Diêu xong liền đi vào nhà.
Hứa đại nương đóng kỹ cửa viện, xoay người lại vội vã khoát tay: “Không cần! Trong nhà còn có khách...“. Lời còn chưa dứt, Tống Ứng Diêu đã nhìn thấy Phương Đàn ngồi ở trong sân dưới bóng cây nhàn nhã uống trà. Thân hình nàng hơi ngưng lại, khuôn mặt tươi cười cứng ngắc trên mặt, không khỏi thốt lên: “Ngài tại sao lại ở chỗ này”
Chưa chờ Phương Đàn trả lời, Hứa đại nương từ phía sau đi tới giải thích dùm Phương Đàn: “Phu quân của con cố ý đến thăm hỏi đại nương ta đây“. Phương Đàn gật đầu thừa nhận.
Tống Ứng Diêu bị Hứa đại nương biết Phương Đàn là chồng của mình, vẻ mặt có chút bối rối nhìn Hứa đại nương lấp loé hỏi: “Đại nương biết rồi sao?”
Hứa đại nương cười gật gật: “Phu quân của con đã nói cả rồi“. Bà chỉ tiếc mài sắt không nên kim: “Các con trẻ tuổi, tính khí có đôi khi nóng nảy, hòa thuận sống chung không tốt sao?...”
Tống Ứng Diêu nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, xem ra Phương Đàn vì nàng tìm cái cớ thật hay, nhìn qua Phương Đàn thấy nàng ấy đang cười trên sự đau khổ của người khác. Nàng thật giận, lợi dụng lúc Hứa đại nương đang mải mê lải nhải không chú ý trợn mắt trừng Phương Đàn một cái, đều là nàng ấy gây ra họa! Không thông báo nàng một tiếng đã mang bí mật nói ra ngoài.
Phương Đàn đem tất cả phản ứng của Tống Ứng Diêu từ lúc vào cửa đến nay thu vào trong mắt, đặc biệt là khi Tống Ứng Diêu nhìn thấy nàng trong nhà Hứa Đại nương, nàng vẫn bất động không gợn sóng, một đôi mắt dâm tà híp lại, khóe mắt hơi nhếch lên, khuôn mặt nhu hòa làm người khác không khỏi động lòng, làm gì có nửa điểm lạnh lùng. Đối với chuyện Tống Ứng Diêu căm giận nàng không để ý lắm, cứ để cho Hứa đại nương xử lý đi, sau đó cố ý giả vờ giả vịt bưng chén trà chậm rãi thổi một hơi, lại nhấp một miếng, trong quá trình này ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi Tống Ứng Diêu.
Tống Ứng Diêu bị Phương Đàn khiêu khích nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức qua đạp nàng ta một cước. Lại bị vướng phải đại nương ở đây, nàng không dám có thất thố cố nén tâm tình hòa hoãn vẻ mặt, gật đầu thành khẩn: “Đại nương, những việc này chúng ta đều biết, chỉ là tình cờ không nhịn được sẽ phát sinh cãi vã, sau đó chúng ta sẽ ở chung hòa thuận...”
Thấy Tống Ứng Diêu nghe lời của mình, Hứa đại nương thoả mãn gật gù khoát tay: “Ngồi xuống đi”
“Vâng” Tống Ứng Diêu đáp lời nói, nàng chú ý trong sân chỉ có một cái ghế nên cố ý đi chậm nửa nhịp để Hứa đại nương ngồi xuống trước.
Sau khi Hứa đại nương ngồi xuống mới phát hiện cái ghế đối diện duy nhất đã có Phương Đàn ngồi.
“Không có ghế a, con ngồi đi” Vừa nói bà vừa đứng dậy.
Tống Ứng Diêu đè lại bờ vai của bà không cho bà đứng dậy: “Đại nương cứ ngồi”
Phương Đàn thấy thế mới buông chén trà trong tay, đứng dậy nhường ghế của mình cho Tống Ứng Diêu: “A Diêu nàng ngồi đi, ta đi tới lui cũng được“. Tống Ứng Diêu chỉ nhìn nàng không nói lời nào.
“Làm sao có thể để khách đứng như vậy được“. Hứa đại nương ngượng ngùng nói.
Tống Ứng Diêu: “Không có chuyện gì, để ngài ấy đứng đi”
Phương Đàn ở góc tường tìm được một cái ghế con, Tống Ứng Diêu chờ nàng đi lại đây mới ngồi xuống.
