Vương Gia Độc Sủng Ám Vệ

Chương 11: Truy đuổi



Vậy là đã một tuần trôi qua từ khi Hắc Nhị Vương thu nhận nữ nhân đó về, nói chính xác hơn là khiến cô ta trở thành thuộc hạ của mình. Trước đó những thuộc hạ cùng tham gia vào cuộc khống chế nữ nhân này đều bị cô ta giết hoặc chết do bị thương quá nặng tại phòng giam đó. Chỉ có những cận vệ đáng tin cậy còn sống sót và chuyện thuần phục con sói hoang đó sẽ vĩnh viễn trở thành bí mật.
Xuất hiện hơn một tuần tại Hắc Nhị Vương Phủ, nữ nhân đó luôn mặc hắc phục cùng mang một chiếc mành để che kín cả khuôn mặt. Cô ta giống như bóng ma luôn xuất hiện trên mái nhà, đôi khi là hòa mình vào bóng tối, ban ngày thì biến mất dạng. Hiện tại Hắc Lang vẫn chưa có kế hoạch cụ thể để sử dụng cô ta. Cho nên nữ nhân này vẫn thoắt ẩn thoắt hiện, chờ đợi nhiệm vụ của mình. Nhiều cận vệ của hắn rất thắc mắc, để được nhận vào làm vệ binh của Hắc Nhị Vương bọn họ đã phải trải qua huấn luyện vô cùng khắt khe. Khi nhập phủ đã phải tham gia vào các cuộc huấn luyện thực chiến, kẻ sống sót mới có quyền lưu lại nơi này. Ấy vậy mà tên không nhìn ra là nam hay nữ kia vẫn ung dung tự tại, lại không coi bọn chúng ra gì. Vậy là một nhóm những vệ binh khác đã quyết định xử lí tên đó.
Ôn Nhiên Thần phát hiện gần đây cô bị theo dõi rất nhiều, các nhóm theo dõi được phân thành các nhóm lẻ. Đôi khi chúng tấn công bất ngờ nhưng để tránh rắc rối cô luôn tìm cách chạy thoát. Nhưng đối với việc cô lựa chọn không giao chiến để nhận lấy sự yên bình không làm cho các nhóm vệ binh đó hài lòng, mà ngược lại bọn chúng coi đó là hành động coi thường chúng.
Các cuộc săn người diễn ra với tần suất dày đặc nhưng không có lần nào chúng kịp có cơ hội tóm được cô. Mặc dù chuyện đuổi bắt này cũng khá thú vị đối với cô, chỉ đáng buồn thay cho lũ đầu óc bã đậu kia không rút ra được bất kì bài học nào. Chỉ biết rượt đuổi mà không lập ra bất cứ kế hoạch nào. Chơi đùa với đám người này càng ngày càng nhàm chán.
Mọi chuyện càng trở nên phức tạp hơn khi Hắc tướng quân bất ngờ ghé thăm. Hắc Hùng bước xuống từ yên ngựa, con ngựa của hắn cũng thuộc hàng Thần Mã, tổng thể của con Hắc Mã cân đối đến mức mắt thường cũng nhìn rõ từng bắp thịt rắn rỏi hằn lên thân thể nó, cái bờm dày bóng mượt, ngay cả cái phong thái kiên dũng của nó cũng toát lên rõ ràng, nó là con Hắc Mã đã xông pha trận mạc cùng với chủ nhân của nó.
Hắc Hùng giao ngựa cho thuộc hạ của hắn rồi thư thái bước vào Hắc Nhị Vương Phủ. Hôm nay hắn ăn mặc rất thoải mái, y phục màu xanh trám đậm kèm theo cái thắt lưng bằng bạc, khuôn mặt hắn không mang nét cương nghị như phụ thân hắn, mà mang một vẻ bất cần, hắn cũng được được đứng trong bảng xếp hạng mỹ nam trong giới quý tộc. Bản thân hắn cũng vô cùng phong lưu, là một kẻ ăn thịt chính hiệu, khẩu vị cũng rất mặn.
