Vương Gia! Ngươi Thật Bỉ Ổi

Chương 102



Edit: Thủy Lưu Ly

Nhìn đám người lít nha lít nhít trong sân, khoảnh khắc khi Chu Vô Tâm xuất hiện, giống như đàn chim bị kinh động, nhất thời bay tứ tán. Tuy rằng chuyện này chỉ diễn ra trong chớp mắt nhưng kích thích thị giác mà nó mang lại lại không hề nhỏ. Nếu không thể tưởng tượng, mời tham khảo hiệu quả khi chọc vào tổ ong vò vẽ.

Đợi đến khi Chu Vô Tâm ý thức được mục đích mà những người kia đến đây là vì để vây xem nàng thì nàng mới phát ra một tiếng gào kinh thiên động địa, quỷ khiếp thần sầu: “Ngao ngao ngao, Lục đại phu, Lục đại phu, đây là tình huống quái quỷ gì vậy? Ông xác định ta đang ở nhà của con người mà không phải vườn thú chứ?”

Lục đại phu bị phản ứng của Chu Vô Tâm chọc cười: “Đừng kích động, đây là lần đầu tiên Cảnh Lâm mang nữ nhân về, vì thế mọi người mới tương đối tò mò đối với ngươi mà thôi.”

Không phải ta cũng chỉ có một lỗ mũi hai con mắt thôi sao, có gì hay mà tò mò: “Chẳng lẽ nơi này chỉ có nam nhân không có nữ nhân?”

“Không, nơi này có rất nhiều nữ nhân.” Lục đại phu cười cười đi tới bên cạnh nàng: “Chỉ có điều mỗi người nơi này điều biết Cảnh Lâm ghét nhất là nữ nhân.”

Bộ dạng kia của hắn không phải chán ghét mà rõ ràng là kết quả do giáo dục có vấn đề gây nên! Thật ra hắn sợ nữ nhân đấy!

Quên đi, sau này chắc hẳn còn ở đây dài dài, quen là tốt rồi, quen là tốt rồi.

Sau khi Chu Vô Tâm an ủi chính mình như vậy, nàng hơi nâng đầu, liếc nhìn bốn phía một chút, xác định không còn ai tiếp tục vây xem mình nữa, mới đưa ra yêu cầu với Lục đại phu theo sau: “Đúng rồi, Lục đại phu, ta đói bụng, ông dẫn ta đi ăn một chút gì đi, được không?.”

Lục đại phu tỏ vẻ ta biết ngươi sẽ như vậy mà, một bên vuốt vuốt râu mép, một bên dẫn nàng rẽ trái, quẹo phải, mang nàng đến phòng bếp: “Bên trong thứ gì cũng có, ngươi muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.”

Chu Vô Tâm đi vào, cầm lấy một gốc cải trắng, cực kỳ bi phẫn hỏi: “Ý ông nói cái gì cũng có có nghĩa là muốn ăn gì thì ta phải tự làm, không có sẵn?”

“Đúng vậy.” Lục đại phu nói chuyện đương nhiên: “Mấy ngày trước đại trù (đầu bếp chính) so độc với người ta, bị trúng độc, lúc này mọi người đều vội vàng chạy đi cứu hắn, cho nên nếu ngươi muốn ăn gì thì phải tự tay làm thôi.”

Thật không hổ là nhà của quái nhân.

Người quái, đến ngay cả trình tự hoạt động của gia tộc cũng quái! Đang yên đang lành lại đi so độc với ngươi ta làm gì! Bình thường một chút sẽ chết à!

Chu Vô Tâm bất đắc dĩ, chỉ đành tự mình động thủ cơm no áo ấm, tuy rằng cuối cùng vì độ lửa không nắm giữ tốt, phải ăn một bữa cơm cháy khét, nhưng cũng may nàng không kén ăn, lấp đầy bụng là được. Vì lẽ đó nàng vẫn có thể ăn ngon lành hết bát cơm có thể khiến người khác không ngừng ôm trán sợ hãi kia.

