Vương Gia, Tiên Thảo Của Ngài Lại Chuồn Mất Rồi

Chương 16: Hai người không có cùng phòng?



Diệp Tử đang hóng hớt xem cuộc vui, lại bị nụ hôn từ trên trời rơi xuống này làm cho choáng váng đầu óc, y theo bản năng muốn đẩy đối phương ra, lại bị Cố Yến nắm lấy tay chế trụ lại.

“Đừng nhúc nhích” Một bàn tay của Cố Yến không nặng không nhẹ dọc theo sống lưng y mà vuốt ve hai cái, rồi đặt lên môi y nhẹ giọng nói: “ Nhiều người đang nhìn chúng ta đấy”

Động tác phản kháng của Diệp Tử đột ngột dừng lại.

Hàng mi y run nhẹ, khoé mắt mơ hồ có thể cảm nhận được ánh mắt từ bốn phương tám hướng của người đi đường đang đổ dồn về đây, bỗng chốc gương mặt y liền nóng bừng như thiêu đốt.

Nụ hôn này nhìn qua thì có vẻ hung hăng, nhưng vẫn chưa có xâm nhập vào sâu, chỉ lướt qua rồi thôi, thậm chí còn có thể cảm nhận được ý tứ dịu dàng ôn nhu trong đó.

Diệp Tử bị nụ hôn này làm cho mê muội đầu óc, thật lâu sau, mới cảm giác được đối phương cắn nhẹ lên môi mình một cái, rồi buông y ra.

Xương cốt cả người Diệp Tử đều mềm nhũn, đứng cũng đứng không vững, mặt đỏ bừng vừa thấy giận dữ vừa thấy xấu hổ đem mặt vùi vào lồng ngực Cố Yến, nhìn qua trông y với Cố Yến giống như là một đôi yêu nhau thật sự đang ân ân ái ái.

Coi như là biết Cố Yến muốn chứng minh thân phận của y, chỉ là y cảm thấy có chút...... không thể tiếp thu ngay được.

Sao mà có thể dùng phương pháp này...

Đây cũng quá phạm quy rồi.

Diệp Tử ngơ ngơ ngác ngác, sau đó hoàn toàn không có nghe rõ Cố Yến nói cái gì đó với Tiêu Mân, bị người ta nữa dìu nữa ôm mà mang về xe ngựa.

Rèm xe ngựa được thả xuống, ngăn cách tiếng ồn ào bên ngoài.

Diệp Tử co người ngồi trong xe, cố hết sức cách Cố Yến thật xa, nghiêng đầu đi chỗ khác không nhìn hắn.

Bên trong xe ngựa khá rộng rãi, đốt một ít huân hương liền thấy vừa ấm lại vừa yên tĩnh, giờ khắc này không hiểu duyên cớ gì lại tăng thêm mấy phần ám muội.

Cố Yến nhìn chằm chằm vành tai đỏ đến mức muốn nhỏ máu của y, trong lòng liền cảm thấy ngứa ngáy giống như bị mèo cào nhẹ một cái.

Lúc đó hắn quả thật là bị chọc tức.

Diệp Tử đi rất lâu không quay lại, Cố Yến lo lắng cho an toàn của y, dọc một đường theo hướng y rời đi mà đi tìm. Nhưng thời điểm tìm đến, lại vô cùng đúng lúc, vừa vặn nhìn thấy Tiêu Mân gần như là muốn dính sát lên người Diệp Tử lúc đang nói chuyện với y.

Ngay cả hắn thời điểm ở chung một chỗ với Diệp Tử, đều vô cùng cẩn trọng, không dám vượt quá giới hạn dù chỉ là một chút, chỉ lo làm y sợ hãi.

Cái tên vô liêm sỉ kia thì dựa vào cái gì chứ?

Kiếp trước đến kiếp này, trên dưới mấy chục năm, chưa có người nào dám ở dưới mí mắt của Thụy thân vương mà đụng vào người của hắn.

Nhưng mà...

Rất nhanh xe ngựa đã về đến Thụy Vương phủ, vừa mới dừng lại, Diệp Tử lập tức nhảy xuống xe, như một làn khói chạy vào trong nhà.

