Vương Gia! Ngươi Thật Bỉ Ổi

Chương 130



Edit: Thủy Lưu Ly

Sự hoang mang của hắn đủ để chứng minh Chu Vô Tâm có ảnh hưởng lớn thế nào đến hắn. Nhìn dáng vẻ run rẩy của nàng, Ninh Liên khủng hoảng, khó khăn ôm nàng vào ngực.

Có điều, chẳng biết vì sao, rõ ràng Chu Vô Tâm vốn không lạnh, nhưng khi bị hắn ôm lấy, nàng lại càng cảm thấy lạnh hơn.

Nàng vươn tay chạm nhẹ vào người hắn mới phát hiện trên người hắn không có chút độ ấm nào.

Chẳng qua, vào lúc này, khi nàng còn chưa kịp kỳ quái tại sao hắn bị như vậy, thì bên ngoài đã truyền đến tiếng thông báo của công công, là một người không nên xuất hiện lại xuất hiện.

“Quận chúa Ninh An cầu kiến...”

Công công thông báo khiến hai người trong phòng ngẩn ra, Ninh Liên cau mày nói nhỏ: “Tại sao Ninh An lại đến đây?”

Ninh Liên không muốn cho Ninh An nhìn thấy Chu Vô Tâm nên vội vàng ôm nàng đặt lên giường, dùng chăn che lại. Hắn dịu dàng nói với nười còn đang phát run trước mắt: “Nàng ở đây chờ bản vương, bản vương sẽ lập tức trở về.”

Nói xong, Ninh Liên bình tĩnh chỉnh quần áo ngay ngắn lại rồi mới mở cửa ra ngoài.

Ninh Liên vừa đi, Chu Vô Tâm gấp gáp nhét lệnh bài trộm được từ bên hông Ninh Liên vào tay áo, vén chăn, nhảy xuống giường, một khắc cũng không trì hoãn mà trèo cửa sổ, chạy mất.



Ninh An vừa thấy Ninh Liên xuất hiện, không kìm được tức giận, lớn tiếng với hắn: “Có phải Chu Vô Tâm ở trong đó đúng không? Có phải ả ở bên trong không?”

“Làm càn!” Sắc mặt Ninh Liên trầm xuống, gầm nhẹ với Ninh An: “Ngươi xem chỗ này của bản vương là chỗ nào, lại dám ở đây hô to gọi nhỏ!”

Ninh An mới không thèm quan tâm hắn tức giận hay không, vẫn cứ cố chấp vọt vào, nhưng sau khi vòng quanh một vòng trong phòng, thậm chí ngay cả dưới gầm giường cũng không tìm thấy bóng dáng Chu Vô Tâm.

“Nếu người còn không đi ra ngoài thì đừng trách sao bản vương không khách khí.” Ninh Liên chắp tay đứng trước cửa, lạnh lùng cảnh cáo Ninh An.

Không tìm được người, tất nhiên kiêu ngạo của Ninh Liên cũng bị đè ép xuống.

Biết mình lại cố tình gây sự chọc Ninh Liên không vui, Ninh An không thể làm gì khác hơn là vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, Cửu ca, ta đi.”

Nói xong, cũng không quay đầu lại mà biến mất khỏi mắt hắn.

Ninh An vừa đi, Ninh Liên lại không bước thêm bước nào, cứ đứng tại chỗ, nheo mắt nhìn cánh cửa sổ bị mở ra. Gió bên ngoài thổi vào khiến màn che trong phòng không ngừng lay động: Lần gặp mặt này, còn không bằng không gặp…



Đều nói tiềm lực của con người là vô hạn, cũng may lúc nãy khi bị Ninh Liên kéo về chỗ hắn, Chu Vô Tâm đã kịp ép mình ghi nhớ đường đi, cho nên sau một hồi tìm kiếm con đường trong trí nhớ, nàng vẫn đến được thiên lao.

Chu Vô Tâm dùng lệnh bài của Ninh Liên, thuận lợi vào trong.

