Vương Gia Độc Sủng Ám Vệ

Chương 29: Phá giới 2



Ôn Nhiên Thần đã khôi phục ý thức. Tuy nhiên đầu óc cô lúc này vẫn trống rỗng. Toàn thân căng cứng, toàn bộ cơ thể giống như bị một cỗ sức mạnh đáng sợ khóa chặt. Tiếng bước chân ngày càng gần, cô cảm nhận được cỗ nội lực mạnh mẽ đang tiến dần lại.


- Chạy đi....


Trong đầu cô vang lên một giọng nói  vô cùng quen thuộc, giống như cô đã được nghe giọng nói này từ rất lâu rồi. Sợi dây bạc ngay cổ tay bị chính nội lực từ tâm quản phá vỡ. Đôi mắt lại một lần nữa phát ra thứ hàn quang kinh diễm. Cơ thể cô bài xích với thần khí tồn tại trong nội thể. Dòng máu mạnh mẽ cùng sức mạnh nguyên thủy đang tìm cách phá vỡ phong ấn trong cơ thể. Cô lập tức biến mất vào hư không. Khi tỉnh lại đã phát hiện chính cơ thể đang nằm trên đỉnh Phù Vân.


Cơn gió đầu đông lướt qua đỉnh Phù Vân khiến toàn thân đều rét lạnh. Ôn Nhiên Thần thấy từ xa là một nam nhân đang bước tới gần. Toàn thân hắn giống như tỏa ra ánh sáng. Thân thể vững chãi tiến tới bên cô. Khuôn mặt đẹp như tạc giờ phút này thật gần, trong lòng cô chợt cảm thấy đau đớn cùng kích động. Giống như cô đã từng quen biết hắn ta, thậm chí là đã từng trải qua thiên kiếp luân hồi. Nước mắt cứ thế rơi xuống, cảm xúc vỡ òa trong xúc động nhưng cổ họng lại tắc nghẹn không thể nói nên lời. Nam nhân tiến lại ôm lấy cô, cơ thể ấm áp và cái cảm giác quen thuộc này khiến tâm trí cô trở nên mơ hồ


- Thần Thần...


Vẫn là nước mắt cùng chính cơ thể bị áp chế bởi một loại pháp lực nào đó khiến cô bị khóa chặt đến nói cũng không thể . Âm điệu giọng nói kia càng bi thương đến mức tâm can cô cũng bị xé rách. Chỉ cảm thấy thật sự cô đã quên đi một điều gì đó. Một điều gì đó thật sự quan trọng.


Ôn Nhiên Thần nhìn kĩ khuôn mặt người đó. Khi nhìn gần lại càng trở nên thẫn thờ. Một nam nhân đẹp như hắn ta e là đến Hắc Nhị Vương kia cũng không thể sánh kịp. Hắn đã đem cô đến nơi này sao. Nếu thật sự hắn đã đem cô tới đây thì ắt hẳn hắn phải có thần lực. Hoặc chính cô đang nằm mộng.


Đôi mắt phượng dài nhìn thẳng vào đôi mắt xanh bạc của cô.


- Thần Thần, ta đưa ngươi đến nơi này..


Giống như cách cô đến đây, một lần nữa khi vừa chớp nhẹ đôi mắt, cả cơ thể như bị hút vào một không gian khác, điều phi thường này vốn đã không còn trở nên xa lạ gì với cô. Hồi còn sinh sống tại Phù Vân Tộc, chính cô đã phát hiện từ già trẻ trai gái khi sinh ra tại nơi này đều bẩm sinh có tiên lực. Chỉ là họ không nhìn nhận ra mà thôi.
Bản thân cô cũng mang trong mình một loại thần lực đáng sợ. Chính là khả năng tự tái sinh và chữa trị, chỉ cần cơ thể còn sống thì các tế bào luôn sẵn sàng tái tạo và sinh trưởng.
Cô cùng hắn ta đứng giữa một thềm núi cao. Hàn trăm con hồng hạc từ xa bay lượn trên bầu trời mở ra một vòng ánh sáng chói mắt. Từng tia sáng lấp lánh phủ xuống mặt đất muôn vàn màu sắc. Cả cơ thể cô đều cảm thấy một dòng sức mạnh thanh sạch tinh tẩy nội tại sát khí trong cơ thể.


Cảm giác quen thuộc này khiến đầu óc cô càng trở nên mơ hồ. Nơi cô đứng chính là đỉnh Phù Vân xinh đẹp mà cô vẫn hằng thương nhớ.


- Ngươi sử dụng quá nhiều Tuyết Liên Đan Dược. Dược tính của nó là hàn tính, cơ thể ngươi là hệ hỏa. Sử dụng quá nhiều sẽ gây phản kích tổn thương nội tạng.


Hắn nâng đôi tay cô lên. Kim Lôi Thạch lập tức bị rút ra khỏi cơ thể. Nhưng chính hắn cũng không có cách nào phá bỏ, đôi mày kiếm khẽ nhíu thành một hàng, một bàn tay đã đem pháp lực áp thẳng lên sợi dây. Nhưng kháng lực của sợi dây quá mạnh. Quả nhiên là đá vá trời. Thật sự năm xưa hắn nên phá hủy thứ thần khí này đi.


