Vương Gia, Tiên Thảo Của Ngài Lại Chuồn Mất Rồi

Chương 4: Vương gia hắn rất là dính người



Diệp Tử đột nhiên la lên khiến Thu Đường cứng đờ người sau bức bình phong, y vội vội vàng vàng kéo tấm chăn bông của Cố Yến quấn quanh người: “Ngươi.....ngươi đừng hiểu lầm, ta không có ác ý gì đâu, ta chỉ là........”

Giọng nói của thiếu niên trong sáng sạch sẽ, còn mang theo chút hoảng sợ, thật sự là nghe không giống một kẻ ác chút nào. Thu Đường đánh bạo lấy hết dũng khí vòng qua bức bình phong điêu khắc gỗ đi vào xem, vừa lúc nhìn thấy một cánh tay trắng nõn trần trụi ló ra ngoài tấm chăn.

Nàng ngớ người nhìn một hồi mới hiểu, xấu hổ đến mức cả gương mặt đều đỏ bừng.

Người có thể ngủ trên giường của Thụy vương gia, còn có thể là ai nữa?

Diệp Tử còn chưa nghĩ ra được cách để giải thích, thì nghe thấy người phía sau bình phong ‘bịch’ một tiếng quỳ xuống: “Xin thỉnh an vương phi”

...... Ể?

Mặt Diệp Tử dại ra, Thu Đường tiếp tục nói: “ Nô ty phụng mệnh đến viện này để chăm sóc hoa cỏ, lúc trước không biết vương phi ở đây, nên đã quấy nhiễu vương phi nghỉ ngơi, xin vương phi tha tội”

Diệp Tử: “.......”

Có một sự hiểu lầm không hề nhẹ.

Diệp Tử theo bản năng muốn làm sáng tỏ, nhưng lời vừa mới lên tới miệng, liền bị y đem nuốt trở về.

Nếu bây giờ y mở miệng phủ nhận, mà lai lịch của y lại không rõ ràng, lỡ đâu bị ụp lên đầu tội danh đột nhập vương phủ mưu đồ hành thích, đến lúc đó có muốn tẩy trắng cũng tẩy không được.

Không được, tuyệt đối không được!

Diệp Tử hắng giọng nói: “ Không sao đâu, ngươi đứng lên trước đi”

Thu Đường lên tiếng đáp lời: “ Vâng”

Trong phòng nhất thời yên tĩnh một mảnh, một lúc sau, Thu Đường thấp giọng hỏi: “ Vương phi, ngài có cần nô ty hầu hạ thay y phục không ạ?”

“ Hả? Không, không cần đâu” Diệp Tử vội vàng khẩn trương lấy chăn bông quấn lên người, miệng không lựa lời nói: “ Vương gia thích nhìn ta không mặc y phục như thế này hơn”

Thu Đường: “.......”

Còn có loại yêu thích nhìn người ta không mặc y phục?

Diệp Tử chân thành nói: “ Ngươi không biết, ngài ấy quả thật là có loại sở thích này”

“...... Vương gia nhà các ngươi tính tình bá đạo như vậy, nếu như ta không chịu nghe lời hắn, hắn sẽ nổi giận với ta”

Thu Đường sốc tới mức trợn mắt há mồm.

Diệp Tử diễn dô cùng nhập tâm, càng nói càng hăng: “Cho nên ngươi tuyệt đối đừng đem chuyện ta ở chỗ này nói ra ngoài, cũng đừng để vương gia biết các ngươi đã phát hiện ra ta, vương gia nhà các ngươi da mặt mỏng, nếu để ngươi ta biết hắn dính người như vậy, nhất định sẽ xấu hổ đến chết mất”

Lượng thông tin này hơi bị lớn, Thu Đường nghe xong có chút hoảng hốt hoài nghi nhân sinh: “ Vương, vương gia ngài ấy........dính người?”

“Đúng vậy, rất dính người” Diệp Tử ngữa người tựa vào đầu giường, chém gió đến mức xém chút nữa chính mình cũng tin là thật luôn: “ Ngươi xem, đại hôn của ta và hắn cũng sắp đến rồi, còn có mấy ngày thôi mà hắn cũng không chờ nổi, khóc lóc cầu ta vào vương phủ ở cùng hắn”

“Làm gì có ai như hắn vậy, nhốt ta ở trong phòng, không cho ta đi đâu chơi hết, ngay cả y phục cũng không cho ta mặc. Ngươi nói xem hắn làm như vậy có quá đáng không?”

