Vượng Gia Tiểu Nông Nữ

Chương 29



Edit: Xíu

Nghe xong câu này, nhà Chương gia liền dừng đũa, nhìn Chương Vân, "Con có biện pháp gì?" Chu thị vui mừng hỏi, mấy ngày nay thấy con gái mình có rất nhiều chủ ý mới mẻ, bọn họ đều đã quen, chỉ cần Chương Vân mở miệng cơ hồ đều có kinh hỉ.

Chương Vân dừng đũa nói: "Con vừa nghĩ đến mừng năm mới, mỗi gia đình sẽ dành nhiều thời gian hơn để làm đồ ăn, đặc biệt là đồ chiên, trong ngày thường rất ít ăn, đến mừng năm mới muốn làm cái gì ngon cho bọn trẻ ăn cho đỡ thèm, cha, nương các người thấy cái này có đúng không ".

Người Chương gia gật đầu một cái, Chu thị nói: "Đó là đương nhiên, một năm tổng cộng qua đi, lại khó có được trong tay có chút tiền, ai mà không muốn ăn ngon hơn." Chu thị suy nghĩ một chút rồi nói: "Cái này có liên quan gì đến đậu phụ? "Những người khác khó hiểu nhìn Chương Vân.

Chương Vân vừa liên tưởng lại, có rất nhiều cách chế biến, phương thức tốt, nhưng mà lại khó kiếm được cái cớ để nói ra, mấy lần trước đều có thể đẩy cho người ngoài, lần này thật sự là dùng không được, không dùng được nữa. , nhưng không tìm cớ để giải thích, vì sao nàng có thể biết được phương pháp mà người khác chưa từng thấy, nàng lúc này thật sự rất đau đầu.

Suy nghĩ mãi mà không tìm ra được lý do chính đáng, lần này Chu thị đã trực tiếp hỏi, nàng không trả lời thì không trả lời được, chỉ có thể kiên trì nói: "Con nghĩ là.....là như vậy con nghĩ là những đồ ăn khác có thể chiên, tại sao không thể thử xem đậu hũ chiên, món đậu hũ này tuy là món phổ biến trong ngày thường nhưng nếu thay đổi cách ăn thì người khác sẽ thấy nó tươi ngon và đương nhiên sẽ bán chạy. "

"Đậu phụ thường không rán, nhưng trước đây ăn cũng không phải là cách tươi, cái này cũng không tính, chỉ sợ chiên lên sẽ khó bán." Chu thị nghe xong, có chút do dự, đúng là đậu phụ chiên gặp không nhiều, cũng không thấy qua nhiều người ăn kiểu này, cho nên Chu thị cảm thấy khó bán được tốt .

Nếu thực sự là đậu hũ chiên, Chương Vân sẽ không phải vất vả suy nghĩ này, thứ mà nàng nghĩ tới thực ra là đậu hũ chiên bong bóng, và đậu hũ mốc chiên, đặc biệt là đậu hũ mốc, là món ăn vặt nổi tiếng bán chạy thời đại công nghiệp có quy mô, nàng không yêu cầu cao, trong thời gian tết này, bán mấy chục cân đậu phụ mốc không thành vấn đề.

Chương Vân rất tin tưởng đậu phụ mốc, có nỗi khổ mà không nói ra được , nàng không thể nói thẳng với gia đình mình, trong trí nhớ của nàng, ở thời đại này, ít nhất ở thị trấn Xương Nguyên này chưa từng có món đậu phụ mốc này, lại nói nàng là một tiểu cô nương nông thôn, vô duyên vô cớ há mồm có thể nói ra là thực hiện được , cái này rất không bình thường, cho nên nàng không thể trực tiếp nói ra, chỉ có thể giả bộ đang trong quá trình chiên đậu phụ và từng bước tìm ra cách đó, như vậy nhiều nhất là khen ngợi nàng thông minh, sẽ không có người nghi ngờ.