Ôn Nhiên Thần vẫn toàn thân bất động. Dáng hình xinh đẹp chỉ lặng lẽ nhìn lên bầu trời. Không khí thanh sạch này, không gian chập trùng đồi núi,muôn hoa vạn cỏ, vùng đất xinh đẹp này tuy vẫn như thế. Nhưng những thứ tốt đẹp này lại đối lập với khung cảnh nhà cửa tan hoang nơi sườn núi. Một bóng người cũng không còn. Họa diệt tộc ập đến bất ngờ, bản thân cô lại không thể làm gì để bảo vệ nơi này.


Ôn Nhiên Thần ngước nhìn hắn. Muốn hỏi hắn là ai, tại sao lại đem cô đến nơi này. Nhưng chính cô lại bắt gặp ánh mắt của hắn, cô có thể thấy sự bi thương trong đôi mắt đó. Giờ phút này bản thân cô cũng không thể hỏi rõ ràng. Chính hắn cũng chưa từng muốn cô nhớ lại. Với thân phận hiện tại của cô vẫn là nên giấu đi. Hắn ôm lấy cô một lần nữa, rồi đem cô biến mất sau làn sương mù dày đặc trên đỉnh Phù Vân.


Khi Ôn Nhiên Thần tỉnh lại trời đã sáng. Cô đang nằm trong dược phòng của Vũ Gia Phủ. Chẳng lẽ tất cả những chuyện vừa rồi đều là nằm mộng hay sao? Cô vươn cánh tay gầy hướng lên cao chạm vào từng đường vân đang phát sáng trên tay. Chiếc vòng bạc vẫn còn đây. Chẳng phải nó đã nứt vỡ rồi sao? Tiếng gõ cửa lại vang lên một lần nữa.


- Tiểu thư, xe ngựa của Hắc Nhị Vương Phủ đang chờ ngoài cổng


Ôn Nhiên Thần cố gắng ngồi dậy. Toàn thân có một loại mệt mỏi giống như đã tiêu hao quá nhiều công lực. Mùi sen tươi tỏa khắp căn phòng át đi mùi dược liệu. Khi bản thân muốn xuống giường lại nhận ra các vết thương mới trên da thịt. Đêm qua thực sự đã xảy ra chuyện gì.


- Tiểu Vũ, ngươi vài đây


Nữ nha hoàn xuất hiện sau cánh cửa, một chân đã quỳ xuống sẵn sàng chờ lệnh


- Tiểu thư có gì cần phó thác cho tiểu nhân?
Dáng người cao gầy bước ra sau tấm mành che, khuôn mặt tinh xảo cùng hàn khí lạnh lẽo đối lập khiến người đối diện không khỏi căng thẳng. Chuyện đêm qua thật sự đã làm kinh động đến không ít người. Chính những gia nhân nhìn thấy cảnh tượng đêm qua đều bị ép uống Tẩy ký đan, bản thân chúng bây giờ đến mình là ai còn chẳng nhớ. Nhớ đến cảnh tượng đại nhân hôm qua khi đem cô gái này về, toàn thân đều bị đánh trọng thương. Nội công cũng bị phế 7,8 phần. Giờ phút này quả thật chính cô cũng cảm thấy con người này thật sự đáng sợ.


- Ngươi nói xem, đêm qua ta đã xảy ra chuyện gì?


- Bẩm tiểu thư, đêm qua khi từ Nhị Vương Phủ trở về. Tiểu thư liền bước vào dược phòng rồi khóa trái cửa. Sau đó phát hiện người vì uống quá nhiều Liên đan nên bị sốc dược tính. Bản thân nằm mê sảng. Đại nhân đã ghé qua thăm khám. Hiện tại người cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Việc chữa bệnh cho phi tử của Hắc Vương Gia, nên là lùi lại vài hôm nữa.


Ôn Nhiên Thần im lặng nhìn biểu cảm của nữ hầu, khi không phát hiện ra bất cứ điều gì khả nghi mới khẽ gật đầu. Việc chữa trị cho vị nữ nhân Phù Vân tộc kia càng phải đẩy nhanh nếu để xương cốt của cô ta bất động quá lâu. Sợ là cô ta sẽ trở thành người tàn phế. Khi trở lại dược phòng, cô đem chính mình ngâm vào trong dược liệu. Chỉ cần nữ nhân kia tỉnh lại, chắc chắn cô có thể biết được những người dân của Phù Vân tộc đã rời đến nơi nào. Còn sống hay đã chết.


Hơi nóng của dược liệu bốc lên sau tấm lưng ngọc ngà vẫn còn dấu hiệu của thương tích kia dần dần biến mất, chỉ còn một mảnh da thịt non mịn trắng như ngọc thạch. Sau lưng lại dần dần hiện lên một mảng huyết sen đỏ thẫm. Ấn ký càng ngày càng rõ, đau đớn cùng tổn thương giống như bị đẩy ra bên ngoài, chính thể đến đau đớn cũng không còn cảm nhận được nữa.


Phá giới lên đến tầng thứ 4, cơ thể đã hoàn toàn bất tử.


😆😆😆😆 hôm nay là sinh nhật của em. Đọc đến đây thì kéo xuống dưới vote cho em thêm động lực viết nhé. Thân ái