“Tuy rằng ánh mắt các ngươi khác biệt rất lớn, nhưng vẫn rất giống nhau.”
Quên đi, lâu ngày không gặp, hai mắt tiểu hòa thượng có chút vấn đề thôi mà. Nghĩ vậy, Chu Vô Tâm không tiếp tục phí lời với hắn mà tiếp tục chạy đến phòng phương trượng.
Mà vừa nhìn thấy phương trượng, Chu Vô Tâm lập tức vô cùng hớn hở nói cho phương trượng biết: “Phương trượng, ta trúng độc.”
Thật ra mục đích hôm nay nàng đến đây là muốn nhờ phương trượng xem bệnh cho nàng.
Lúc trước khi nàng và Cảnh Lâm bị thương, mỗi lần đều do phương trượng chữa trị cho, hơn nữa, phương trượng lại thuộc loại thế ngoại cao nhân, cho nên, nàng mới cảm thấy nên tìm phương trượng xem, biết đâu ông ấy lại có cách cứu mạng mình. So với việc ngồi chờ chết thì thử một chút cũng không hại gì.
Phương trượng thấy nàng trúng độc còn vui vẻ như vậy, rất không biết nói gì mà lắc đầu một cái: “Đưa tay ra, để lão nạp nhìn xem.”
Chu Vô Tâm rất an phận đưa tay để phương trượng bắt mạch.
Nàng cứ nghĩ sau khi phương trượng xem xong sẽ nói nàng chấp nhận số phận, ai ngờ phương trượng vẫn không vội thu tay lại, mà tiếp tục xem mạch, hơn nữa sắc mặt càng lúc càng u sầu.
Chu Vô Tâm bị vẻ mặt này của ông dọa hoảng, vội vàng dò hỏi: “Phương trượng, phương trượng, không phải ta sắp chết chứ? Ánh mắt của ngài thật đáng sợ.”
Phương trượng hít sâu một hơi, thu tay về, nghiêm túc nói: “Thí chủ trúng độc lúc nào?”
“Mới gần đây, là trong vòng một tháng này, nói chung thời gian cũng không lâu.”
“Lúc phát độc, trên mặt sẽ kết băng sao?”
“Ngài biết.” Chưa bao giờ Chu Vô Tâm cảm thấy kính phục phương trượng đến vậy, chẳng qua chỉ mới bắt mạch đã có thể nhìn ra điểm quan trọng trong này. Được rồi, ‘đại phu’ ở nơi này có cần phải trâu bò như vậy không!
Chu Vô Tâm lại nhen nhóm ngọn lửa hi vọng một lần nữa: “Phương trượng, ta còn cứu được không?”
Phương trượng cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, sau đó mới mở miệng: “Có. Nhưng phương pháp phối chế thuốc giải ban đầu đã bị thất truyền, cho nên hiện tại lão nạp chỉ có thể dùng loại thuốc khác để giải độc cho thí chủ. Thí chủ nhất định phải tập hợp đủ dược liệu thì loại độc này mới có thể giải được.”
“Hả, thật sự có cách. Phượng trượng, không phải ngài cố ý muốn an ủi nên mới lừa ta chứ.”
Lúc này, gương mặt u sầu của phương trượng cũng xuất hiện ý cười: “Người xuất gia không nói dối.”
Chu Vô Tâm cười to lên: “Oa ka ka, nếu độc này thật sự có cách giải vậy Bắc Vọng cũng có hy vọng!”
“Bắc Vọng?”
“Ừm. Ở Kinh thành ta quen biết một người bạn, hắn cũng trúng loại độc này, hơn nữa từ nhỏ đến lớn còn phải chịu ngược đãi nặng nề. Phương trượng, nếu ngài có thể giải độc thì quá tốt rồi. Ta chỉ biết phương trượng ngài lợi hại nhất, đúng là một vị thần y!”
Nghe đến đó, ánh mắt phương trượng lập tức trở nên sâu thẳm, im lặng một lát lại nói: “Cho dù có thể tập hợp đủ tất cả dược liệu thì, Chu thí chủ, nhất định thí chủ phải đưa hắn đến đây. Sau khi lão nạp gặp hắn, hiểu rõ tình huống của hắn mới có thể giúp hắn giải độc.”