Tuy vừa bước vào còn chưa nhìn thấy Bắc Vọng, nhưng trong lao tù âm u lạnh lẽo này, nàng đã nghe thấy tiếng kêu gào đến khàn cả giọng của hắn. Hắn, bị độc phát!

Biết được điều này, nàng không thể không nhanh chân theo âm thanh mà chạy đi tìm hắn.

Đến khi nhìn thấy Bắc Vọng co người lại nằm trên đất, Chu Vô Tâm hoảng loạn rống lên: “Mở cửa này ra! Mau mở ra!”

Lính canh hơi do dự, không biết có nên làm theo lời nàng hay không: “Chuyện này...”

Chu Vô Tâm thấy gã không muốn mở cửa, lập tức giơ lệnh bài của Ninh Liên lên trước mặt gã: “Mau mở cửa! Thấy lệnh bài như thấy người, chẳng lẽ các ngươi muốn kháng chỉ sao?”

Lính canh bị nàng dọa đến sợ run, nghe lệnh mở cửa. Dù sao hiện tại Thái tử đã được xem như Hoàng đế, gã không thể đắc tội được.

Chu Vô Tâm vọt vào, vội vàng ôm Bắc Vọng từ trên đất lên, không nói hai lời, lấy bình sứ đã sớm chuẩn bị, đổ ra một viên, muốn nhét vào trong miệng hắn: “Mau ăn cái này, ăn xong là tốt rồi.” Chu Vô Tâm vừa nhét thuốc cho Bắc Vọng, vừa dùng khóe mắt xác định ngục tốt đã ra ngoài, mới lặng lẽ nói nhỏ bên tai Bắc Vọng: “Ngày mai ta nhất định sẽ tới cứu ngươi.”

Vừa dứt lời, một tiếng quát lớn đột nhiên truyền đến từ sau lưng nàng.

“Nàng đang làm gì?”

Ninh Liên bỗng dưng xuất hiện khiến Chu Vô Tâm nhỡ tay làm rớt thuốc giải. Nàng sốt ruột sờ soạng lung tung, cũng không kịp phản ứng với câu hỏi của Ninh Liên.

Ninh Liên thấy nàng làm như không thấy chính mình, tức giận đá văng cửa nhà lao, đi vào.

Lúc này, rốt cuộc Chu Vô Tâm cũng tìm được thuốc giải, nhưng Ninh Liên bỗng nhiên nhào tới tóm tay nàng khiến nàng nghĩ hắn muốn cướp thuốc giải, cho nên không hề nghĩ ngợi mà tàn nhẫn rút tay về, nhét luôn viên thuốc vào miệng mình, sau đó, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, dùng tay còn lại kéo đầu Bắc Vọng lại gần, dùng miệng đối miệng, mớm thuốc cho hắn.

Nhìn một chuỗi động tác liên tiếp của Chu Vô Tâm, Ninh Liên quả thật bị tức đến run rẩy.

Không hề dừng lại một khắc nào, lập tức nhanh chóng kéo nàng ra khỏi nhà lao.

Mà Bắc Vọng, sau khi nuốt xong thuốc giải cũng coi như đã khôi phục được chút ý thức, nhưng trong thân thể vẫn khó chịu không nói nên lời. Hai luồng sức mạnh nóng lạnh đối đầu lẫn nhau trong người giống như muốn xé hắn ra làm hai mảnh.

Trong lúc hoảng hốt, dường như hắn nghe thấy có người nói gì bên tai hắn, đến khi hắn giãy dụa ngẩng đầu lại chỉ nhìn thấy bóng lưng thấp thoáng của Chu Vô Tâm, sau đó, trước mắt hắn tối sầm, mất đi ý thức.

Ninh Liên kéo Chu Vô Tâm ra đến bên ngoài, thả tay nàng, rống lên: “Vừa rồi nàng cho hắn ăn cái gì?”

“Thuốc giải.”

“Cái gì?”

“Đó là thuốc giải Thực Hàn Tán.”

Ninh Liên thật hận không thể bóp chết nàng: “Vậy còn nàng?”

Chu Vô Tâm nhìn Ninh Liên, bình tĩnh nói rõ từng câu từng chữ: “Thuốc giải chỉ có một phần mà thôi.”

