Vương Gia! Ngươi Thật Bỉ Ổi

Chương 143



Edit: Thủy Lưu Ly

Nhưng khi trong tầm mắt của nàng xuất hiện bóng dáng của Bắc Vọng lần nữa, nàng đã bị dọa đến mức hét ầm lên.

Chỉ thấy mấy thanh trường mâu đâm vào thân thể hắn bị người đồng thời rút ra. Bắc Vọng miệng phun máu tươi, ngã người xuống đất nhưng vẫn gắng gượng thân thể muốn di chuyển, cho dù là bò hắn vẫn muốn trèo lên tường thành. Những nơi hắn đi qua đều kéo dài thành một đường máu, nhìn thấy mà giật mình.

Chu Vô Tâm bị cảnh tượng này chấn động, sững sờ tại chỗ.

Rốt cuộc tình cảm của hắn sâu đậm bao nhiêu mới khiến hắn chấp nhất làm đến mức này! Dù chết cũng nhất định phải dẫn nàng đi!

Mà lúc Liên quay đầu, vô tình nhìn thấy Chu Vô Tâm đứng trên tường thành nhìn xuống, hắn sợ hãi quát lớn: “Nàng xuống đây cho ta!”

Vốn Chu Vô Tâm đứng rất vững, lại bị tiếng hét đột ngột của Liên dọa, nàng mất trọng tâm, dưới chân vừa trượt, cả người lập tức rơi xuống.

Trong nháy mắt, sắc mặt Liên bị dọa trắng bệch, hắn gấp gáp bay xuống, một tay bắt được tay nàng, một tay lại dùng kiếm đâm vào tường thành muốn giảm tốc độ rơi xuống của hai người.

Cũng không biết là ý trời hay vì kinh hãi quá độ, trong khoảnh khắc khi hai người trượt xuống, tất cả những ký ức Chu Vô Tâm đánh mất đã nối đuôi nhau lướt qua đầu nàng, chắp vá thành trí nhớ đầy đủ.

Rốt cuộc Chu Vô Tâm cũng nhớ ra, nhớ ra tất cả mọi chuyện.

Thì ra, nàng thật sự là Chu Vô Tâm đã chết kia.

Nàng chính là cái người Chu Vô Tâm phong lưu mà người người lưu truyền.

Lúc này, nàng lại xuyên không lần nữa!

Mà những mộng cảnh khi nàng xuyên về hiện đại không phải là một giấc mộng, tất cả đều thuộc về trí nhớ của nàng.

Đột nhiên khôi phục ký ức, khiến Chu Vô Tâm càng không biết phải làm thế nào.

Những chuyện liên quan với Liên, những chuyện liên quan đến Bắc Vọng, tất cả đều xuất hiện trước mặt nàng một cách rất rõ ràng.

Liên thấy nàng hạ mắt, cũng không biết nàng đã nhớ ra tất cả, trong lòng đau đớn từng trận: “Thì ra dù quên tất cả nhưng trước sau nàng vẫn không muốn ở bên cạnh ta. Nàng đi đi…” Liên hốt hoảng thả nàng an toàn xuống đất, kiên quyết xoay người: “Từ nay về sau nàng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Trẫm nữa…”

Chu Vô Tâm bỗng nhiên ngẩng đầu, trong khoảnh khắc đó, nàng dường như nhìn thấy bóng lưng của Dạ và Liên xếp chồng nhau, tương tự đến xót xa.

Ký ức cũ mới trùng hợp khiến tâm tư nàng hỗn loạn, rốt cuộc, nàng vẫn phụ lòng rất nhiều người.

Chu Vô Tâm nhìn Liên thật sâu, thì thào nói: “Liên, xin lỗi, đời này là ta nợ ngươi, kiếp sau, ta sẽ trả lại cho ngươi.”

Nói xong, nàng vội vàng xoay người chạy lại chỗ Bắc Vọng.

Chúng thị vệ thấy Liên ra lệnh, đều dồn dập tránh đường cho nàng.