(Ly: ha hả…)
“Nhất định phải gặp mặt sao?”
“Nếu như không gặp, lão nạp không biết tình huống độc tố trong cơ thể hắn, do đó cũng không thể tìm được cách thích hợp hay phối chế tỉ lệ dược liệu phù hợp làm thuốc giải được.”
“Chuyện này, để ta suy nghĩ đã…”
Chu Vô Tâm ảm thấy hơi khó khăn. Nghĩ lại Bắc Vọng bị giam lỏng trong cung lâu như vậy, nếu có thể ra ngoài thì hắn đã sớm đi rồi: “Nhưng, phương trượng, hắn không tiện ra ngoài.”
Phương trượng cũng không tiếp lời, mà cười cười như xuân về hoa nở: “Nói chung, biện pháp, hẳn là có.”
Lúc Chu Vô Tâm rời khỏi phòng phương trượng, nàng không ngờ Ninh Thuần đã đợi sẵn bên ngoài. Nàng kích động vọt lại chỗ hắn: “Tiểu Ninh Thuần, chàng đã đi đâu vậy? Sao chàng có thể ném ta lại Điển Thương Các một mình? Tốt xấu gì chàng cũng phải nói cho ta một tiếng chứ?”
Ninh Thuần cười nhạt không trả lời.
Cảnh Lâm đứng cạnh họ, nhìn dáng vẻ thân thiết của nàng với Ninh Thuần, bất mãn nhíu mày lại.
“Đúng rồi, ta có chuyện muốn nói, vừa nãy phương trượng nói cho ta biết, độc trên người ta có thể giải.” Chu Vô Tâm chìm trong trạng thái phấn khởi, vội vàng chia sẻ tin vui này cho hai người.
Ninh Thuần và Cảnh Lâm đều kinh ngạc, khó có thể tin.
Chu Vô Tâm tiếp tục nói: “Đừng ngạc nhiên, ta cũng chỉ ôm tâm tư thử xem thôi lại không ngờ thật sự có cách trị. Phương trượng nói chỉ cần ta tập hợp đủ ba loại dược liệu Đế Linh, Tuyết Cốt, Hắc Liễu này, và phối hợp với những loại dược liệu phụ khác thì có thể giải độc.”
“Ba loại này rất khó tìm.”
Lục đại phu không biết xuất hiện lúc nào, sau khi chờ Chu Vô Tâm nói xong, đột nhiên chen vào một câu.
Vừa nghe tên đã biết ba vị này rất đặc biệt, Chu Vô Tâm cũng đoán được sẽ không dễ dàng tập hợp như thế, nhưng mà: “Lục đại phu, lẽ nào thật sự không tìm được sao?”
“Hắc Liễu ở Điển Thương Các.” Cảnh Lâm bỗng dưng mở miệng. Theo lý đồ nhà hắn sẽ rất dễ lấy ra nhưng lúc này sắc mặt Cảnh Lâm lại đặc biệt u ám.
Chu Vô Tâm nhìn hắn, bị dáng vẻ của bọn hắn quấy nhiễu không yên, có điều Lục đại phu lại rất nhanh khôi phục như cũ, ông ta vuốt vuốt râu mép, nói với nàng: “Vô Tâm. Đừng lo lắng, những vị thuốc này, cho dù phải lên trời xuống đất, bọn họ cũng sẽ tìm về cho ngươi.”
Chuyện dược liệu nói xong, Chu Vô Tâm cũng không muốn kéo dài thời gian mà vội vàng nói với Ninh Thuần: “Đúng rồi, Tiểu Ninh Thuần, Bắc Vọng cũng có thể cứu được. Chẳng qua, phương trượng nói phải gặp mặt hắn thì mới có thể phối chế ra thuốc giải thích hợp. Cho nên, chàng nghĩ cách để Bắc Vọng xuất cung một lần được không, giống như lần trước ấy! Bây giờ Ninh đế cũng bị bệnh, chắc hẳn ông ta không có sức lực đi dằn vặt hắn nữa, chỉ cần hắn đến đây, thì có thể trị hết bệnh cho hắn. Chuyện này thật sự rất tốt…”