Trong lòng nàng đang lòng vòng nôn nóng, tất cả đều không thể nói với người trong gia đình, chỉ có thể lấy cách làm nũng ra nói : "Cha, nương , đậu hũ cũng không phải là món đắt tiền, vừa vặn nhà Thường thúc không bán được đậu phụ, chúng ta chiếu cố mua họ một ít trở về, vừa vặn trong nhà có dầu chiên trước xem thử có được hay không, vạn nhất không được thì để lại cho nhà mình ăn, cũng không mệt nhọc gì".

Lời nói này người trong nhà nghe xong cũng lọt tai, thật ra thử xem cũng không có vấn đề gì, chỉ là củ Cúc Vu ngày mai phải dùng tới mà nhân lực lại không có, nên Chu thị không khỏi nói: "Sau này thử lại đi, đúng rồi, lúc này trước tiên đưa Cúc vu làm chuẩn bị để ngày mai có thể sử dụng."

Cái này muộn khẳng định không được nên Chương Vân không nóng lòng không được, nếu thực sự chuẩn bị đồ chiên này bán bán thì trước tiên phải tiết kiệm một ít dầu, nếu không có dầu thì có thể chiên được , lại nói chỉ trong ngày tết gia đình bình thường mới dám bỏ tiền ra mua được đồ ăn tươi mới, sau khi chờ đợi năm mới, tiền đã được cầm trong tay thì sẽ không chịu tiêu.

"Nương , cái này nếu vạn nhất thành công, nhà chúng ta lại có chút tiền thu vào, cũng không thừa dịp tết này làm đi, nếu chậm trễ sẽ bỏ lỡ cơ hội." Chương Vân thoáng có chút sốt ruột, bát đũa đều đặt xuống , chỉ nhìn chằm chằm vào cha mẹ mình.

Đều nói cha l luôn cưng chiều con gái một chút, đây là sự thật, Chương Hữu Khánh thấy con gái muốn thử nên không đành lòng từ chối chủ ý của nàng, thừa dịp Chu thị chưa nói đã gật đầu đáp ứng,"Nương bọn nhỏ, để cho con thử đi, nhà ta có nhiều người như vậy, nàng không cần phải lo lắng, cùng lắm thì tối nay không nghỉ, cũng có thể làm xong công việc . "

Được cha đồng ý , Chương Vân vui vẻ nhảy xuống khỏi băng ghế, cười nói: "Đúng vậy, nương , cha đã đồng ý, vậy nương đừng phản đối."

Chu nhìn nàng hưng phấn không nhịn được cười, quay đầu nhìn về phía cha chồng, thấy hắn không nói lời nào phản bác, liền cười nói, "Được, được, được, để cho con thử xem ."

Chương Vân lập tức cầm lên bát, ăn vội bát cháo ngô vào trong bụng, lau miệng nói: "Con đi mua đậu phụ đây ." Nói xong liền xoay người đi ra ngoài, lúc này Chương Trình lại gấp giọng kêu lên: "Ngươi là con gái, buổi tối chạy sang nhà người khác làm chi, để ta đi cho".

Chương Trình hét lên vội vàng chạy tới, còn chưa kịp ăn xong cháo ngô, Chương Vân vội vàng dừng lại không chạy ra bên ngoài nựa, nàng vừa mới quýnh lên quên đến mức mất quy củ cổ đại, lúc này cô nương không có tự do như ở hiện đại, buổi tối đến nhà ai đó vào ban đêm, không chừng lại xảy ra lời đàm tiếu .

Sau khi Chương Vân dừng lại, Chương Trình nhanh chóng lướt qua, chạy ra khỏi đại sảnh, trong nháy mắt đã ra khỏi hàng rào sân, nhà của Thường Thiết Mộc cách đó không xa, đi chưa đến một khắc đã quay trở về.