Chu Vô Tâm mặc giá y của tân nương, chạy đến bên cạnh Bắc Vọng bị máu tươi nhiễm đỏ toàn thân, ngồi xổm xuống. Ninh Liên đứng trên lầu cao nhìn bọn họ, chớp mắt cảm thấy bộ quần áo tân lang trên người mình lại đáng châm chọc vô cùng.

Hắn cho rằng chỉ cần hắn cố gắng, trả giá, cho rằng chỉ cần hắn dành thời gian, nàng sẽ trở lại bên cạnh hắn.

Nhưng không ngờ, khi quay đầu nhìn lại, tất cả đều là công dã tràng.

Từ đầu đến cuối nàng đều không yêu hắn.

Còn tình yêu của hắn, đối với nàng, tất cả, đều thành sự trả giá dư thừa…

“Bắc Vọng, Bắc Vọng, ngươi có nghe thấy ta nói gì không? Có thể nghe được không?” Chu Vô Tâm vỗ vỗ mặt Bắc Vọng, cố gắng gọi hắn tỉnh lại.

Hai mắt Bắc Vọng khép chặt, nhưng một tay hắn vẫn vươn lên, nắm lấy tay nàng, xiết lại, căng thẳng, lo âu, bất an, giống như muốn bóp nát nàng vậy.

“Bắc Vọng, chúng ta đi thôi.” Chu Vô Tâm thấy hắn tỉnh lại, bận bịu đỡ hắn đứng dậy, từ từ rời khỏi đây.

Trước khi đi, nàng liếc nhìn Liên lần cuối: “Xin lỗi…”

Chu Vô Tâm thu hồi ánh mắt, nhìn người bị thương bên cạnh: “Bắc Vọng, vì sao ngươi không cho ta lập gia đình?”

Cánh tay vòng qua vai nàng của Bắc Vọng hơi xiết chặt lại, tựa hẳn lên người nàng: “Bởi vì nàng là nữ nhân ta nhìn trúng, cả đời này nàng đừng mơ có thể thoát khỏi tay ta, trừ khi ta chết…”

Khâm An Điện ồn ào huyên náo nay lại rơi vào vắng lặng, tất cả mọi người đều lẳng lặng nhìn hai người từng bước từng bước rời đi.

Thậm chí bao gồm người đứng ở một góc trên thành lâu kia.

Ninh Thuần nghiêng người dựa vào tường thành, gió lạnh thổi qua, lay động vạt áo trắng thuần của hắn, giống như bất cứ lúc nào hắn cũng có thể theo gió mà đi.

Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc hắn đều ở đây nhưng không hề ra ngoài. Nhìn thanh kiếm trong tay phát ra tiếng ngâm khẽ sắc bén, qua một lúc lâu, trên gương mặt vốn không hề có chút cảm xúc nào của hắn rốt cuộc cũng tràn ra một nụ cười cay đắng…

Sau khi rời khỏi hoàng cung, dưới sự yêu cầu của Bắc Vọng, xe ngựa không ngừng không nghỉ chạy đến một quốc gia khác—— Bắc Đường.

Năm đó nơi này bị Ninh Triều xâm chiếm, sau đó Bắc Đường đã bị đổi tên thành Đường Châu, nhưng dân chúng ở đây có phần lớn là cư dân cố quốc, vì thế có rất nhiều người vẫn quen gọi nơi này là Bắc Đường.

Mà khi theo Bắc Vọng đến chỗ này, Chu Vô Tâm mới biết, thì ra, Bắc Vọng là hoàng tử duy nhất còn sống của hoàng tộc Bắc Đường! Bắc Vọng Bắc Vọng, Bắc Đường chính là quê hương của hắn!

Không những thế, năm đó, phương trượng còn chính là Dương tướng quân của Bắc Đường, và lý do ông ta giúp đỡ Bắc Vọng, chủ yếu là vì ông ta muốn phục quốc.