So với Bát Vương ngây thơ trong sáng thì một kẻ chém giết từ nhỏ như hắn bản chất cũng bá đạo không hề thua kém Hắc Nhị Vương. Lần này hắn đích thân đến đây chứng tỏ có việc hệ sự.
Hắc Lang bước ra từ thư phòng, vẫn y phục đen tuyền cùng mái tóc xõa ra sau tấm lưng to rộng. Hắn bước vào khách phòng, nhìn thấy vị khách không mời mà đến này trong lòng có chút không vui. Hắc Hùng xét về cấp bậc hay họ hàng đều không kiêng nể mà gọi hắn một tiếng Thúc Thúc. Nhìn khuôn mặt lúc nào cũng cười cợt của người này lại càng thêm chướng mắt. Chỉ một màn hành lễ đơn giản hắn cũng rất thoải mái gác chân lên tấm bàn thạch. Hắc Lang vẫn bảo toàn khuôn mặt nửa cười nửa không của mình, ung dung ngồi xuống tràng kỉ lớn ở khách phòng:
- Đại tướng quân hôm nay đến gặp bổn Vương có việc gì.
Hắc Hùng khẽ nhếch lông mày, khuôn mặt tuấn dật lộ ra ý cười sáng lạn:
- Ta nghe nói huynh đã thu nhận quái nữ ở trại đấu người về phủ?
Hắc Lang thâm thúy nhìn về người đàn ông trước mặt, tin tức cũng thật nhanh nhạy, chẳng qua là hắn chẳng việc gì phải thừa nhận:
- Ý ngươi nói là nữ nhân ở trại đấu hôm đó? Ta không có hứng thú với cô ta.
Hắc Hùng lại khẽ cười:
- Nhị Vương huynh đã nói như vậy tức là không có rồi, nhưng ta nghe người trong giới đồn là huynh đang nuôi sủng vật mới.... còn là hàng cực phẩm.
Hắc Lang vẫn bình thản nhìn vào khuôn cười cợt của kẻ trước mắt:
- Từ khi nào ngươi lại có hứng thú với sở thích của bổn vương như thế.
...
Lúc này trên mái nhà trận rượt đuổi lại diễn ra, các vệ binh vẫn không bỏ qua cho người mới, trận chạm trán lần này đã có tính toán ,Ôn Nhiên Thần bị vây không một kẽ hở. Không còn lựa chọn nào khác, chiến thôi.
Đám vệ binh xông lên một nhóm vung dây thừng quấn dao móc hướng tới nữ nhân trước mặt. Giờ thì họ nhận ra kẻ này là nữ vì mái tóc dài buộc gọn trên đỉnh đầu của cô ta. Sợi dây sượt vào không trung đã bị cô bắt được, trong giây lát, sợi thừng đã bị cô túm lấy giật mạnh một cái, nhóm người đồng loạt ngã nhào. Không để cho chúng có cơ hội, cô đã kịp thời siết chặt sợi dây phi tới quấn quanh cơ thể vài tên dưới đất. Đồng thời đỡ lấy hung khí đang hướng cô chém tới. Thân thể nhanh nhẹn né sang phải, sợi dây còn lại trong tay cũng vung lên siết chặt cổ tay tên đối diện kéo mạnh một cái rồi trói hắn cùng đồng bọn.Lần này các tên khác thận trọng hơn, chúng ra hiệu cho nhau vây lấy cô đấu trực diện, hai tên áp sát sau lưng, ba tên chặn ngay trước mặt, chúng bắt đầu dùng quyền cước. Nữ nhân vung tay đấm mạnh vào bụng của hai tên sau lưng cô. Lực đấm mạnh đến mức nghe thấy tiếng xương gãy vụn, nạn nhân lập tức sổ huyết rồi ngã gục xuống đất. Bộ mặt ba tên đối diện viết rõ sự kinh hoàng, chắc giờ phút này bà tổ cô có sống lại chúng cũng không ngờ chúng phải va chạm với thứ Quái vật này. Tất cả huấn luyện cùng võ thuật học được thật vô dụng, ngay tại đây mọi thứ như trôi sạch vào hư không. Ôn Nhiên Thần rùng mình một cái, máu huyết trong cơ thể cô lại sôi trào, toàn thân nóng đến phát run. Các mạch máu đỏ tươi chạy trên da thịt xanh xao chỉ trực nổ tung. Cô muốn giết chúng. Cái ham muốn giết chóc này giống như một cơn nghiện. Cô không thể khống chế được cơ thể của mình. Tay phải đã thủ sẵn thành quyền, chuẩn bị kết liễu con mồi trước mắt thì từ xa một nam nhân mặc y phục xanh trám đậm đã nhanh chóng lao tới. Hắn bắt đầu giao chiến.