Những lời này vừa dứt, mọi người nhanh chóng ăn cơm tối, Chương Vân không đợi Chu thị đứng dậy, liền vội vàng thu dọn, nói: "Nương, hôm nay để cho con dọn dẹp, đợi đại ca sau khi trở về , người không phải lo lắng cái gì, con sẽ chiên trong phòng bếp, người yên tâm làm củ Cúc vu đi ".

Thời gian lúc này thực sự rất eo hẹp, Chu thị liền đáp ứng, mọi người trong bàn đặt bát đĩa sang một bên rồi nhanh chóng đi chuẩn bị Cúc vu, Chương Trình cũng đã sớm trở lại cùng với bọc đậu phụ.

"Nha, Trình Tử , sao lại lấy nhiều như vậy ." Chu thị đang ngồi trên băng ghế nhỏ gọt vỏ Cúc vu, thấy Trình Tử cầm bọc đậu phụ đi vào không khỏi ngạc nhiên.

Chương Trình đem đặt tấm đậu phụ lên bàn và nói: "Thường thúc đưa cho, thúc ấy nói đậu phụ này không cần trả, đáng một đồng dầu nhà chúng ta, khi nào rảnh sẽ đến lấy dầu". Chương Vân nghe xong, đầu liền tính lên trong ngày thường đậu phụ giá hai văn tiền một cân, tấm đậu hũ này là tầm mười lăm cân đi, nói như vậy là bọn họ chiếm tiện nghi rồi, lại nói đến tháng này giá cả cũng phải tăng lên, nói như thế phải ba văn một cân khẳng định cũng có, Thường Thiết Mộc thật đúng là cho cái giá hữu nghị.

"Lấy vậy thật không biết xấu hổ, cha nó, hay là để lại hai cái cân dầu đi, như vậy cũng gần bằng tiền một tấm đậu phụ." Chu thị nghĩ, lợi dụng người khác như vậy là không tốt, nên nhỏ giọng nói chuyện với Chương Hữu Khánh, Chương Hữu Khánh cũng là người thành thật, tự nhiên lại gật gật đầu, nói: "Được, cứ như vậy đu, không thể để cho người ta chịu thiệt được ".

Thấy cha mẹ đều có ý tứ này, Chương Vân nói: "Vậy thì con đi lấy ra hai cân dầu để riêng, thuận tiện múc một ít dầu để chiên đậu phụ luôn". Chương Vân nói xong, Chương Hữu Khánh và Chu thị đều gật đầu đáp lại,Chương Vân cầm lấy đậu phụ trong Chương Trình đưa về đi vào nhà bếp.

Đặt tấm đậu phụ lên thớt trên bể nước, Chương Vân lấy dao thái ,thớt, cắt một miếng đậu phụ hình vuông lớn ở góc của toàn bộ đậu hũ, đặt lên thớt, sau đó cắt thành từng miếng nhỏ thành hình vuông nhỏ, tất cả được trải phẳng trong rổ, những miếng đậu phụ cắt nhỏ được đặt hoàn toàn trong hai cái rổ, hơi nghiêng một chút để đậu phụ được ráo nước hoàn toàn.

Sau khi hoàn thành ở bên này , lại cắt gần hết đậu phụ trên tấm đậu phụ thành bốn hình vuông lớn hơn, vì có quá nhiều đậu phụ nên nàng chỉ có thể đặt chúng trên thớt và để cho chúng ráo nước tự nhiên, nếu đậu phụ muốn thành đậu phụ mốc mà nước không được rút hết , cũng không được đóng gói, chỉ có thể đợi đậu phụ rán chín rồi mới làm.

Sau khi Chương Vân cắt hết đậu phụ trên thớt, đậu phụ trong rổ đã ráo nước, nên nàng đi đến bếp lò quét sạch tro ẩn, sau khi quét xong thì lấy nắm cỏ tranh bỏ vào nhóm lửa, khi lửa lớn hơn thì ném thêm một ít củi vào, lửa sẽ càng mạnh.

