Sau khi Cố Yến vào cung, Diệp Tử cũng không để ai hầu hạ mình, cứ ngơ ngơ ngác ngác nhốt mình ở trong phòng.
Làn gió lạnh mang theo hơi thở tươi mát của cỏ xanh, nhẹ nhàng thôi vào từ cửa sổ, xua tan nhiệt độ trên mặt Diệp Tử.
Trên mu bàn tay vẫn còn lưu lại cảm giác nóng bỏng ấm áp, cái lúc mà Cố Yến hôn lên tay y, trong đầu Diệp Tử trống rỗng, thậm chí cũng quên luôn việc đẩy người ra. Chờ đến khi lấy lại tinh thần, người nọ đã mang hạ nhân rời đi.
Mặc dù chỉ là một hành động tỏ ý từ biệt, nhưng tình nồng ý mật trong đó lại thể hiện quá mức tự nhiên, tự nhiên đến mức khiến cho Diệp Tử không thể khởi dậy chút cảm xúc chán ghét nào.
Ngược lại, nó mang theo chút bí ẩn ngọt ngào khó phát hiện.
Nhận ra suy nghĩ của chính mình, Diệp Tử lắc lắc đầu, đem mấy cái suy nghĩ không đâu khó hiểu đó ném ra khỏi đầu.
Mà y với Cố Yến chỉ là cùng nhau diễn kịch mà thôi, chỉ cần chờ đến khi tấm màn sân khấu hạ xuống, để Cố Yến tìm lý do nào đó để hưu* y, đến lúc đó y liền có thể tự do rời đi.
*Hưu: thôi vợ, bỏ vợ.
Thành thật mà nói, gương mặt của Cố Yến quả thực là hợp khẩu vị của y, nhưng cũng chỉ đến mức đó mà thôi.
Diệp Tử chưa từng nghĩ đến việc sẽ phát sinh bất kì quan hệ nào với hắn.
Bọn họ là hai người của hai thế giới khác nhau.
Mặt trời dần dần lên cao, ánh nắng ấm áp chiếu vào phòng, Diệp Tử duỗi người dưới ánh mặt trời, hít một hơi thật sâu.
Có lẽ là do mười mấy năm trời làm cỏ nên hình thành thói quen, trong tiềm thức Diệp Tử cảm thấy, việc hấp thụ dinh dưỡng từ đất, tùy ý vươn ra cành lá, tắm ánh nắng mặt trời, so với làm người còn thoải mái hơn nhiều.
Diệp Tử quay đầu chạy vào bên trong phòng lục lọi tìm kiếm, ôm chậu hoa nhỏ của mình ra.
Cái chuyện cỏ xanh nhỏ biến thành người, đương nhiên là không thể nói cho bất cứ ai biết, mà Cố Yến cũng không có nói với người khác việc tại sao cỏ xanh nhỏ lại biến mất.
Lúc trước mấy tì nữ không tìm thấy cỏ xanh nhỏ, còn Cố Yến thì giả vờ phái mấy người đi tìm kím, sau đó cũng chẳng có giải quyết được gì.
Hạ nhân trong phủ không hẹn mà có cùng một suy đoán, có lẽ lão mèo kia cuối cùng cũng hoàn thành ước nguyện mà mười năm qua còn dang dở, đem cỏ xanh nhỏ nuốt vào trong bụng. Mà quái lạ là lần này Vương gia lại không nổi trận lôi đình, quy kết* lại có thể là do hôn sự đang đến gần cho nên tâm tình Vương gia vui sướng nên không để ý.
*Thâu tóm đi đến một kết luận.
Diệp Tử đặt chậu hoa ở ban công chỗ có ánh sáng mặt trời tốt nhất, bên trong chậu chứa đầy đất phì nhiêu màu mỡ. Y nhanh chóng lột sạch mình, lúc sau trong phòng hiện lên một tầng ánh sáng, liền có một gốc cỏ xanh nhỏ bước ra từ trong tầng ánh sáng.