Cố Yến nhìn bóng lưng chạy trối chết của Diệp Tử, không tiếng động mà thở dài.

Giờ thì hay rồi, triệt để chọc cho người ta giận rồi.

Cố Yến xách con vẹt trị giá năm trăm lượng bạc từ chỗ Tiêu Mân về, vừa vào trong phòng thì lại không thấy bóng dáng Diệp Tử đâu.

Trong phòng, y phục của Diệp Tử rơi rớt trên đất, Cố Yến theo bản năng nhìn về phía chậu hoa nhỏ trong phòng, bên trong chậu hoa trống rỗng, không có cái gì cả.

Khoé mắt hắn liếc qua, vừa vặn nhìn thoáng qua bồn hoa trong viện có một nắm đất bị văng ra bên ngoài.

Cố Yến yên lặng không tiếng động đi đến bên bồn hoa, đẩy mấy bụi cây hoa rậm rạp ra, một cây Tiểu Lục Thảo miễn cưỡng chen vào giữa đám cây hoa, còn đang cố hết sức đem mình chôn vào trong đất.

Cố Yến: “...”

Giận dỗi một tí liền đem mình trồng xuống đất, quả thật là làm một cây tiểu thảo cũng rất là thuận tiện.

Cố Yến ngồi xổm người xuống, mỉm cười hỏi: “Diệp Tử, em đang làm gì vậy?”

Ngọn lá của Tiểu Lục Thảo run nhẹ một cái, khoa trương đem hoa nhỏ quay sang chỗ khác, một bộ dạng không muốn để ý tới mặt mũi của hắn.

Cố Yến nói: “ Không muốn để ý đến ta nữa?”

Diệp Tử không để ý tới hắn, vùi đầu ra sức đào đất.

Cố Yến cũng không giận, kiên nhẫn ngồi xổm tại chỗ cũ, mỉm cười nhìn y.

Diệp Tử không để ý đến chuyện bên ngoài, hì hục đào một lớp đất lên trên, liền thấy hai mắt choáng váng.

Hoa và cây trong bồn này sinh trưởng đã mấy năm, nhìn bên ngoài thì có vẻ ngay ngắn trật tự, nhưng ở dưới đất thì rễ cây chằng chịt lại thêm có nhiều cỏ dại. Diệp Tử còng lưng đào một lúc lâu, cuối cùng cũng nhận ra, trừ khi đem mấy cây hoa bên cạnh nhổ tận gốc, nếu không sẽ chẳng có chỗ cho y dung thân.

Diệp Tử đặt mông ngồi trên hố đất nông bị y đào móc ra, hoa nhỏ trên đầu cũng rụt xuống. Đào sấp mặt nữa ngày trời, cả người y đều dính đầy bùn đất, nhìn qua muốn bao nhiêu oan ức thì có bấy nhiêu oan ức.

Cố Yến nín cười, ôn nhu nói: “ Diệp Tử ngoan, đừng nghịch nữa, biến trở về đi”

Diệp Tử vẩy vẩy đầu theo một vòng cung lớn, vẩy cho Cố Yến một thân bùn đất.

Cố Yến khốn kiếp sẽ bắt nạt người, y còn lâu mới biến trở về.

Giọng nói Cố Yến mềm xuống: “Chuyện hôm nay là ta không đúng, ta xin lỗi em”

“Trong hoàn cảnh đó, nếu ta không làm như vậy, thì làm sao có thể chặn được miệng thiên hạ? Thà để mọi người trên phố đồn thổi ta thiên vị sủng ái em, còn tốt hơn là bị mấy người đó nói em lai lịch không rõ, nói chúng ta thành hôn là vì có mục đích khác”

Tâm lý Diệp Tử hơi có buông lỏng, ngước đầu nhìn về phía hắn.

Cố Yến biểu cảm chân thành, lý do này cũng hợp lý đến không còn lời nào để nói, nhưng sau khi y nghe xong, tâm lý mơ hồ có chút khó hiểu không thể giải thích được.