Một tiểu cô nương chưa xuất giá như Thu Đường có bao giờ nghe mấy chuyện này, chỉ có thể đỏ mặt nhỏ giọng phụ hoạ: “....quá đáng”

“ Đúng vậy” Diệp Tử lắc đầu thở dài: “Ta biết phải làm sao bây giờ, ai bảo ta quá thích hắn làm chi, chỉ có thể cưng chìu hắn thôi”

Thu Đường hoàn toàn tin tưởng không chút nghi ngờ, gật đầu thật mạnh nói: “ Nô tỳ đã hiểu, nô tỳ nhất định giúp ngài giữ bí mật”

Diệp Tử vô cùng hài lòng: “ Có lời này của ngươi là ta thấy yên tâm rồi, ngươi lui xuống đi”

“ Vâng”

Thu Đường cách bức bình phong hành lễ với Diệp Tử, xoay người đóng cửa lại rồi rời đi.

Diệp Tử nín thử nghe một lúc, bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa, lúc này mới an tâm xuống giường.

Y đứng dậy, khoát chăn bông xuống giường, lục lọi mở cái tủ cạnh giường, bên trong có bộ y phục sạch sẽ chỉnh tề của Cố Yến.

Tuy các cụ nói trộm y phục của người ta là không đứng đắn, nhưng so với chuyện cả người trần truồng không mảnh vải che thân lắc qua lắc lại vẫn tốt hơn.

“Mượn xài chút nha, lát nữa ta giặt sạch sẽ rồi trả cho ngươi, xin lỗi xin lỗi” Diệp Tử lầm bầm lầu bầu trong miệng, từ trong ngăn tủ lấy ra một bộ trung y vải lụa mềm, khoát lung tung lên người.

Thân hình Diệp Tử không lùn, nhưng bộ y phục kia tròng vô lại lớn hơn không ít, tay áo dài ra một khúc, xăn lên mấy lần mới miễng cưỡng thò tay ra được.

Một bên Diệp Tử vừa xăn tay áo, vừa đi về phía gương đồng rồi ngồi xuống.

Trong gương phản chiếu ra gương mặt tuấn mỹ của thiếu niên.

Thiếu niên trong gương nhìn qua ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, sở hữu một đôi mắt đào hoa xinh đẹp, con ngươi đen lấy trong trẻo, đuôi mắt hơi rũ xuống, trông có vài phần ngoan ngoãn vô tội.

Diệp Tử nhìn chằm chằm người trong gương hồi lâu, cong cong đôi mắt, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền hơi nông.

Dung mạo này so với dung mạo trước đây của y không khác gì mấy, chỉ là mái tóc dài đen như mực xoả xuống, tùy ý buông thả sau lưng, càng tô điểm thêm cho gương mặt này vài phần diễm sắc*.

*Vẻ đẹp lộng lẫy.

Diệp Tử lấy một sợi dây nhỏ từ trên bàn rồi buộc tóc lại, ngoài cửa sổ vang lên tiếng kêu quen thuộc.

Y ngoái đầu lại nhìn, chim sẻ nhỏ đang đậu trên thềm cửa sổ vừa nhìn vừa nghiêng đầu đánh giá y.

Diệp Tử cười: “ Ngươi tới rồi”

Chim sẻ nhỏ nghe ra được giọng nói quen thuộc, kinh ngạc trừng lớn đôi mắt: “ Tiểu Diệp Tử, sao ngươi lại biến thành như thế này?”

“ Thật ra, ta cũng không biết tại sao ta lại biến thành như vậy nữa.....” Diệp Tử ngồi xuống cạnh cửa sổ, tay chống cằm, ngắn gọn kể lại chuyện phát sinh tốt qua cho nó nghe.

Chim sẻ nhỏ hỏi: “ Vậy bây giờ ngươi tính làm cái gì?”

Diệp Tử: “Ngươi giúp ta một việc”

Một canh giờ sau, Diệp Tử mặc bộ y phục người hầu trong vương phủ, từ trong viện của Cố Yến chạy ra.

Chim sẻ xám nhỏ ngồi xổm trên vai y, ở bên tai của y hỏi: “ Tiểu Diệp Tử, ngươi thật sự muốn chạy trốn khỏi đây sao?”

“ Đương nhiên, nếu không ta nhờ ngươi trộm đồ giùm ta làm gì”

“ Nhưng tại sao ngươi lại không muốn ở trong vương phủ?” chim sẻ nhỏ nhảy tới nhảy lui trên vai y: “Trong vương phủ chơi rất vui, có nhiều đồ ăn ngon, còn có người hầu hạ nữa. Nếu như có chỗ nào tốt như vậy chịu thu nhận ta, thì ta đây không cần mỗi ngày đều đi bắt sâu tìm nước uống”

Diệp Tử vươn tay chọc chọc nó: “ Chờ đến khi ngươi thật sự bị người ta thu nhận rồi nhốt lại, ngươi sẻ không còn cảm thấy đây là chuyện tốt nữa”

Y bước nhanh xuyên qua dãy hành lang dài, vừa muốn quẹo vào tiền viện thì nghe thấy ở phía sau có người đang kêu y: “ Này! Ngươi làm gì ở đây vậy hả?”