Diệp Tử nhảy vào cái hố nhỏ đã đào sẳn trong chậu hoa, thuần thục vùi mình vào sâu trong lớp đất. Cành lá của cỏ xanh nhỏ hơi run run, thoải mái vươn cành lá ra hướng về phía ánh nắng mặt trời.
Diệp Tử bị ánh nắng chiếu vào đến mức mơ màng sắp ngủ, mãi đến khi có tiếng bước chân truyền đến đánh thức y dậy.
Là lão quản gia của vương phủ.
Giờ này Cố Yến còn chưa hạ triều trở về, lão quản gia hiển nhiên là biết cái này, cho nên ông đến đây chỉ có thể là tìm Diệp Tử.
Diệp Tử đang trèo ra từ trong chậu hoa □□, thì bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa của lão quản gia.
Lão quản gia nói: “Vương phi, Thái Vương phi mời ngài đi qua một chuyến”
Động tác của Diệp Tử đột nhiên dừng lại.
Vị thái Vương phi này xuất thân danh môn, cao nhã thanh khiết. Nếu như lúc trước thái tử không có đoản mệnh mất sớm, thì hiện tại bà chính là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ. Khi bà đang trong độ tuổi xuân xanh lại rơi vào cảnh làm quả phụ, bản thân đối với nhi tử duy nhất này có yêu cầu rất cao, gần như là đến mức khắt nghiệt.
Nói đến cùng, trong lòng bà có tồn tại oán hận.
Nếu không phải năm đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì hiện tại người ngồi trên ngai vị hoàng đế kia phải là phu quân của bà và đứa con trai duy nhất mới đúng.
Sau này Cố Yến sẽ lún sâu vào con đường tranh đoạt hoàng quyền, mà việc này với việc Thụy thái phi từng dạy dỗ không phải không có liên quan.
Nói tóm lại, đây đều là những sự tình diễn ra trong sách.
Còn Cố Yến hiện tại, không có chí lớn, mềm cứng không ăn. Nếu là thời còn trẻ, Thụy thái phi vẫn còn đủ sức để đấu trí đấu dũng với hắn, nhưng mà mấy năm nay, Thụy thái phi bị hắn mài mòn đến mức tính tình cũng không còn cứng rắn như trước được nữa, rốt cuộc cũng phải chấp nhận sự thật con trai mình chính là bùn nhão không thể trác thành tường.
Chỉ cần người này không tự tìm đường chết, bà liền thắp hương bái Phật, cảm ơn trời đất, cũng chẳng hơi đâu mà nghĩ ngợi hay hy vọng xa xôi tới mấy cái chuyện tranh quyền đoạt vị kia nữa.
Nhưng mấy chuyện này không bao gồm việc bà sẽ chấp nhận được việc con trai mình đi cưới một người nam nhân làm chính phi.
Thụy thái phi sớm không tới muộn không tới, lại cố tình chọn ngay thời điểm Cố Yến không có ở trong phủ mà đến tìm y, cho nên người tới nhất định là không có ý tốt.
Mà y biết mình chắc chắn sẽ không thể tránh được chuyện phải đối mặt, nếu đã hứa giả trang làm vương phi, thì y không có cách nào mà trốn tránh.
Diệp Tử thở dài một tiếng, nhảy ra khỏi chậu hoa. Y vừa định biến trở về hình người, lão quản gia đứng ở ngoài chờ lâu mà không nghe tiếng đáp lại liền mở miệng lần nữa: “Vương phi, ngài có ở trong đó không?”
Nói xong, ông nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.
Diệp Tử: “........”
__
Bên kia, Cố Yến kết thúc buổi lâm triều, mệt mỏi nhéo nhéo giữa mày.
Trên triều đình lại vì chuyện cứu tế mà cãi nhau ầm ĩ.
