Vương Gia! Ngươi Thật Bỉ Ổi

Chương 140



Edit: Thủy Lưu Ly

Bắc Vọng nhìn nàng không chớp mắt, tỏ vẻ không tin cười khẩy, lập tức bắt lấy tay nàng: “Chu Vô Tâm, nàng đi theo ta.”

Cuối cùng, lúc tay bị người tóm lấy, tâm tình của Chu Vô Tâm cũng được điều chỉnh tốt, nhưng khi phát hiện mình bị Bắc Vọng kéo chạy, trái tim nàng lập tức lạnh xuống một nửa. Xong xong, nhất định trước đây chủ nhân thân thể này có thù oán với hắn.

Mợ, cứ nhìn bộ dạng yêu nghiệt của hắn cũng biết hắn không dễ chọc.

Mà nói lại, lúc mọi người nghe thấy tên nàng là Cửu Liên đều tin tưởng, chỉ có mình hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra nàng là Chu Vô Tâm.

Chu Vô Tâm oán thầm, rốt cuộc thì chủ nhân thân thể này có thù sâu hận lớn gì với hắn mà lại khiến hắn nhớ kỹ không tha như vậy!

“Này này này, ngươi là ai vậy. Ta hoàn toàn không quen ngươi!” Chu Vô Tâm dùng tay còn lại ôm cột, chết sống cũng không chịu đi.

Trong mắt Bắc Vọng lóe lên tia sáng lạnh: “Nàng còn muốn giả vờ sao? Cho dù nàng có hóa thành tro ta cũng nhận ra nàng.”

“CM ngươi, cho dù trên xương của ta có khắc chữ thì cũng không đến mức cháy thành tro mà ngươi vẫn có thể nhận ra được.”

Bắc Vọng nghe vậy, đột nhiên bức nàng dựa vào cột, dùng tay bao vây nàng lại, không cho nàng chạy trốn. Hắn ghé sát lại gần nàng: “Nàng cho rằng chỉ cần nàng không thừa nhận thì ta sẽ không còn cách nào sao? Nàng cho rằng chỉ cần nàng chết thì ta sẽ quên nàng à?”

“Thật không hiểu ra sao.” Nói lung tung cái gì vậy, nàng một chút cũng không hiểu: “Ta nhắc lại lần nữa, tên ta là Cửu Liên, không phải là người ngươi biết. Ngươi nhận nhầm người rồi.”

Bắc Vọng đột nhiên ra tay bóp cằm nàng: “Nàng còn muốn giả vờ?”

“Kẻ điên! Ta vốn không quen ngươi, ta…A…”

Bắc Vọng không thèm chờ nàng nói xong, lập tức thô bạo cắn lên môi nàng.

Hắn chặt chẽ khống chế nàng, khiến nàng không cách nào phản kháng. Hơi thở nam tử xa lạ bủa vây khiến Chu Vô Tâm sợ đến mặt mày trắng bệch. Hắn cắn! Hắn dám cắn nàng!

Bởi vì Bắc Vọng dùng sức mà giữa môi răng hai người lập tức tràn ngập mùi máu tanh. Hắn dùng trán chặn trán nàng, nhướng mày, đắc ý cười, quả thật vô cùng giống một tên yêu nghiệt thiếu đòn.

“Đời này nàng đừng hòng thoát khỏi tay ta.” Bắc Vọng lạnh lùng cảnh cáo.

“Cút mợ ngươi đi.” Chu Vô Tâm sâu sắc cảm thấy người trước mặt là một tên điên. Nào có người nào cưỡng hôn lại cắn phá môi nhà gái! Hơn nữa, còn là cố ý như hắn chứ!

(Ly: Nếu ta nhớ không lầm thì ảnh là ‘xử’ nam thì phải =)))

Lúc này miệng Chu Vô Tâm đau muốn chết, cũng bởi vì sức lực của Bắc Vọng quá lớn mà nàng không cách nào phản kháng được.