Cô cũng không kiêng nể ra tay. Hậu viện giống như bị xới tung. Cát bụi mịt mờ, hoa bay lá rụng.
Chính Hắc Hùng cũng không ngờ hắn lại gặp được cao thủ ở nơi này. Người này lại che kín mặt. Chẳng lẽ là sát thủ đột nhập. Khi đang ngồi ở khách phòng, thính giác nhạy bén cùng cảm tính được đúc kết nhiều năm qua hắn xác định bỏ mặc Hắc Nhị Vương mà điên cuồng tìm kiếm mùi máu tanh. Dẫn đến nơi này cũng kịp lúc cứu sống ba tên vệ binh của Hắc Nhị Vương Phủ.
Hắn ban đầu chỉ dùng đến 3-4 phần sức mạnh nhưng bây giờ đã dùng đến 8 phần. Tên này thật không tầm thường. Phải tìm cách lột bỏ mạng che mặt của hắn. Hắc Hùng nhanh như cắt tấn công vào bả vai đối phương, giật lấy mạng che mặt của hắn. Mạng che vừa rơi xuống mái toac đen nhánh cũng theo động tác bung nhẹ trong không khí. Đôi mắt xanh bạc lạnh lẽo mang đầy sát khí kia nhìn luôn tới đáy tim nóng rực của hắn. Đôi mắt này... Là cô ta...
Ôn Nhiên Thần lúc này đã vào trạng thái chiến đấu hoàn hảo nhất. Cô bắt đầu bình tĩnh trở lại. Khi nhìn thấy tên đại quý tộc này. Cô lập tức hiểu ra vấn đề bức thiết bây giờ là tạm thời phải chạy thoát. Nếu không mọi chuyện sẽ càng trở nên rắc rối. Đôi mắt xanh đảo qua một vòng ghi nhớ địa hình nơi này. Chân đã bật tới đá liên hoàn vào đối phương. Hắn dù nhanh thế nào cũng không kịp chống đỡ. Cú đá cuối cùng là vào chân trái của hắn. Hắc Hùng mất tập trung giữ lấy thăng bằng cơ thể. Khi ngẩng đầu lên nữ nhân đã biến mất dạng. Thú vị..... Quả thực thú vị quá đi mất. Cô ta không tầm thường chút nào. Hắn quyết định phải tìm cho ra cô ta. Khi chuẩn bị đáp xuống tra hỏi những tên vệ binh còn sống xót thì phát hiện tất cả bọn chúng đều trúng phải tiêu độc. Diệt khẩu sao....
Lúc này từ phía đông hậu viện Hắc Nhị Vương đã đứng đó nhìn về phía khung cảnh tan tác kia một cách u ám. Con sói hoang này là của hắn, dù có phải giết chết bao nhiêu người hắn cũng nhất quyết không để nữ nhân kia rơi vào tay kẻ khác.
Ánh mắt của hai người đàn ông chạm vào nhau trong không khí, vô tình thiết lập một mối hiềm khích mới.