Từ năm ngoái đến nay, Giang Nam mấy lần gặp lũ lụt, bá tánh chịu thiệt hại nặng nề, dân chúng lầm than. Trong kinh thành nhiều lần ban phát mấy khoản cứu trợ, nhưng số lượng nạn dân ngày càng tăng lên, mà Giang Nam lại thường gặp thiên tai, cho nên mấy khoản cứu trợ đó như muối bỏ biển, không đủ đâu vào đâu.
Mấy năm nay ở biên cảnh không thể nào yên ổn được, thường xuyên xảy ra xích mích, người trong hoàng tộc lại tiêu xài hoang phí, quốc khố sớm đã rỗng tuếch khó mà chống đỡ được nữa.
Không có tiền, thì cứu tế kiểu gì?
Nhưng nếu như không xuất tiền cứu tế, bá tánh lầm than, tiếng oán trách vang vọng khắp nơi, đây cũng chẳng phải là chuyện tốt lành gì.
Mọi người cãi không ra được kết quả gì, mà chỉ trong vòng mấy tháng ngẳn ngủi đã chém đầu hơn mười vị quan cứu tế phẩm cấp chức vị lớn có nhỏ có, mỗi lần nhắc tới việc này, đều không tránh được một phen tranh luận.
Cố Yến đứng ở bên cạnh yên lặng nghe, không đứng thành hàng cũng không bày tỏ thái độ gì, chán muốn chết mà thưởng thức ngọc bội treo bên hông, một lòng một dạ thương nhớ tiểu vương phi ở nhà.
Thật vất vả mới có thể chịu đựng tới lúc kết thúc buổi lâm triều, Cố Yến vừa mới bước ra khỏi cửa cung, xa xa liền nhìn thấy hạ nhân trong vương phủ đang chạy đến.
Hạ nhân thấp giọng nói: “Vương gia, không nhìn thấy vương phi”
Xe ngựa dừng ở trước cổng Thụy vương phủ, Cố Yến đẩy tay người hầu đang có ý định dìu hắn ra, vội vã đi vào trong phủ.
Lão quản gia đã đứng chờ ở trước cửa vương phủ từ lâu.
Vẻ mặt Cố Yến thâm trầm hỏi: “Đã đi tìm hết chưa?”
“Đã tìm hết rồi” Quản gia nói: “Sáng nay Thái vương phi muốn gặp Vương phi, lão nô liền đi tìm y, lại phát hiện trong phòng không có ai hết. Nhưng kỳ quái chính là, không có ai nhìn thấy Vương phi bước ra khỏi viện hay đi ra khỏi phủ”
Nghe xong lời này, bước chân Cố Yến hơi dừng một chút, trong lòng mơ hồ có một suy đoán.
Đầy người quỳ từ trong ra ngoài viện, Cố Yến cũng không thèm nhìn tới, lập tức bước vào trong phòng.
Trong phòng sớm đã có một người.
Cố Yến quy quy củ củ hành lễ: “Mẫu thân”
Thụy thái phi ngồi ở phía chủ vị đang bị đám người vây quanh, sắc mặt lạnh lùn: “Yến nhi, đây chính là cái vị Vương phi tốt mà con cưới sao?”
Cố Yến không trả lời, ánh mắt đảo quanh một vòng.
Bày biện trong phòng vẫn giống y như lúc hắn rời đi, quần áo của Diệp Tử được xếp chỉnh chỉnh tề tề đặt lên trên bàn, trên bệ cửa sổ đặt một chậu hoa nhỏ, đất trong chậu đã bị đào bới đến mức hỗn độn.
Cố Yến nhíu mày, ánh mắt đưa về phía giường. Một cành cây mảnh mai lộ ra từ trong chăn, đang vô cùng bất an mà run rẩy.
Cố Yến: “.........”
Cố Yến hít thật sâu mấy hơi liền, mới có thể miễn cưỡng áp chế lửa giận trong lòng xuống.
