Sáng sớm nay khi trở về phòng Khuynh Bảo đã vội cho gọi quản gia nhằm hỏi thăm về hai đứa nhỏ, cuối cùng cũng biết được chỗ ở hiện tại của bọn chúng, bèn thu xếp công việc rồi ghé qua
Chỗ ở của hai đứa nhỏ nằm ở phía đông của Nhàn phủ, không gian xung quanh viện này có chút lớn, phía trước phòng là một khu hoa viên trồng cơ man là hoa quý nhìn tình trạng còn có thể biết là được chăm chút vô cùng tốt, nằm ngay phía trong vườn hoa là một bàn trà bằng đá đặt phía dưới một gốc cây lớn, loại cây này tán lá còn ngả ra chút ánh cam nhìn là biết nó là thứ rực rỡ tô điểm cho cả đông viện, nơi đây vốn là được quản gia lao tâm sắp xếp sẵn cho’’ tiểu chủ’’ nhân sau này, lại thật chẳng ngờ sớm như vậy đã được y sử dụng
Khuynh Bảo bước theo chân lão vào trong bên cạnh còn có cả Tiêu Cầm và một chân sai vặt của lão
Khi cánh cửa được đẩy ra, mấy người có mặt ở đó cũng đến bất ngờ, Khuynh Bảo là người sửng sốt hơn cả nhìn hai đứa nhỏ, một đứa thì cúi mình lau dọn, còn một đứa thì đang khệ nệ bê châu nước
Chúng thấy mấy người bọn họ cũng chỉ là ngẩng lên chăm chú nhìn, lão quản gia lúc này mới lên tiếng đây bối rối
‘’ Vươn…Vương gia, c…chuyên này lão nô…’’
Y không nói gì chỉ đơn giản giương tay chặn lại lời của lão, y biết là lão không có lý do gì để bạc đãi hai đứa nhỏ, tiến lên vài bước y định rút ngắn khoảng cách với bọn chúng thế mà nhận lạ là ánh nhìn cảnh giác
Tiểu hài từ cư nhiên đang ôm thùng nước bẩn lập tức đặt xuống chạy lại chắn trước mặt muội muội
Y cũng chỉ đành đứng lại, cố tỏ ra một cách thân thiện lên tiếng
‘’ Các ngươi đang làm gì?’’
Tiểu hài tử lúc này cũng chỉ bình tĩnh nhìn y rồi đáp
‘’ Nương ta từng dậy, không có ai khi không lại đối tốt với mình, bọn ta chỉ muốn quét dọn một chút ‘’
Khuynh Bảo nhìn đứa nhỏ trước mắt, còn cố ý cười ra một cái, rất thấu đạo lý đấy
‘’ Vậy nên? ngươi nghĩ ngươi nên báo đáp với ta như thế nào thì đủ đây? ‘’
Nam hài tử nhìn y có chút lưỡng lự, ánh mắt không biết nên nhìn lại vào y không, vô thức bản thân y làm cho dao động bấu chặt lấy gấu áo
‘’ T… ta sẽ ở đây làm trâu làm ngựa đền ơn ngươi ‘’
Khuynh Bảo cũng không nhịn được bước thêm vài bước lại gần tiểu hài tử mặc cho hai đứa trẻ có chút hốt hoảng, cứ thế vươn người qua tiểu hài nữ bế xốc muội muội nhỏ của hắn lên, đứa nhỏ bỗng dưng bị túm lấy hoảng hốt không thôi giương đôi mắt ngấn lệ người không ngừng giẫy dụa cầu cứu ca ca nó, đứa nhỏ cũng hoảng không kém, chỉ biết la hét
‘’ Mau thả muội muội của ta ra! đừng động vào muội ấy!’’
Y chỉ cười rồi vỗ vỗ trấn an đứa nhỏ trong tay, tiểu hài nữ được vỗ về cũng đã có phần nguôi khóc
‘’ Ngươi nói là ngươi sẽ làm trâu là ngựa cho ta? nhưng muội muội ngươi thì phải làm sao đây? không lẽ ngươi lại nỡ để nó chịu khổ cùng ngươi sao?’’
Tiểu hài tử vẫn còn đang căm giận nhìn y lại bị câu nói ấy làm cho có không nói nên lời, vô thức cúi đầu bàn tay nhỏ không ngừng siết chặt miệng run run kìm ném mà nói ra
‘’ Chúng ta còn có lựa chọn nào khác sao?’’
Tiêu Cầm phía sau nghe được câu nói của đứa trẻ cũng bất giác mở to mắt, phải hắn vốn là người mất trí nhớ, lúc đó cũng chỉ biết theo lời y để biết hắn là ai, hắn cũng chỉ có lựa chọn tin y, quả thật hắn cũng không còn có sự lựa chọn nào khác sao?
Sau đó vì lời nói của y cũng dã vô tình cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn
‘’ Quả đúng là ngươi không có lựa chọn nào khác, bị ta mang về tận đây thì còn có thể làm gì? lại càng không phủ nhận lời nương ngươi dạy, ta cũng không phải khi không cưu mang các ngươi ‘’
Rồi đoạn lại hạ người thả tiểu hài nữ xuống, y cũng không có ý đứng dậy ngay, ánh mắt dịu dàng phóng vào tầm mắt của đối phương, nhận biết y là có ý đồ, tiểu hài tử cũng có vài phần thấp thỏm đáp lại y
‘’ Vậy ngươi muốn ta làm gì? ‘’
Khuynh Bảo nhận được câu trả lời đúng ý thì cười nhẹ một cái
‘’ Từ ngày mai ngươi và muội muội của ngươi sẽ bắt đầu học tập, học đến khi nào thành tài mới thôi, có làm được không?’’
Tiểu hài tử cũng bất ngờ với câu nói của y
‘’ c… chỉ có vậy?’’
‘’ đúng thế, ăn và học thôi? chứ tầm tuổi này thì ngươi làm được việc gì? với cả ta không phải là loại cầm thú thích ngược đãi trẻ con.’’ rồi y lại nở một nụ cười thân thiện, miệng còn không tự chủ được cười ngờ nghệch một cái, không gian bỗng chốc có chút yên lặng
Y chờ không nổi lời hồi âm của đối phương, nói sang chủ đề khác
‘’ Việc đó có thể tạm gác qua một bên, nói ta nghe hai đứa tên gì?’’
Lão quản gia sau khi nghe xong lời này của chủ nhân cũng có chút thắc mắc, rốt cuộc y làm cách nào bắt hai đứa nhỏ lớn chừng này về, vậy mà đến tên cũng không biết? càng nghĩ cái hình tượng trác táng của y năm tháng trước lại liên tục ào ào đổ vào tâm trí lão, y quả thật là đồ đểu cáng…
Và hiểu nhầm của lão quản gia cứ thế mà ngày càng lớn