Ngay khi ngọn lửa bùng cháy,Chương Vân lấy thìa múc dầu từ thùng dầu trà bỏ vào nồi, múc non nửa nồi, đậu phụ chiên phải nóng , nhiều dầu, nên sau khi múc dầu Chương Vân cho thêm một ít củi để lửa bùng lên, và phải mất một lúc lâu dầu trong chảo mới bắt đầu sủi bọt.

Dầu nóng, đậu phụ gần như ráo khô nước, Chương Vân mang rổ đến, cẩn thận bỏ từng miếng xuống chảo dầu,chỉ với một nửa rổ đậu phụ, bề mặt chảo dầu đã ngập chật ních, nàng đem rổ đặt sang một bên, lấy thìa, cẩn thận cho vào nồi, nhẹ nhàng đẩy dầu trong nồi, đậu phụ quay theo sức đẩy của dầu, để đậu phụ không bị dính và có thể nóng đều các mặt.

Thành thật mà nói, khi còn nhỏ Chương Vân thường thấy người già trong làng tự tay rán đậu phụ và làm đậu phụ hôi thối, thấy rất nhiều loại, nhưng tự làm thì đây là lần đầu cho nên Chương Vân thực sự không nắm chắc, vì vậy cực kỳ cẩn thận và kiên nhẫn gạt dầu qua lại, khi mặt đậu phụ chuyển sang màu vàng thì lật từng mặt một để có thể chiên mặt còn lại.

Sau khi lật đi lật lại ba lần, miếng đậu phụ được bao phủ bởi một lớp vỏ mỏng và bắt đầu phồng lên, Chương Vân tim đập thình thịch khi nhìn thấy nó, nàng sợ rằng mặc dù đã thấy rất nhiều nhưng kỹ năng thực sự của mình không tốt, bong bóng đậu phụ không nổi lên được, chiên một hồi mà nó chỉ là một cục rắn do rán trong thời gian dài, nên chỉ có thể tuyên bố là thất bại, nhưng lúc này đã thấy đậu phụ từ từ phồng lên, trong lòng thực hưng phấn, không biết phải hình dung như thế nào mới được.

Khi đậu phụ tiếp tục phồng lên, lớp vỏ bên ngoài ngày càng vàng hơn, lớp vỏ cứng hơn, gần như tựa vào các góc nhọn nhỏ, và hương thơm tràn ngập trong chảo dầu càng thêm bay ra ngoài nhà bếp.

Người nhà Chương gia đang đắm chìm trong công việc ở đại sảnh dần dần ngửi thấy mùi hương, trong đầu chỉ cảm thấy một cỗ cảm khái, mọi người hai mặt nhìn nhau, trong lòng nảy sinh ý tưởng, Vân Nhi lúc này lại có ý tưởng thành công rồi.

Chương Hưng chịu không nổi nữa, bỏ dở công việc chạy vào bếp, Chương Vân vừa lấy hết đậu phụ trong nồi ra, thấy Chương Hưng đến thì bảo đi lấy bình ớt băm nhỏ đến để rắc lên bong bóng đậu phụ, rồi để Chương Hưng bưng đi lên cho cả nhà nếm thử.

Chương Hưng cười bưng lấy bong bóng đậu phụ đi ra ngoài , Chương Vân tiếp tục chiên phần đậu phụ còn lại, đợi đến khi chiên hết đậu hũ trong rổ thì tắt bếp, để ráo đậu phụ hình vuông nhỏ trên cùng một cái thớt đặt trong cái bồn gỗ sạch rồi dùng rơm rạ phủ từng lớp, xong phủ khăn dầu tung lên trên, đặt trên lưng bếp, đốt bếp tới khi nhiệt độ nóng lên, như vậy đậu phụ mốc sẽ nhanh chút, còn về phần có thể thành đậu phụ mốc thành công hay không, Chương Vân không hoàn toàn chắc chắn, chỉ có thể là may mắn.