Vương Gia Marxism

Chương 30: Đi Hương Cảng



Không gian trong phòng như chùng xuống hơn lúc trước.

San thiếu im lặng, hắn biết lúc này nên nghe ngóng trước đã.

“ Anh vợ. Cảnh tỉnh triều đình ra răng? Thế đạo này liệu có được mô? Anh còn nhớ chúng ta bốn người cùng học một thày. Thày khen anh thông minh, nhưng chê anh tướng đẹp như đàn bà có đi thi cũng rớt. Đây là ý thật của thày ư, anh tự nghĩ coi phải không? Tôi, anh Thương, thằng Hổ có ai không đủ sức lấy được cái danh tú tài... ha ha ha. Chúng tôi không đi thi, chỉ có anh đi thôi và kết quả anh thấy đó!” Bá Long cười như mếu, nhắc chuyện xưa cho Cán Gàn.

“Chuyện xưa không cần nhắc nữa. Chuyện ni thằng San sai, tiêu tiền quá gấp sẽ ảnh hưởng đến hai họ Trần – Hồ. Còn về chuyện sắm sửa vũ khí đánh Tây anh đã quyết.” Cán ca lúc này lại cực kỳ kiên quyết, tuyệt không thấy sự hàm hồ thường ngày.

San thiếu rất tò mò, mấy người này sao phải úp mở về quá khứ thế nhỉ, muốn giấu chuyện gì đây…

“Anh đã nghĩ đến hậu quả chưa? Đánh Tây xong anh ứng phó triều đình ra răng?” Nhạc phụ Bá Long lên tiếng chất vấn.

“Không sửa được thì đập đi xây mới.” Cán Gàn đột nhiên gằn giọng, hai mắt long lên, lông mày dựng ngược, khuôn mặt đẹp bỗng trở nên dị thường đáng sợ.

À há... bắt được quả tang...

Rõ ràng “khởi nghĩa Cờ Vàng” trong lịch sử không phải tự nhiên mà ra, cũng không hẳn do kẻ nào thúc đẩy.

San thiếu lại đánh giá sai người xưa rồi. Và cũng thêm một lần phải nhìn lại lòng yêu nước của tay anh chị Trần Quang Cán.

Tức là từ lúc ban đầu hắn đã hiểu sai về “người cha tiện nghi” này.

Trong đầu hắn vốn mặc định nghĩ “những kẻ làm đảo chính dưới thời phong kiến” phải là vương công quý tộc có dã tâm, đủ tài lực để phất cờ hiệu triệu các phe, đặc biệt khao khát trở thành hoàng đế nắm thiên hạ. Mấy cái này thực sự chẳng liên quan gì đến một gã giang hồ buôn lậu hết.

Có thể nói là bắn đại bác cũng không với tới nhau.

Nhưng San quên mất còn có một loại người, vì yêu nước, không chấp nhận triều đình hủ bại mà đứng lên. Loại này mục đích đơn thuần chỉ là muốn quốc gia tự cường. Họ bất mãn, trăn trở với vận nước, thậm chí nghĩ bản thân có thể làm tốt hơn nếu ở vị trí người ra quyết định.

Rất nhiều người ôm ảo tưởng kiểu này. Nhưng tất thảy đều là “mơ hão”.

Nhìn bề ngoài cứ ngỡ quản lý triều đình dễ dàng, lo cho muôn dân và xây dựng chế độ cũng chẳng có mấy phức tạp. Nhưng nếu thực sự là vua một nước, chắc gì kẻ đó đã làm tốt hơn? Muốn làm vua thì phải học, học rất nhiều là khác. Và còn phải có “bộ kỹ năng” của nhà quân chủ. Có vậy thì may ra mới dẫn dắt nổi hàng trăm hàng ngàn nhân tài có chung hoài bão và tư tưởng xắn tay trợ giúp.

San thiếu không đánh giá cao lối suy nghĩ “đập đi xây lại” của Cán ca. Trình độ “bố” Cán lúc này chưa chắc quản nổi một tỉnh, đừng nói là cả một quốc gia. Rồi các chí sĩ ủng hộ gã được một nhúm, đào đâu ra người xây dựng bộ máy hành chính mà giúp đời?