Bắc Vọng nghiêng đầu qua một bên, nhắm ngay cổ nàng cắn một cái. Chu Vô Tâm đau đến mức há miệng kêu to, hoảng loạn rút cây trâm trên tóc ra, không chút do dự đâm về phía hắn. Bắc Vọng bỗng nhiên bị đau khiến hành động của hắn dừng lại trong nháy mắt, sau đó hai bóng người cũng đột nhiên vọt tới.

Bóng trắng lóe lên, Chu Vô Tâm nhìn thấy ân nhân cứu nàng lúc bị bắt cóc, kích động la to: “Tiểu Ninh Thần, mau cứu ta với!”

Một câu của nàng khiến ba người sắp lao vào nhau ngẩng ra: “Các ngươi quen biết?” Hoằng Thiện hỏi.

Ninh Thuần ngờ vực nhìn nàng.

“Ân nhân! Lần trước ngươi cứu ta khỏi mấy tên bắt cóc đó. Lúc đó trên mặt ta rất bẩn nên ngươi không nhìn rõ.” Nói xong nàng quay đầu trả lời Hoằng Thiện: “Xác thật mà nói, hắn không biết ta nhưng ta biết hắn.”

Ninh Thuần không chút cảm xúc gật gật đầu, trong tất cả những người nhìn thấy Chu Vô Tâm thì e rằng người ngụy trang tốt nhất, chính là hắn.

Chu Vô Tâm thấy cuối cùng bản thân cũng đươc cứu giúp, gấp gáp vọt ra sau lưng Ninh Thuần, hung tợn trừng mắt với Bắc Vọng.

Bắc Vọng nhìn nàng, hơi nhướng mày muốn nói gì đã bị Ninh Thuần chặn lại. Ninh Thuần xoay người nói với Chu Vô Tâm: “Ngươi rời khỏi đây trước đi.”

“Hả, à, được rồi, được rồi.” Cho dù hắn không nói nàng cũng kiên quyết không dừng lại ở đây nữa.

Mãi đến khi Ninh Thuần đưa nàng ra đến của chính, mới lạnh nhạt nói với nàng: “Thị vệ của ngươi đều ở bên ngoài, quên tất cả những gì đã nhìn thấy ở đây đi.”

Nếu ân nhân cứu mạng đã mở miệng dặn dò, thì nàng tất nhiên phải đồng ý rồi. Chu Vô Tâm che miệng, gật gật đầu: “Cảm ơn ngươi. Vậy ta đi trước đây.”

Nói xong, Chu Vô Tâm cũng không ở lại thêm mà cùng chúng thị về chạy vội về cung.

Ninh Thuần không muốn để người khác biết chuyện ở đây, có lẽ là vì tên tóc hồng điên khùng kia rồi.



Vừa không có gì để nói, vừa không muốn buổi tối Liên sẽ phát hiện đầu mối, cho nên, sau khi trở về, Chu Vô Tâm lập tức làm cho mình một chiếc khẩu trang, che đôi môi bị xưng đỏ lại.

Lấy trình độ để ý của Liên với nàng, nếu hắn biết nàng bị người khác cắn thành như vậy thì không lột người kia một tầng da thì không để yên mất.

Chỉ có điều, buổi tối, khi Liên đến tìm nàng, thấy nàng mang khẩu trang, vẫn cảm thấy nghi ngờ.

“Mặt nàng bị sao vậy?” Liên vừa vào cửa đã thân thiết truy hỏi.

Chu Vô Tâm há mồm bắt đầu bịa chuyện: “Không có gì, ta chỉ bị phong hàn nhẹ, vì không muốn lây bệnh cho người khác nên mới che lại thôi.”

“Ta lập tức gọi thái y tới.”

“Không cần không cần.” Chu Vô Tâm vội vàng ngăn cản, lỡ thái y đến làm lộ chuyện thì sao: “Ta đã để cung nữ đi hầm thuốc rồi, không có chuyện gì đâu, chỉ là một căn bệnh bình thường thôi mà.”