Quả nhiên chỉ là đang diễn trò.....

Thấy Diệp Tử hồi lâu không đáp, Cố Yến lại nói: “Diệp Tử, em thật sự không muốn biến trở về sao?”

“Thời điểm em trở về phủ, mọi người đều đã trông thấy. Còn có mẫu thân ta ở bên kia, bà vẫn luôn muốn gặp em, chẳng lẽ em muốn trốn tránh bà mãi sao?” Cố Yến dừng lại một chút, mềm giọng nói: “Hay là nói, em hối hận vì đã giúp ta?”

“ Đương nhiên không phải!” Diệp Tử vội vã mở miệng.

Nhưng sau khi y nói xong lời lại, lại có chút chần chừ.

Y còn đang tức giận đây, nói biến trở về liền biến trở về ngay, kia cũng thật quá mất mặt.

Diệp Tử suy nghĩ một chút, nói: “ Chờ tới bữa tối ta sẽ đi gặp thái phi, hiện tại.....ta chỉ muốn ở như vậy”

Cố Yến cũng nhún nhường một bước: “ Em muốn như vậy ta cũng không miễn cưỡng, có điều chỗ này ngay cả đất để cắm rễ cũng không tốt, em nán lại lâu sẽ thấy khó chịu, ta mang em trồng vào chậu hoa có được không?”

Diệp Tử chen chúc giữa một đám hoa cỏ quả thật là không thể nào dễ chịu, suy nghĩ một chút, miễn cưỡng gật gật đầu.

Cố Yến nâng y lên, cẩn thận khép hai bàn tay vào nhau, mang vào trong phòng.

Trước khi trồng vào chậu hoa, Cố Yến mang một chậu nước lạnh giúp y tẩy rửa bùn đất trên thân.

Diệp Tử nằm ngửa ở trên mặt nước, vô cùng vui vẻ hưởng thụ cảm giác được Thụy thân vương hầu hạ. Con vẹt đầu mào bị Cố Yến mang về đang ngồi xổm bên trong lồng chim, bỗng nhiên giọng nó hơi the thé rồi kêu lớn một tiếng: "Công tử cát tường!"

Cố Yến liếc mắt nhìn con vẹt kia một cái, nói: “ Nếu em yêu thích thứ đồ chơi nhỏ này, có thể nói trực với ta, hà tất phải phí sức tự mình đi mua”

Diệp Tử dừng lại, vùi mình ở trong nước thấp giọng nói: “Ta không có yêu thích.”

“Vậy em....”

Diệp Tử giải thích: “ Ngày mừng thọ của thái hậu sắp tới”

Động tác của Cố Yến hơi ngưng lại, lông mày hơi nhíu một chút: “Em muốn đem nó tặng cho thái hậu?”

Diệp Tử nghiêng đầu đi, thuận miệng nói: “Ta chỉ là cảm thấy thái hậu có lẽ sẽ thích nó”

Cố Yến một hồi lâu vẫn không lên tiếng, nửa ngày, hắn bỗng nhiên khẽ cười một tiếng: “ Cái này quả thật là đúng dịp. Con chim nhỏ này cùng với con chim mà thái hậu nuôi lúc trước, cơ hồ là giống nhau như đúc”

Đây cũng là lý do tại sao mà Diệp Tử muốn mua nó.

Khi Cố Yến còn bé, thái hậu cũng từng nuôi một con vẹt biết nói. Con vẹt kia sống không bao lâu liền đi chầu trời, cũng vì vậy mà thái hậu buồn bã suốt một quãng thời gian.

Dùng thứ này làm lễ vật mừng thọ, bà ấy nhất định sẽ yêu thích.

Thời gian từ đây đến tiệc mừng thọ thái hậu còn chưa đầy nữa tháng, tiệc mừng thọ đã thay đổi vận mệnh của biết bao nhiêu người, bao gồm cả Cố Yến.

Tại bữa tiệc mừng thọ ấy hắn đã phạm phải một sai lầm không thể cứu vãn.