Còn nếu như sử dụng lại quan viên cũ của nhà Nguyễn thì khác gì bình mới rượu cũ. Đây là đang giả sử Cán Đại Đầu hất cẳng “Ngài Ngự” thành công, xác suất chắc còn dưới một phần vạn.

“ Anh vợ... Anh lại dở tính gàn ra rồi. Tôi không nói với anh nựa” Bá Long bực mình.

“ Hê hê.. thì nói vậy thôi, không đến bước đường cùng thì ai điên đi làm ẩu, vả lại tau không tin triều đình ni tồi đến vậy, tau đi đánh Tây còn diệt tau thì thiên hạ ai coi được hè?”

Cán ca nhanh chóng quay lại vẻ gàn gàn thường ngày…

San thiếu mộng…

Rất giỏi che dấu….

Cũng may hắn là con trai Cán Gàn nên mới thấy được biểu hiện này.

“ Đại ca với Cậu không cần nghĩ quá nhiều như rứa… Chuyện chưa bết bát đến vậy. Nghĩ cách dung hoà là được…” San thiếu nói chen vào.

“ Mi trẻ con thì biết cái chi mà nói” Cha vợ San quát lên.

Cán Ca tuy không quát, nhưng ánh mắt của hắn thể hiện rõ sự đồng tình.

Biết ngay mà …. Thế nào cũng bị chặn họng chê con nít ranh, lời cậu nói cũng không thèm nghe…

Mà thôi… không làm việc vô ích. San thiếu cứ âm thầm tự bố trí là được. Thuyết phục những anh giai “gia trưởng” chỉ tổ phí lời.

Quay lại chuyện tiền nong. Sau một hồi cò kè thêm bớt, hai ông bố chỉ duyệt 3 vạn lượng còn dư – còn việc San làm gì bọn hắn lười quản. Nhưng đấy là hạn mức cuối cùng rồi, đừng mơ tiêu thêm khoản nào năm nay nữa.

Cây ATM của Cậu cả bị khóa rồi.

Đã vậy cậu rút luôn 2 vạn lượng làm việc trước sắc mặt ngỡ ngàng của “anh” bố.. Cậu San nói để lại một vạn làm “vốn lưu động”. Thật không thể tưởng tượng nổi.c

Mới câu trước dặn dò không tiêu tiền quá đà, câu sau cậu đã rút gần cạn tiền nhà họ Trần.

“ Cậu San, thật sự tôi sợ hãi lắm, hay để tôi rút lui thôi.” Lúc này James Smith Bush mặt cắt không còn giọt máu run lẩy bẩy lên tiếng.

“Sợ cái gì. Tôi đảm bảo anh không mất một sợi tóc. Lính nhà tôi “chiến” lắm. Để xem đám Thiên Địa Hội Hương Cảng có cái gì hơn người.” San nói nhẹ như không, trong khi đang lúi húi xem xét động cơ của chiếc tàu hơi nước New Orleans.

James chỉ biết câm nín. Gã theo thuyền của Hồ gia về Đại Việt chơi, cuối cùng lại bị bắt cóc đi Nhai Châu. Rồi từ Nhai Châu thì Cậu San dùng thuyền của hắn đi tới Hương Cảng.

Tin hay ho là James lại đang bị một băng nhóm nơi này săn lùng ráo riết. Cậu San thì luôn miệng bảo gã đừng lo. Với cả mối làm ăn này quá hời, ban đầu gã cũng vì tham mà liều mạng thôi. Nhưng càng tới gần Hương Cảng thì James càng hối hận. Mà giờ thì muộn rồi!

Trên thuyền New Orleans tràn ngập “đầu trâu mặt ngựa” nhà họ Trần, thằng nào cũng kè kè đao kiếm với “chó lửa” bên người, không phải đơn giản mà muốn về là được.

Cho nên James chỉ có thể cầu xin trong vô vọng rồi.

“James, tàu này đóng năm nào? Động cơ kém quá nhỉ.”

“Năm 1848. Hạ thuỷ 1849 ... Cậu San… Hay là quay về đi, chúng ta tính toán lại một chút”

James vẫn nài nỉ.