Thụy thái phi lạnh lùng nói: “Con dâu này của ta mặt mũi thật sự không nhỏ, lúc trước khi chưa gả vào không cho ta gặp mặt thì cũng thôi đi, nhưng hiện tại đã thành hôn rồi, ta muốn gặp mặt y một chút cũng khó như vậy. Chẳng lẽ y đang cố ý trốn tránh ta?”
“Tất nhiên là không phải” Cố Yến suy nghĩ một chút, nói: “Đây là lỗi của con.
Hồi sáng em ấy nói với con, trong phủ quá buồn chán, muốn ra ngoài dạo chơi một chút, con đã đồng ý với em ấy rồi”
Thụy thái phi nửa tin nửa ngờ, lại hỏi: “Vậy tối hôm qua nương nghe nói y tự mình đi ra khỏi phủ, cũng là vì đi ra ngoài chơi?”
Cố Yến trầm mặc một chút: “……vâng”
“Vớ vẩn” Thụy thái phi lộ ra vẻ mặt tức giận: “Hiện tại đã là vương phi, y còn nghĩ mình là bá tánh thường dân hay sao mà có thể đi lông bông khắp nơi như vậy? Y không biết phép tắc như vậy, làm sao có thể xứng bước vào cửa Thụy vương phủ?”
“Mẫu thân” Cố Yến ngắt lời bà, từ từ nói: “Hôm nay là Tử Thừa suy xét không chu toàn, chờ buổi tối y trở về, con sẽ dẫn người đến xin lỗi mẫu thân có được không?”
Thụy thái phi nhìn hắn một cái, không có nói là chấp nhận hay không.
Cố Yến vội vàng sai người dìu Thụy vương phi trở về.
Sau khi đuổi hết mấy hạ nhân ra ngoài, Cố Yến đóng cửa lại, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Hắn đi đến bên mép giường rồi ngồi xuống, thấp giọng nói: “Em muốn để mình ngạt chết ở bên trong à?”
Rễ cây non mềm duỗi ra từ bên trong chăn bông, để lộ những chùm rễ nhỏ giống như là một quả cầu bông. (Khúc này tui tào lao đó)
Diệp Tử thấp giọng hỏi: “....Sao ngươi biết ta ở chỗ này hay vậy”
Cố Yến nhẹ nhàng túm lấy cành lá, quấn hai vòng quanh ngón tay, cười như không cười: “ Cái đuôi đều bị lộ ra hết rồi, đứa nhỏ ngốc”
Diệp Tử không đáp lời, Cố Yến lại hỏi: “Tại sao lại trốn đi, hay là sợ mẫu thân ta làm khó dễ em?”
“Không phải......”
Diệp Tử cũng không muốn biến thành như vầy. Lúc đó lão quản gia từ ngoài cửa bước vào quá nhanh, thuật pháp biến hình của y lại không thuần thục, dưới tình huống cấp bách như vậy căn bản là không kịp biến trở về, chỉ có thể kím đại một chỗ nào đó rồi trốn vào.
Nhưng ai mà ngờ được, khi lão quản gia phát hiện y không có ở trong phòng, đã lập tức gọi hạ nhân tới, còn kinh động tới Thụy thái phi.
Tin tức truyền ra một cái, trong phòng liền có mấy nhóm người tới tới lui lui, cho dù muốn biến trở về cũng không có cơ hội, chỉ có thể tàng hình trốn ở trong chăn, trốn một lần lại là mấy canh giờ.
“.....Sầu chết ta” Diệp Tử ủy ủy khuất khuất đem mọi chuyện từ đầu tới cuối nói cho Cố Yến.
“Em thật là.....” Cố Yến dở khóc dở cười, thấp giọng nói: “Sao ta lại yêu thích một đứa nhỏ ngốc như em chứ”
Diệp Tử không nghe rõ: “Cái gì?”