Tuy nói không biết hiện tại hướng đi có còn giống với trong trí nhớ của Diệp Tử hay không, nhưng nếu chuẩn bị thêm phòng hờ thêm một ít cũng không có thừa thãi.

Dùng con vẹt này làm lễ vật, ổn thỏa hơn nhiều so với việc Cố Yến đưa lễ vật khác đi.

Đương nhiên, sự tình sâu xa trong này, Diệp Tử tuyệt đối không thể nói cho Cố Yến.

Cho dù nói ra, hắn cũng sẽ không tin.

Vấn đề duy nhất chính là, thời gian còn lại không tới nửa tháng, y phải nhanh chóng đem con vẹt này huấn luyện thật tốt.

Cố Yến giúp Diệp Tử rửa sạch sẽ bùn đất trên người, rồi lấy một cái khăn mềm mại lau khô, lúc này mới đem y đặt vào trong chậu hoa, để cho y nghỉ ngơi.

Sắp đến giờ dùng bữa tối, có tỳ nữ đến thỉnh Cố Yến cùng Diệp Tử đi tiền thính* dùng bữa.

*Hình như là phòng khách á mọi người.

Diệp Tử căng thẳng đến mức lòng bàn tay ra đầy mồ hôi.

Thụy thái phi không phải là một nhân vật đơn giản, trong sách bà có thể một tay bồi dưỡng Cố Yến trở thành một vị thân vương quyền khuynh triều dã như thế, đủ để nhìn ra bà là một người thủ đoạn mưu lược.

Dám diễn kịch trước mặt bà, lỡ mà lòi ra sai lầm gì, đến lúc đó bản thân chết như thế nào cũng không biết.

Thấy Diệp Tử đang căng thẳng, Cố Yến đi đến bên cạnh, nhẹ giọng bên tai y nói: “ Một lát nữa nhớ ăn nói cẩn thận, dựa theo lời ta dạy em mà nói, nếu như thật sự không trả lời được, thì cứ ăn ngay nói thật, ta sẽ giúp em ứng phó”

Cố Yến cúi đầu, xoa nắn tay y động viên nói: “ Đừng sợ, có ta ở đây”

“Ừm.”

Trong tiền thính đã chuẩn bị xong bữa tối, hai người chưa ngồi được bao lâu, liền nhìn thấy Thụy thái phi nhàn nhã bước vào. Cố Yến ân cần bước ra nghênh đón, dìu người đến bên cạnh bàn ngồi xuống.

Thụy thái phi liếc mắt một cái liền thấy được Diệp Tử ở trong phòng. Diệp Tử kiên trì hành lễ với Thụy thái phi một cái: “ Bái kiến Thái vương phi”

Ánh mắt Thụy thái phi dừng ở trên người y hồi lâu, cười nói: “ Đứa nhỏ ngốc, con gọi ta là gì?”

Diệp Tử ngẩn ra, theo lời Cố Yến sửa miệng: “ Mẫu thân”

Thụy thái phi hài lòng gật gật đầu, nói: “Tất cả ngồi xuống đi, đều là người cùng một nhà câu nệ như vậy làm cái gì?"

Lo lắng Diệp Tử sẽ thấy không thoải mái, Cố Yến đang định ngồi ở giữa hai người, lại bị Thụy thái phi liếc ngang một cái: "Lăn qua một bên đi, để ta cùng con dâu của ta thân cận một chút”

Cố Yến: “...”

Diệp Tử: “...”

Vị tổ tông này muốn làm cái gì?

Ba người ngồi xuống.

Thụy vương phủ quy củ rất nhiều, ăn không nói, ngủ không nói, còn phải có người hầu hạ.

Phía trước ba người dùng bữa, phía sau một hàng tỳ nữ, hạ nhân yên lặng đứng nhìn bọn họ.

Bữa ăn này Diệp Tử ăn có chút khó khăn.

Trong lúc dùng bữa, Thụy thái phi như là chú ý tới Diệp Tử có chút mất tập trung, ân cần nói: “ Là không hợp khẩu vị sao?”