Hết cách rồi, dù sao không chết no thì cũng chết đói thôi!

Sau khi cơm nước xong xuôi, Chu Vô Tâm lập tức mãnh liệt yêu cầu muốn đi dạo xung quanh, bảo là để quen thuộc hoàn cảnh. Tuy rằng Cảnh Lâm có dặn nàng, không cho nàng chạy loạn, nhưng những lúc nàng kích động lên là lập tức ném sạch những lời đó ra sau đầu.

Vì vậy lúc Cảnh Lâm gặp nàng ở ngoài cổng, suýt chút nữa cho rằng bản thân mộng du nên chạy đến sân nàng ở tạm.

Không phải đã nói nàng không được chạy loạn sao? Lỗ tai nàng dùng để làm cảnh à, chạy đi không nói, lại còn tập hợp mọi người đánh bạc, có phải nàng muốn chết rồi hay không? Dám kiếm chát trên địa bàn của hắn! Chỉ hơi đối tốt với nàng một chút là nàng đã nhảy lên đầu hắn ngồi rồi!

“Mau mau, đặt xong rời tay, đặt cược đặt cược đi...” Chu Vô Tâm một tay đặt trên bàn, một tay lại phe phẩy với đám người, hưng phấn hét to. Nàng đang cùng một đám người chơi trò đặt cược, một mảnh vui mừng. Cảnh tượng này hoàn toàn chênh lệch với không khí nghiêm túc, lạnh lẽo của Điển Thương Các thường ngày.

Cảnh Lâm sầm mặt lại gần nàng, khiến đám người đang vui vẻ, hào hứng, lập tức nhanh chóng khôi phục gương mặt người chết, tập thể cúi đầu đứng một bên, cung kính hô to: “Thiếu các chủ.”

Thiếu các chủ?

Móa, không ngờ nha, thì ra Cảnh Lâm lại là đầu lĩnh của Sát Thủ Môn. Khó trách khi hắn mang một nữ nhân trở về sẽ có sức ảnh hưởng lớn như vậy. Thiếu các chủ nha! Hắn lại là Thiếu các chủ nha!

Quá vượt sức tưởng tượng của nàng!

“Ngươi ở đây làm gì?” Cảnh Lâm đứng trước bàn, lạnh lùng nhìn Chu Vô Tâm hỏi, cũng nhân tiện kéo nàng lại từ trong khiếp sợ.

“Đánh bạc.” Chu Vô Tâm còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Từ lúc cùng mọi người đánh bạc, nàng lập tức cảm thấy trước đó Cảnh Lâm chỉ nói chuyện giật gân mà thôi. Tuy rằng người nơi này hơi kỳ quái, hơi mặt than một chút, nhưng cũng rất dễ ở chung, cho nên sao nàng có thể bị người ta bắt làm thịt được!

“Vèo” một tiếng, ai cũng không nhìn rõ Cảnh Lâm đã ra tay thế nào, chỉ nghe “Rắc rắc” vài tiếng, cái bàn trước mặt Chu Vô Tâm đã nát thành từng mảnh nhỏ. Chu Vô Tâm bị cơn tức giận đột nhiên xuất hiện của Cảnh Lâm dọa hết hồn, ngây người nửa ngày cũng không thể lấy lại tinh thần.

Cảnh Lâm xoay người tiếp tục duy trì gương mặt lạnh tanh, ánh mắt lướt qua mọi người trong sân: “Ai còn dám đánh bạc với nàng, giết không tha.”

Nói xong, đám người kia giật mình một cái, đồng thanh đáp, rồi như đàn chim bị đánh tan, xoạt xoạt lẩn mất, không còn một ai.

Chu Vô Tâm gọi với theo bọn họ: “Ai ai ai, đừng đi mà, các ngươi đừng đi mà!” Nhưng mà đến Cảnh Lâm cũng lên tiếng rồi, nếu bọn họ dám ở lại thì e rằng đến bản thân bị làm thịt thế nào cũng không biết được, cho nên nào dám kéo dài thêm nữa. Chu Vô Tâm thấy có gọi cũng không ai trở lại, nàng lập tức xoay người ồn ào với Cảnh Lâm: “Ngươi làm gì vậy? Vất vả lắm ta mới tìm được chút việc vui, lại bị ngươi dọa chạy cả!”