Chim sẻ nhỏ bị âm thanh này doạ cho hú hồn, vỗ cánh bay lên cây. Diệp Tử so với nó thì trông bình tĩnh hơn nhiều, y quay đầu nhanh chóng nhìn lước qua, liền nhận ra đối phương chính là một vị quản sự trong vương phủ.

*[管事]: quản lý sự vụ; quản lý công việc nội bộ.

Diệp Tử cúi đầu, trả lời: “ Hà quản gia bảo nô tài đi mua vài thứ, nói là trong đại hôn của vương gia cần dùng”

“ Chẳng phải hồi sáng sớm đã có một nhóm người đi rồi sao?” trong tay quản sự kia còn đang xách thứ gì đó, giống như là đang bận, căn bản không rãnh để nhìn Diệp Tử: “ Được rồi được rồi, ngươi mau đi đi, nhanh nhẹn lên chút”

“ Vâng”

Diệp Tử vượt qua được một ải này, thở phào nhẹ nhõm, vừa bước nhanh vào tiền viện liền sững người tại chỗ.

Ở giữa tiền viện, một con mèo lông vàng mập mạp bự gấp đôi mèo nhà người ta, không thèm chú ý hình tượng nằm ngửa giơ bốn cẳng lên trời tắm nắng, râu trên hai cái má mũm mỉm run run, nằm ngủ ngon lành.

Cái thứ này không phải là đã bị nhốt lại rồi sao?

Diệp Tử nuốt nước miếng, theo phản xạ tự nhiên lùi về phía sau nữa bước.

....... Không đúng, bây giờ y là con người, tại sao phải sợ con mèo mập này?

Nhưng...... Nhìn nó đáng sợ quá!

Diệp Tử đứng đờ người tại chỗ hồi lâu không dám nhúc nhích, quản sự nói chuyện với y lúc nảy vừa giao đồ mới về, thấy y vẫn còn đứng đây, lớn tiếng trách móc: “Sao ngươi còn chưa chiệu đi? Làm trò gì ở đó vậy hả?”

Chời ơi bé bé cái mồm dùm tui cái!

Quản sự đi đến trước mặt Diệp Tử, rốt cuộc cũng phát hiện người này hình như không quen mặt lắm: “ Ngươi là người ở đâu tới? Sao từ trước tới giờ ta chưa từng thấy ngươi trong phủ?”

Giọng của gã không nhỏ, con mèo nằm trong viện bị đánh thức, hai cái tai run run, chậm rãi mở mắt ra.

“Ta......ta là.....” Diệp Tử căn bản không còn tâm trí đâu mà để ý quản sự, ánh mắt y đóng đinh trên người con mèo kia, căng thẳng đến mức hô hấp không thông. Chỉ thấy cái mũi của nó hơi động đậy, giống như là ngửi được mùi hương gì đó, nó ngẩn đầu lên, đôi mắt mèo mừa lúc mắt đối mắt với Diệp Tử.

——Ánh mắt này của nó giống hệt với ánh mắt nhìn y lúc trong hình dạng cây cỏ.

Không phải chớ, sao nó có thể nhận ra được?!!!!

Quản sự nhíu mày: “ Ta đang hỏi ngươi đấy, ngươi là người từ đâu——“

“Meo!” con mèo kêu to một tiếng, đột nhiên lao về phía Diệp Tử.

“A a a ——” Diệp Tử không kịp nghĩ ngợi gì đã bỏ chạy.

Bên cạnh tường viện vừa lúc có cây hoa hoè già, Diệp Tử hoảng sợ đến mức chẳng cần suy nghĩ mà leo tọt lên trên cây, y ôm chặt thân cây không dám buông.

——Nhanh nhẹn vô cùng.

Con mèo kia đuổi tới dưới gốc cây, thử nhảy nhảy mà không leo lên trên được, tức giận dùng móng vuốt cào cào vỏ cây.

Hai tay Diệp Tử ôm chặt thân cây, cả người run rẩy kịch liệt, sợ tới mức nước mắt nước mũi đều trào ra.

Cố Yến vừa mới bước vào vương phủ, liền trong thấy trong viện ồn ào nhốn nháo.

“ Ồn ào cái gì đấy?”

Cố Yến đi đến trước mặt quản sự, quản sự vội vàng hành lễ với hắn, giải thích: “ Bẩm vương gia, tiểu hài tử này không biết là từ đâu tới, nô tài đang hỏi y, nhưng....”