Diệp Tử nghẹn một chút, cũng không đợi y trả lời, Thụy thái phi lại nói: “Yến nhi cũng thật là, sao không nói sớm với hạ nhân là Vương phi thích ăn cái gì, khẩu vị ra sao, con như vậy một chút khả năng chăm sóc người ta cũng không có, khiến ta thật sự không an âm.”

Diệp Tử vội vàng nói: “ Không, đồ ăn rất hợp khẩu vị của con, mẫu thân đừng trách ngài ấy”

Thụy thái phi nở nụ cười: “Ta nói nó hai câu, con liền đau lòng?”

Cố Yến ho nhẹ một tiếng, ngắt lời nói: “Mẫu thân, ngài đừng...”

“Con im miệng” Thụy thái phi liếc mắt nhìn hắn, nói với Diệp Tử: “ lúc trước trong phủ này cũng chỉ có ta cùng Yến nhi hai người dùng bữa với nhau, đứa nhỏ này theo ta, khẩu vị thanh đạm, thích ăn hải sản, nếu con thấy ăn không quen, thì cứ dặn dò nhà bếp”

Cố Yến khựng người lại, nhấc mắt nhìn về phía Thụy thái phi.

Cố Yến đối với phần lớn thuỷ hải sản đều dị ứng, chuyện này Thụy thái phi không thể nào không biết.

Bà ấy nói lời này, là vì thăm dò Diệp Tử.

Diệp Tử dường như sửng sốt một chút, nghiêng đầu hỏi Cố Yến: “Ngài không phải là không thể ăn hải sản sao?”

Cố Yến không trả lời, Thụy thái phi thần sắc như thường mà cười cười: “Đúng, là ta nhớ lộn, Yến nhi xác thực không thể ăn hải sản.”

Diệp Tử nở nụ cười: “Con nói mà, Vương gia ngài hắn không thể ăn hải sản, ăn xong cả người liền nổi mẫn đỏ, khó chịu vô cùng. Vương gia đối với ẩm thực cực kỳ kén chọn, không thích mặn không thích cay cũng không thích ngọt, ngoại trừ bánh quế ngọt ở Thúy Uyển Các, thì cũng không có thích điểm tâm nào khác.

Thụy thái phi như có điều suy nghĩ nhìn y, ánh mắt thoáng nhu hòa mấy phần: “Con ngược lại là so với ta hoàn toàn nhớ rõ.”

Diệp Tử ngượng ngùng mà cúi thấp đầu: “ Nên như vậy ạ”

Bên ngoài y ngụy trang đến mức khiêm tốn, nhưng nội tâm thì cực kỳ vui vẻ.

Kiểm tra cái khác không kiểm, lại kiểm tra sở thích của Cố Yến.

Trong sách tác giả đã xây dựng hình tượng cho nhân vật phản diện cực kỳ đầy đặn, thậm chí ngay cả sở thích của Cố Yến cũng ghi chép đến rõ rõ ràng ràng.

Thêm một cái nữa mấy năm qua sinh hoạt trong vương phủ, tất cả mọi chuyện của Cố Yến, Diệp Tử đều rành mạch như lòng bàn tay.

Mặc cho người khác hỏi thế nào, y đều có thể đối đáp trôi chảy.

Qua được cửa ải thứ nhất của Thụy thái phi, ba người cũng coi như là có thể được bữa cơm ngon lành.

Sau khi ăn xong, Thụy thái phi bảo hai người ở lại tiếp tục lải nhải việc nhà. Bà hỏi liên tiếp mấy câu, Diệp Tử vẫn bình tĩnh trả lời. Diệp Tử cực kỳ giỏi dụ dỗ người ta, nói chuyện cũng kín kẽ không một lỗ hổng, dụ dỗ hay đến mức Thụy thái phi cũng dần dần buông bỏ cảnh giác với y.

Cố Yến ngồi bên cạnh yên lặng uống trà, cuối cùng cũng coi như yên tâm lại.

Thụy thái phi lại như là chợt nhớ tới cái gì, nghiêm túc hỏi: “Nghe nha hoàn nói, hai đứa không có cùng phòng?”

Cố Yến đột nhiên sặc hớp trà.