“Nàng...” Ninh Liên bị vẻ mặt vô vị của nàng chọc tức đến bật cười: “Ha ha ha ha ha….”

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nụ cười trên gương mặt hắn ẩn nhẫn đau xót rõ ràng đến vậy.

Vẻ mặt bi thương của hắn khiến nàng cảm thấy có chút khổ sở.

Ninh Liên ngừng cười, kéo tay Chu Vô Tâm lại bắt đầu chạy vội đến một căn phòng, sau đó, dùng sức đẩy nàng vào trong, nói với người ở đó: “Ninh Thuần, huynh lập tức mang nàng đi đi, bản vương một khắc cũng không muốn gặp nàng! Cả đời này cũng không muốn gặp lại!”

Ninh Thuần và Chu Vô Tâm hai mặt nhìn nhau.

Ninh Liên bỏ người lại rồi điên cuồng cười rời đi.

Ninh Thuần liếc mắt nhìn Chu Vô Tâm, biết nàng lúc này nhất định không muốn rời khỏi cung, cũng không quan tâm giữa nàng và Ninh Liên đã xảy ra chuyện gì, trước khi nàng mở miệng, điểm huyệt đạo của nàng, trực tiếp mang nàng lên xe ngựa, xuất cung.

Sau khi ném nàng về phủ Hoằng Thiện, Ninh Thuần cũng không dừng lại là giục ngựa trở lại hoàng cung lần nữa.

Lúc Cảnh Lâm đẩy cửa ra đã nhìn thấy Chu Vô Tâm bị người điểm huyệt ngã trước cửa.

Hắn hơi kinh ngạc, lại gần nâng nàng dậy, giải huyệt cho nàng.

“Cảnh Lâm.” Cảnh Lâm giải huyệt đạo cho nàng xong, muốn trở về phòng đã bị Chu Vô Tâm gọi lại.

“Hữm?” Cảnh Lâm không ngờ nàng sẽ chủ động nói chuyện với chính mình lần nữa, hắn dừng bước, xoay người nhìn nàng.

Từ lúc xuất cung tới giờ, nụ cười điên cuồng của Ninh Liên vẫn không ngừng quanh quẩn trong đầu nàng, làm gì cũng không gạt qua một bên được. Nàng ngẩng đầu nhìn Cảnh Lâm: “Nếu ta nói cho ngươi biết, ta lấy thuốc giải cứu mạng duy nhất cho người khác, ngươi có hận ta không?”

Cảnh Lâm bị câu hỏi của nàng làm sững sỡ, nhưng rất nhanh đã hiểu được chuyện gì, vẻ mặt không chút cảm xúc đáp lời nàng: “Không biết.”

“Tại sao?”

“Đây là sự lựa chọn của muội.”

Im lặng.

“Tại sao ngươi cũng đến cứu hắn?” Chu Vô Tâm nhìn thấy Cảnh Lâm phải đi, lại hỏi thêm. Nàng sợ nếu lúc này nàng không hỏi thì sau này sẽ không còn cơ hội hỏi nữa.

“Vì muội.” Cảnh Lâm nhìn sâu vào mắt nàng, chậm rãi nói: “Hắn là người muội muốn cứu.”

Bởi vì nàng hi vọng tất cả những người bên cạnh mình đều có thể bình an mà sống cho nên bọn hắn sẽ nghĩ tất cả những cách có thể giúp nàng hoàn thành tâm nguyện.

Chu Vô Tâm nhìn Cảnh Lâm không chớp mắt, nước mắt không kìm được mà lã chã chảy xuống. Bọn họ đối xử với nàng quá tốt, tốt đến mức nàng không chịu đựng nổi… Mà nàng, rốt cuộc cũng lựa bọn buông xuống thù hận của Ninh Dạ…



Mà một nơi khác, sau khi đưa Chu Vô Tâm đi khỏi, Ninh Liên lập tức vọt vào thiên lao nhìn Bắc Vọng đang chìm trong hôn mê, lầm bầm nói nhỏ: “Tại sao nàng đối xử tốt với ngươi như vậy! Tại sao...”