Cảnh Lâm lười nhìn nàng: “Nơi này là Điển Thương Các, không phải sòng bạc!”

Chu Vô Tâm bĩu môi, được rồi, địa bàn của hắn, hắn làm chủ. Ai bảo những người kia đều nghe lời hắn đây.

Nhưng sau vài lần đi dạo trong phạm vi “hạn chế”, Chu Vô Tâm vẫn phải trơ mặt ra đi tìm Cảnh Lâm.

Loại nơi quỷ dị như Điển Thương Các này so với hoàng cung càng khó ở hơn. Đi tới đi lui, không phải chỗ này phóng ra ám khí thì cũng là nơi đó có cơ quan ngăn chặn, muốn đi đâu cũng phải duy trì một trăm hai mươi phần trăm đề phòng. Vừa rồi nàng mới đi chưa tới một trăm mét đã liên tục bị tổn thương bốn lần. Rốt cuộc nàng đang đi dạo hay đi làm bia ngắm vậy! Chơi chơi cái gì thì cũng phải suy tính bảo toàn tính mạng chút, đúng không!

Vì vật nàng quyết định trực tiếp nói rõ mục đích của mình để Cảnh Lâm giúp đỡ giải quyết.

“Cảnh Lâm à, ta muốn chơi mạt chược.”

Cảnh Lâm liếc xéo nàng một cái, im lặng.

“Cảnh Lâm à, ta muốn chơi xúc xắc.”

Tiếp tục im lặng.

“Cảnh Lâm à, ta muốn chơi ếch xanh ếch xanh nhảy.”

Im lặng trước sau như một.

“Mẹ kiếp, lão nương muốn giết người!”

Đến lúc này Cảnh Lâm mới ngẩng đầu lên, chịu nói chuyện với nàng: “Giết ai?”

“Ta tự sát!”

“Ồ, đi đi. Trên bàn có dao gọt hoa quả, muốn tự sát thì đi xa một chút, đừng làm chỗ này nhiễm mùi khó ngửi là được.”

“Cha ơi, mẹ ơi, ta đã tạo nghiệt gì vậy, vì cộng lông gì mà những người ta gặp phải, người so với người càng khó ở chung hơn hả…” Chu Vô Tâm khóc ròng. Sao đến chỗ nào nàng cũng gặp mấy kẻ không bình thường thế! Tại sao đến chỗ nào nàng cũng bị người ta sỉ nhục! Tại sao trước giờ nàng vẫn không gặp được ai thuận mắt chứ!

Không sống nổi mà, không sống nổi mà!

Ninh Thuần à, Ninh Thuần thân ái nhà ta, rốt cuộc thì tại sao chàng lại ném ta lại chỗ này?

Kết quả trận ‘cãi vã’ là Chu Vô Tâm bị Cảnh Lâm vừa trói vừa nhốt trong phòng để nàng tự mình tỉnh táo lại.

Lần trước vì hắn bị thương, không thể trừng trị nàng nên mới để mặc nàng gây chuyện trước mặt mình, mà lần này, dù biết tính nàng thích náo nhiệt nhưng dù sao chỗ này là Điển Thương Các, đâu đâu cũng có ám khí, tên độc, nếu cứ để nàng chạy loạn như vậy thì ở một mặt nào đó hắn cũng lo lắng sẽ có người trong Điển Thương Các nổi lòng xấu xa với chất độc trên người nàng. Cộng thêm nàng không biết võ công, tâm tư lại ngây ngốc, nói tóm lại nàng khá khiến người ta lo lắng, vì lẽ đó Cảnh Lâm chỉ có thể nhốt nàng một chỗ, tránh cho nàng tiếp tục gây thêm phiền toái.