Còn chưa kịp dứt câu, con mèo kia liền nhảy lên lần thứ hai, móng vuốt bén nhọn trức tiếp bấu lấy vạt áo của Diệp Tử.

Nhánh cây dưới chân không thể chịu nổi trọng lượng của một người một mèo, rốt cuộc không thể trụ nổi nữa mà gẫy.

Diệp Tử không kịp thời phản ứng, té từ trên cây xuống.

Cố Yến đứng dưới gốc cây nhìn lên, nhìn thấy một thiếu niên đang lao xuống chỗ mình. Mà gương mặt đó, lại giống y như đúc với gương mặt ở trong mộng của hắn.

Cả người hắn cứng đờ tại chỗ, cũng quên luôn việc né tránh, vừa vặn bị Diệp Tử té xuống đè lên.

Cố Yến bị va chạm đến lảo đảo, theo bản năng ôm người vào lòng, cả hai song song ngã trên đất. Diệp Tử rơi xuống khiến cả người choáng váng, hoa mắt chóng mặt, lắc lắc đầu, ngẩn mặt lên vừa lúc bắt gặp biểu tình trên gương mặt Cố Yến.

Trong ánh mắt đối phương mang theo sự kinh ngạc, ngạc nhiên, còn có có cảm xúc không thể hiểu được giống như là....... vui sướng?

Diệp Tử vẫn còn đang mê mang, không đợi y kịp hiểu rõ thì không biết người từ đâu tới luống cuống tay chân đem y kéo ra. Chờ đến khi Diệp Tử khôi phục tinh thần, nhìn thấy chính mình nữa quỳ nữa nằm đè người trên mặt đất.

Quản sự sợ tới mức hồn vía lên mây, vội vàng nâng Cố Yến dậy: “ Vương gia, ngài ngã xuống có bị thương ở đâu không? Các ngươi còn thất thần ở đó làm gì, còn không mau đi gọi đại phu!”

“ Không cần” Cố Yến nhẹ nhàng đẩy người đang dìu mình ra, đứng dậy, ánh mắt luôn dừng ở trên người Diệp Tử: “Ta không sao”

Diệp Tử cúi đầu xuống, không dám nhìn hắn.

Đáng lí ra Cố Yến chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt này của y, hẳn là sẽ không nhận ra y được. Cũng không biết tại sao, ánh mắt lúc nảy Cố Yến nhìn y, không giống như đang nhìn một người xa lạ.

Còn đang băn khoăn, thì một đôi ủng gấm đã đứng trước mặt y, Cố Yến phất tay bảo mấy người giữ Diệp Tử buông ra, nói: “ Ngươi ngẩng đầu lên”

Trong lòng Diệp Tử lạnh hơn phân nữa, không dám nhúc nhích.

Cố Yến khom lưng xuống, kề sát bên tay y nhẹ giọng nói: “ Muốn bản vương nói lần thứ hai sao?”

Cùng lúc đó, một bàn tay lạnh lẽo rơi lên gương mặt Diệp Tử. Cái tay kia thỏng thả nhẹ nhàng lướt trên mặt y xuống, nhẹ nhàng nâng cằm y lên, buộc y phải ngẩng đầu.

Cố Yến rũ mắt nhìn y một lúc lâu, sau đó mới nói: “ Ngươi từ đâu đến đây, sao ta chưa bao giờ nhìn thấy ngươi?”

Ánh mắt Diệp Tử trốn tránh, không dám nhìn thẳng hắn, căng da đầu nói dối: “ Nô.....nô tài hôm nay mới vào phủ”

Cố Yến nheo mắt hỏi lại: “ Vừa mới vào phủ?”

Lúc nảy Diệp Tử ngã xuống doạ cho con mèo này sợ tới mức trốn sang một bên, hiện tại sóng yên biển lặng, nó lại gan lớn bén mảng bò tới, có ý muốn vồ lấy Diệp Tử một lần nữa.

Trong đầu Diệp Tử còn đang suy nghĩ lí do giải thích, nhưng khi nhìn thấy con mèo đi lại tới nữa, sợ hãi tới trống rỗng đầu óc, muốn chạy cũng không dám chạy, trông vô cùng đáng thương túm chặt lấy vạt áo của Cố Yến.

Cố Yến nhìn thoáng qua phía sau, hiểu ngay: “Ngươi sợ mèo?”

Diệp Tử nhỏ giọng trả lời: “......... Sợ”

Cố Yến khẽ cười một tiếng, bảo người hầu bên cạnh: “Mau ôm con mèo này đi đi”

Con mèo đã bị người ôm đi, không đợi Diệp Tử thở ra một hơi liền nghe Cố Yến nói: “ Hôm nay trong phủ có khách, ngươi lại đây hầu hạ đi”

......Ể?