Hứa đại nương lợi dụng Phương Đàn đang đi tìm ghế, không nhịn được tán dương nói với Tống Ứng Diêu: “Phu quân của con nhân phẩm thật tốt”
Phương Đàn cầm ghế chuyển đến ngồi cạnh bên người Tống Ứng Diêu. Hứa đại nương ngồi ở đối diện nhìn các nàng như một đôi Kim đồng Ngọc nữ, thật là xứng. Trong lòng bà cảm thấy vui mừng, trong mắt bà A Diêu hẳn đã tìm được người chồng vừa ý, Đại Nguyên mặc dù tốt nhưng vẫn là kém một chút.
Bà hỏi: “Các con kết hôn bao lâu?”
Tống Ứng Diêu không chút nghĩ ngợi đáp: “Đã sắp một năm”
Hứa đại nương là người từng trải, tự nhiên có dự kiến trước: “Khi đó còn trẻ, rèn luyện còn chưa đủ, chờ khi sinh hài tử tình cảm sẽ vững chắc hơn“. Phương Đàn nghe được hai chữ hài tử nàng nhìn Hứa đại nương, ánh mắt trống rỗng, tâm tư không biết phiêu đi nơi nào.
Hứa đại nương lại quan tâm hỏi “Các con có hài tử hay chưa?”
Tống Ứng Diêu lắc lắc đầu, cười khổ nói: “Vẫn không có“. Hiện đang không có, sau đó khả năng cũng sẽ không có.
Hứa đại nương kinh ngạc: “Làm sao vẫn không có hài tử a? Ta cùng Hứa bá bá mới vừa kết hôn một năm thì có hài tử, hay là đang mang trong bụng?” Nói xong mắt của bà liền nhìn vào bụng Tống Ứng Diêu, nhưng có vẻ không giống có mang lắm.
Tống Ứng Diêu bị bà nhìn mặt đỏ tới mang tai, lại thật không tiện phản bác, chỉ có thể chờ đợi Phương Đàn thay nàng trả lời. Quay đầu phát hiện Phương Đàn đang thất thần, nàng đưa tay nắm ống tay áo của nàng ấy cho nàng ấy hoàn hồn trở về. Tuy rằng nàng rất cẩn thận nhưng động tác này vẫn bị Hứa đại nương nhìn thấy, bà cười cợt, coi bộ tiểu phu thê vẫn rất có cảm tình nha.
Phương Đàn cảm giác có người kéo nàng, nàng nhìn Tống Ứng Diêu hỏi: “Sao vậy?”
Tống Ứng Diêu quẫn bách: “Hứa đại nương hỏi ngài chuyện gì kìa?” Cái vấn đề này nàng thực sự không thể tự mình trả lời.
Phương Đàn bừng tỉnh tỉnh ngộ, hướng về Hứa đại nương: “Thưa Đại nương hỏi gì?”
Hứa đại nương thuật lại lần nữa: “Đại nương là hỏi các con tại sao vẫn không có hài tử?” Thấy Tống Ứng Diêu một mặt lúng túng nên bà hỏi thêm: “Lẽ nào các con có gì khó nói?”
Phương Đàn không nghĩ vấn đề thế này, cũng cảm thấy có chút lúng túng: “Vẫn chưa có... Khả năng là ta còn chưa đủ nỗ lực...” Tống Ứng Diêu nghe vậy mặt càng đỏ, đẩy nhẹ cánh tay Phương Đàn ra hiệu rằng đừng nên nói bậy bạ, nhưng Phương Đàn một điểm nhận biết cũng không có lại nói tiếp: “Sau này... Ta sẽ cố gắng...” Phương Đàn muốn tìm từ ngữ thích hợp, nàng vắt hết óc vẫn không tìm ra, chỉ như trước dùng từ nỗ lực đễ diễn tả: “Ta sẽ không ngừng nỗ lực...”
Tống Ứng Diêu xấu hổ cúi đầu, giờ khắc này hận không thể tìm kẽ nứt chui đầu vào đó, nàng cảm giác không còn cách nhìn thẳng Hứa đại nương.
“Như vậy cũng tốt, sớm có đứa bé mới tốt“. Hứa đại nương thấu hiểu gật gù, Hứa đại nương là người từng trải, có cái gì mà không hiểu đây. Bà cũng cảm thấy việc này nhân chi thường tình, lại hỏi: “Vậy hai đứa chuẩn bị khi nào sanh con?”