Phương trượng nói, năm đó sở dĩ mẫu phi của Bắc Vọng hạ độc hắn là vì muốn có một ngày, bọn họ có thể dựa vào loại độc này là tìm được tăm tích của hoàng từ. Đây là ước định của bọn họ. Thực Hàn Tán là độc dược do Bắc Đường nghiên cứu chế tạo, năm đó sau khi mẫu phi hắn mất tích, vì phương trượng không tìm được bà nên không thể làm gì khác là mai danh ẩn tích trốn trong chùa.

Có điều phương trượng không ngờ mẫu phi hắn mất sớm như thế, mà phương thuốc phối thuốc giải thứ nhất cũng theo cái chết của bà mà biến mất, cũng may bọn họ vẫn còn giữ một phương thuốc phối chế khác. Phương trượng còn nói, nếu không gặp Chu Vô Tâm có lẽ đời này ông sẽ không tìm được Bắc Vọng, mà nguyện vọng phục quốc của ông cũng không thể thực hiện được.

“Ta đã sớm hoài nghi rốt cuộc ông có phải hòa thượng không mà, xem đi, vẫn bị ta đoán đúng.” Sau khi nghe phương trượng nói xong, Chu Vô Tâm lập tức đùa giỡn ông.

Phục quốc là một vấn đề nghiêm trọng thế nào, nhưng vừa qua miệng Chu Vô Tâm đã trở nên ung dung, nhẹ nhàng không ít.

Trong khi đó, cũng không biết Lục đại phu bị giật cái gì gân, từ sau khi quen biết với phương trượng, hai người này không còn tách ra nữa. Lúc không có việc gì, Lục đại phu đều đến tìm phương trượng bàn luận y thuật, với lại nhờ phương trượng sống trong chùa nhiều năm, tâm tính cũng được mài dũa không ít nếu không có lẽ hai người hai đã đánh đến mức không biết trời trăng mây gió gì nữa rồi.



Nhờ sự tỉ mỉ chăm sóc của Lục đại phu và phương trượng nên thân thể của Bắc Vọng đã từ từ khôi phục lại.

Mà từ sau lần cướp tân nương ấy, tình cảm của Bắc Vọng và Chu Vô Tâm cũng dần dần ấm tên. Bắc Vọng cố chấp với tình cảm khiến người khác phải thay đổi sắc mặt, còn Chu Vô Tâm, nếu ban đầu là thương hại, cảm thông cho hắn thì càng về sau càng quan tâm, chú ý hắn, cuối cùng, không biết từ lúc nào, trong lòng nàng đã chứa đầy hình bóng hắn. Trải qua nhiều lần sinh ly tử biệt như thế, rốt cuộc Bắc Vọng cũng tìm được tình cảm thuộc về mình.

Tuy rằng đôi lúc Bắc Vọng vẫn thô bạo như cũ nhưng may mắn hiện tại hắn đã không tà ác nữa, tốt xấu gì, đối với nàng hắn cũng đồng ý lắng nghe. Nếu không có lẽ Chu Vô Tâm lại muốn rời nhà trốn đi vài lần quá. Ai bảo tính cách Bắc đại gia hay đổi tới đổi lui như thế chứ!

“Bắc đại gia, đi, thời tiết hôm nay rất tốt, hai ta đi dạo phố đi.” Sau khi cơm nước xong, Chu Vô Tâm bắt đầu lôi Bắc Vọng ra ngoài chạy loạn.

Bắc Vọng thấy vậy cũng mặc nàng lôi đi, chẳng qua ý cười dịu dàng trên môi vẫn luôn duy trì không đổi.

Đối với người xuất chúng mà nói, mặc kệ đi tới chỗ nào đều nhanh chóng hấp dẫn tầm mắt của mọi người. Từ khi Bắc Vọng đến Bắc Đường vẫn luôn là đối tượng để các cô nương truy đuổi, có điều bởi vì tính cách yêu nghiệt đáng sợ của hắn mà họ chỉ dám nhìn chứ không dám bước lên trêu chọc.