“Cứ thoải mái đi! Trên bờ cũng có người nhà tôi tiếp ứng. Chúng tôi làm ăn khắp Đông Á, sợ gì đám cắc ké địa phương đó?”

San thiếu vẫn dửng dưng không quay lại.

Gã người Mĩ triệt để tuyệt vọng, mặt xám ngoét như tro tàn.

“ Anh có am hiểu về động cơ hơi nước không? Anh đã nghe qua động cơ Double action hay Multiple-expansion Engine chưa?”

San thiếu vẫn “ nghiên cứu” máy tàu động cơ và hắn liên tục đặt câu hỏi về chúng…

James chuyên ngành luật sư, chuyển kinh doanh quán bar, giờ thì buôn “đồng nát”, hỏi hắn về máy móc khác nào hỏi đầu gối?

“ Tôi làm sao biết được, thứ này anh phải đi hỏi thợ máy chứ?” Gã chán nản ngồi bệt xuống trong khoang máy nóng hầm hập, mặt như đưa đám...

“Tươi tỉnh lên nào. Tôi cử hẳn 10 đứa “trông” anh rồi còn gì.” San thiếu trấn an một câu sau đó túm lấy mấy tên thợ máy phục vụ thuyền này mà bàn luận.

Thế là ngoài một mớ thông tin hữu ích, hắn còn vợt được một tay thợ máy già về Đại Nam làm việc. Gã này không vợ con, ở Mỹ cũng là dạng bất đắc chí, tứ cố vô thân…gã nghe điều kiện của San là ưng luôn.

Chưa kể gã còn có một đám bạn cùng cảnh ngộ. Nghe gã ướm lời, San thiếu gật luôn không do dự. Càng nhiều thì lại càng ít.

San thiếu nhất lúc này là công nhân biết vận hành máy. “Đống rác” hắn tha về tốn tới 4 vạn lượng bạc (cỡ 60000 Đô-la, đủ mua ba tàu cũ giống chiếc New Orleans này), thì đủ hiểu là nhiều cỡ nào.

Tuy San từng làm thợ sửa xe hơi, hiểu kha khá về cơ khí, mấy thứ máy móc đó hắn chỉ cần bỏ thời gian ra sẽ tìm được cách vận hành chính xác. Nhưng có sẵn thợ máy như tay Jony này có phải đỡ mệt bao nhiêu không.

Theo thông tin từ mấy tay thợ, thời này máy tàu vẫn dùng cơ chế Single-Action. Tức là hơi nước chỉ vào một đầu của hệ pít-tông xi-lanh.

Pít-tông muốn trở lại vị trí ban đầu thì cần lực quán tính của bánh đà , thanh đà đẩy về.

Động cơ Double-Action là thứ “mới toanh” chưa ai nghe tới.

San thiếu không biết rằng cũng chỉ một năm nữa, Lenoir ở Pháp sẽ phát triển loại hệ thống này… Nói chung thế giới đang tiến bộ từng ngày, mớ kiến thức tích lũy của hắn chưa chắc đi trước thời đại.

Tin vui là thời này người ta chỉ mới dùng Simple Steam Engine – loại động cơ hơi nước dùng hệ xi-lanh đơn, không tận dụng được triệt để động lượng của luồng hơi khi xuyên qua hệ nhiều pít-tông xi-lanh (Multiple-Expansion Engine, cái này mãi đến thế kỷ 20 mới có người phát minh được).

Thực ra có thể ghép 2,3 hoặc 4 hệ đơn với nhau, nhưng bản chất vẫn là từng cụm riêng lẻ. Hơi nước chỉ đi vào một đường và đi ra đường khác, không có mấy hiệu quả.

Cho nên nếu công nghệ của Đại Nam đủ cao hoàn toàn có thể đi trước đón đầu. Cơ mà nghĩ xa xôi quá, giờ Đại Nam đến cái đinh vít còn chưa tự chế tạo nổi. Mơ chế tạo động cơ thì quá hão huyền rồi.




Siêu Phẩm truyện Bóng Đá Việt Nam. Main lý trí, chịu khó. Hack không quá bá, cần rèn luyện mới có thể thành tài. Main hiện chuẩn bị sang Bundesliga. Cam đoan chất lượng nhảy hố. Mời bạn đón đọc