Liên hoàn toàn không tin, nhưng trước kia hắn hay miễn cưỡng nàng làm rất nhiều chuyện, bây giờ hắn không muốn giẫm lên vết xe đỗ đó nữa. Sao hắn có thể không nhìn ra nàng đang che giấu chuyện gì đó, nhưng, nếu nàng không muốn, vậy, hắn cứ giả vờ như không biết đi.

Chẳng qua, hắn làm bộ trước mặt nàng cũng không có nghĩa ở trước mặt người khác hắn cũng như vậy.

Sau khi rời khỏi, Liên lập tức gọi thị vệ phụ trách bảo vệ nàng hôm nay đến: “Hôm nay nàng đã đi những đâu, Trẫm muốn biết toàn bộ…”



Hoàng cung.

Ban đêm.

Chu Vô Tâm nằm trên giường lăn qua lộn qua lại mà không sao ngủ được.

Nàng sờ đôi môi đau nhức, hoàn toàn không hiểu vì sao tên điên đó cứ gặp người thì cắn! Hơn nữa, vì cái gì mà sau khi gặp bọn họ ở phủ Hoằng Thiện nàng lại đau đầu đến vậy, hơn nữa những hình ảnh thường diễn ra trong mơ lúc nàng còn ở nước ngoài cũng bắt đầu xuất hiện, quấy nhiễu khiến tâm tình nàng không được yên ổn.

Rõ ràng nàng mới xuyên đến đây lần đầu, nhưng sao lại có cảm giác quen thuộc với cảnh vậy ở đây, bao gồm khi gặp phải người khác, cũng thế.

Hơn nữa, từ những lời bọn họ nói, nàng dần dần hiểu ra chủ nhân thân thể này cũng có tên là Chu Vô Tâm, cùng tên với nàng, chẳng qua đã mất rồi, cho nên đối với những người quen biết nàng kia mà nói, đây là một sự đả kích trí mạng.



Hơn nửa đêm, giọng nói của tên Bắc Vọng bám dai như đĩa bỗng dưng vang lên bên tai nàng: “Nàng ngồi dậy cho ta.”

Chu Vô Tâm vốn chưa ngủ, khi nghe thấy lời này của hắn, lập tức sợ hãi, chà chà một hồi mới nhảy ra khỏi chăn.

Bắc Vọng lại cười khẩy, dù bận vẫn ung dung nhìn nàng.

Chu Vô Tâm nhìn quanh, không có ai phát hiện trong phòng nàng đột nhiên thừa ra một người hả?

Nàng mếu máo, hoàng cung là nơi canh gác nghiêm ngặt, nhưng sao hắn lại tiến vào đây được! Sao có thể tiến vào đây được chứ!!!

“Ngươi muốn làm gì?” Chu Vô Tâm dùng chăn che trước ngực, cả người cũng cố gắng lui về một góc, hỏi hắn.

Trong mắt Bắc Vọng vốn có chút dịu dàng lại bị hành động của nàng chọc không vui, hắn nhấn rõ từng câu từng chữ cảnh cáo nàng: “Ta không cho phép nàng quên ta.”

“Lão nương đã nói lão nương không quen ngươi!”

“Nàng dám nói lại lần nữa xem?”

Chu Vô Tâm lau mồ hôi: “Không nói cái này được không?”

Hai người cứ như thế mà giằng co. Hai mắt Bắc Vọng lóe ra sát khí nồng đậm, nguy hiểm nhìn nàng.

Chu Vô Tâm cứng rắn chống đỡ. Có quỷ mới biết sau lưng nàng đã sớm bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Bỗng nhiên, Bắc Vọng vươn tay kéo nàng lại gần, Chu Vô Tâm bị hành động thô lỗ của hắn làm môi nàng đụng mạnh vào ngực hắn, đau đến nhe răng trợn mắt.

Chu Vô Tâm muốn lui về nhưng bất đắc dĩ hai tay hắn cứng rắn như kìm sắt, đẩy cách nào cũng không ra. Hắn ôm nàng, nàng hết cách.