Cố Yến thở dài một tiếng: “Không có gì”
Lúc nảy, khi đứng ở ngoài cửa cung nghe được không thấy Diệp Tử đâu, lòng Cố Yến nóng như lửa đốt, hắn hoảng hốt vô cùng thậm chí cho rằng người này lại rời bỏ hắn mà đi lần nữa.
Lúc này khi biết được đầu đuôi sự việc, Cố Yến cũng yên tâm hơn rất nhiều, nhưng khi nghĩ lại trong lòng vẫn còn thấy sợ.
Lỡ như người này thật sự rời đi, hắn nên làm cái gì bây giờ? (Làm mình làm mẩy)
Hắn nghĩ liệu mình có nên tìm một cái dây thừng hay không, sau đó đem cột người này vào giường, trói lại mãi mãi, như vậy y mới không còn cơ hội trốn thoát nữa?
Cố Yến dùng ngón tay móc lấy lá và rễ của Diệp Tử, bắt đầu suy nghĩ miên man.
Nếu lại không chịu nghe lời, hắn sẽ phạt y đơn giản nhẹ nhàng thôi, hắn sẽ không cho y xuống giường, không cho y mặc quần áo, không cho y đi đâu hết, tắm gội ăn uống đều phải dựa vào hắn, cầu xin hắn hỗ trợ...........
Diệp Tử có hơi mất tự nhiên mà run run cành lá, nhỏ giọng kêu: “Vương gia.....”
Là y gặp ảo giác sao?
Ánh mắt mà Cố Yến nhìn y giống như là muốn đem y ăn tươi nuốt sống vậy.
Đại phu xem bệnh cho hắn chắc không rặn ra mấy ý tưởng kì quái nào đó rồi kêu hắn bắt y đem nấu thuốc thuốc đâu ha.
Cố Yến phục hồi tinh thần, hắn đè nén tà hoả trong lòng xuống, thanh âm khàn khàn mê hoặc nói: “Diệp Tử ngoan, biến đổi trở lại đi”
Diệp Tử nghiêm túc suy nghĩ một lát, cũng cảm thấy hiện tại mình biến lại thành hình người sẽ an toàn hơn chút, lập tức gật gật đầu, nhích thân cỏ nhỏ lùi vào trong chăn.
Bên dưới lớp chăn mỏng hiện lên một luồng ánh sáng, Cố Yến ngồi bên cạnh giường ánh mắt tối xuống, hình dáng của một thiếu niên dần dần hiện ra dưới lớp chăn. Kiếm Hiệp Hay
“Vương gia, huynh có thể mang quần áo đưa cho ta được không?” Giọng nói của Diệp Tử truyền ra từ phía dưới tấm chăn, vừa thấp lại vừa buồn bực, có chút không rõ ràng.
Sau đó, một cánh tay không hề có chút phòng bị nào duỗi ra từ trong chăn.
Cổ tay kia tinh tế yếu ớt, làn da trắng nõn, nếu như bị dây thừng thô ráp cọ xác lên, chắc chắn trên làn da kia sẽ hiện ra một màu đỏ hồng xinh đẹp.
Ánh mắt Cố Yến tối sầm lại, như si như mê mà chìm trong ảo tưởng khó có thể miêu tả, không biết thần sai quỷ khiến thế nào mà hắn vươn tay nắm lấy cổ tay trắng nõn tinh tế kia.
Hắn hơi vươn người về phía trước, một giọt chất lỏng đỏ tươi rơi xuống lòng bàn tay của Diệp Tử. (đội quần đi Yến ơi =))))
Cố Yến: “......”
Diệp Tử bị doạ cho hú hồn, không rảnh đâu mà lo việc khác nữa, nhanh chóng xốc chăn lên, thì vừa lúc nhìn thấy vài giọt máu từ trong mũi Cố Yến chảy ra.
Diệp Tử sợ đến mức mặt mũi trắng bệch: “Vương gia, huynh làm sao vậy? Trúng độc? Hay là bệnh tình tăng thêm rồi, để ta đi gọi đại phu tới ngay!”