“Thuận theo tự nhiên đi” Phương Đàn giả bộ e lệ, sờ gáy nói.
“Dự định mấy đứa?”
“Này tự nhiên càng nhiều càng tốt...” Phương Đàn không chút do dự, nghiêm trang nói.
Đề tài này làm sao càng ngày càng xấu hổ, Tống Ứng Diêu vội vã lên tiếng đánh gãy lời Phương Đàn: “Đại nương, sắc trời cũng không còn sớm, đã sắp trưa, đại nương cũng phải nấu cơm cho Hứa bá bá”
Hứa đại nương ngẩng đầu lên nhìn mặt trời, vỗ cái trán: “Các con xem, ta già cả quá trồi, trò chuyện liền đã quên canh giờ”
Phương Đàn thấy Tống Ứng Diêu đánh gãy lời của nàng, nghiêng đầu bực bội nhìn thấy Tống Ứng Diêu bất mãn hừ một tiếng, quay đầu đi không muốn liếc nhìn mình một cái.
Phương Đàn bĩu môi, rõ ràng là nàng ấy muốn nàng giúp giải vây, giờ lại sinh khí với mình, đây là đạo lý gì?
Hứa đại nương nhiệt tình: “Buổi trưa chỉ có một mình ta ở nhà, hai con ở lại ăn cơm đi”
“Hứa bá bá hôm nay không trở về sao?” Tống Ứng Diêu không hiểu hỏi.
Hứa đại nương giải thích: “Lão ấy xuống chợ, không về nhanh thế đâu”
“Ngại phiền phức đại nương” Tống Ứng Diêu xua tay từ chối: “Chúng con vẫn là trở về nhà mình ăn” Nói xong liền kéo tay Phương Đàn đứng lên.
Hứa đại nương cũng đứng lên ngăn cản các nàng: “Đừng, cứ ở đây ăn với ta” Thấy Tống Ứng Diêu còn muốn chối từ, bà cố ý sừng sộ: “Lẽ nào chê đại nương ta làm cơm ăn không ngon sao?”
Tống Ứng Diêu vội vã phủ nhận: “Không phải như vậy.”
Hứa đại nương tươi cười rạng rỡ nói “Vậy thì lưu lại, Đại nương nấu cơm cho các con ăn”
Thịnh tình khó từ chối, Tống Ứng Diêu cùng Phương Đàn nhìn nhau, gật gật đầu: “Vậy thì phiền Hứa đại nương”
“Không phiền, không phiền” Hứa đại nương vui mừng khôn nguôi: “Các con có thể lưu lại ăn cơm, đại nương ta cao hứng còn không kịp đây”
“Hai người các con tiếp tục trò chuyện đi, đại nương ta trước tiên đi làm cơm” Hứa đại nương thấy hai người lúc đầu vào đến giờ vẫn chưa nói với nhau câu nào, bà ra sức cầu hòa.
“Đại nương để con giúp đỡ“. Tống Ứng Diêu nào có lĩnh hội hảo ý của bà, tiến lên một bước nói rằng.
Hứa đại nương liếc nhìn Phương Đàn thấy nàng không có biểu thị gì nên gật đầu: “Vậy con đến giúp ta rửa rau đi”
“Được” Tống Ứng Diêu đáp.
Phương Đàn cũng mở lời hỏi nó:i “Đại nương vậy ta có thể giúp làm cái gì?”
Hứa đại nương vội vã khoát tay: “Con cũng đừng làm, nào có nam nhân nào xuống bếp, cứ ngồi ở đây, chúng ta làm một lát xong ngay”
Tống Ứng Diêu theo Hứa đại nương đi tới nhà bếp. Mà Phương Đàn lại tiếp tục ngồi ngay ngắn xuống uống trà.
Ở trong phòng bếp, Hứa đại nương thái thịt trên kệ bếp, Tống Ứng Diêu ở dưới hỗ trợ tẩy rửa thức ăn. Hứa đại nương thái thái đột nhiên dừng lại một chút, lên tiếng: “A Diêu, chuyện các con ta đều biết”
“A?” Tống Ứng Diêu bị bà nói như thế bất ngờ, đầu óc dại ra.
“Phu thê đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, đều là người một nhà. Đừng có tính toán nhiều như vậy?” Hứa đại nương nói tiếp.
Tống Ứng Diêu rõ ràng muốn nói gì, nhưng lại mím môi không nói.
(Lời Editor: Nghe đâu chương 91,92 hai người ấy ấy...)