Sau khi hắn ta ăn mặc chỉnh tề, quay lưng về phía Tô Tử Nguyệt, lạnh như băng quẳng xuống một câu: “Vương phi thân thể không tốt, các người tới, đưa đến “Phù Hương Viện” dưỡng bệnh, không có bổn vương cho phép, không được phép bước ra khỏi Phù Hương Viện nửa bước.”
Nói xong, xoay người nghênh ngang rời đi.
Tô Tử Nguyệt mơ mơ màng màng bị ném tới Phù Hương Viện.
Vương phủ lớn như vậy, Phù Hương Viện chính là nơi hoang tàn nhất. Trong viện cỏ dại rậm rạp, khắp nơi phủ kín lá rụng cùng bụi bẩn, đồ gỗ ẩm tản ra mùi ẩm mốc khó ngửi.
Tô Tử Nguyệt xem thường, cô ba năm làm bác sĩ xuyên biên giới, còn sống trong hoàn cảnh nghèo đói nhất, ba trăm sáu mươi lăm ngày có khi chỉ ngủ trong lều vải cô còn chịu được, chút chuyện nhỏ nhặt này làm sao làm khó được cô?
Vả lại, bên cạnh cô hiện tại còn có một nha hoàn bầu bạn.
Hạ Đào năm nay mười sáu tuổi, so với nguyên chủ lớn hơn một tuổi, cùng nguyên chủ từ nhỏ lớn lên.
Thông qua Hạ Đào, Tô Tử Nguyệt đã đại khái hiểu rõ tình hình.
Nơi này là một triều đại không có ghi chép lịch sử, Hoàng thường vừa kế vị, thiên hạ an yên.
Còn nàng, là tam tiểu thư trên danh nghĩa của phủ Thừa tướng, thực tế năm đó mẫu thân nguyên chủ là thê thiếp được sủng ái nhất vì sắc đẹp kiều mị, không ngờ bà bị đám giặc cỏ có thù với phụ thân nàng bắt cóc vũ nhục, không chịu được liền tự sát, sau đó toàn bộ phủ Thừa tướng xem Tô Tử Nguyệt như cái gai làm ô nhục của họ, không chỉ sau lưng gọi nàng là con hoang, còn đem nàng như người hầu sai bảo.
Cũng vì vậy mà nàng và Hạ Đào trở thành bạn bè.
Hoàng thượng sở dĩ ban hôn cho Chấn Hưng Vương, chủ yếu là lợi dụng thân phận ti tiện của nàng mà vũ nhục Chấn Hưng Vương.
Vì Chấn Hưng Vương là hoàng tử được Tiên hoàng yêu thích nhất, thông minh cơ chí, lập được chiến công, chính là ứng viên cho ngôi vị Thái tử. Khi Chấn Hưng Vương đang ở ngoài biên ải dẹp loạn, Tiên hoàng đột nhiên ngã bệnh qua đời, Tân hoàng đế Bình Tây Vương đăng cơ.
Đợi đến Chấn Hưng Vương thì biên giới quay về đến Kinh Thành thì kết cục đã định.
Nếu không phải trong tay Chấn Hưng Vương cầm binh quyền hai mươi vạn đại quân, Hoàng thượng sớm đã muốn lấy mạng hắn.
Bây giờ triều đình chia làm hai phía, một phía đứng bên Hoàng đế, một phía duy trì ngoài mặt cùng Hoàng đế, nhưng âm thầm trung thành cùng Chấn Hưng Vương.
Nhận được ban hôn, Tiểu Đào liền xin trở thành nha hoàn thiếp thân của Tô Tử Nguyệt cùng gả đến Vương phủ.
Lại nói, Tô Tử Nguyệt này đúng là tìm đường chết, rõ ràng nhát gan nhu nhược, lại dám vào ngày đại hôn bỏ trốn cùng tên người hầu, khiến cho Chấn Hưng Vương, cũng chính là phu nhân trên danh nghĩa của nàng đội một cái nón xanh.
Không đầy hai canh giờ, nàng liền bị bắt trở về, Chấn Hưng Vương tự nhiên tức giận đến mức hận không thể giết nàng ngay lập tức, vậy mà thánh chỉ lại đến, không cho phép Chấn Hưng Vương ngày đại hôn sát sinh thấy máu, để tránh bị tổ tiên trách phạt.
Tổ tiên trách phạt kia chính là lấy cớ, Hoàng đế là muốn làm nhục Chấn Hưng Vương, còn cái gì khi mà vị hôn thê không muốn gả cho mình mà bỏ trốn cùng tên người hầu thấp hèn thì mất mặt hơn? Hoàng đế lúc đó không biết là đang trốn ở đây cười đến run người đâu.
Chấn Hưng Vương không thể làm sai thánh chỉ, mới không dùng một kiếm chém chết Tô Tử Nguyệt, tuân chỉ động phòng, để cho các ma ma nghe lén bên ngoài của Hoàng đế nghe được hắn thô lỗ muốn Tô Tử Nguyệt.
Sau khi xong việc, không còn bị Hoàng đế để mắt, liền ném nàng đến cái nơi hẻo lánh nhất Vương phủ, nơi người người ghét bỏ gọi là Phù Hương Viện.
Nếu là nguyên chủ hẳn là sẽ khóc lóc muốn tìm cái chết. Chỉ có là không ai nghĩ tới, trong thân thể nguyên chủ Tô Tử Nguyệt linh hồn đã không còn, mà đổi lấy là một bác sĩ nội khoa thế kỷ hai mươi mốt Tô Tử Nguyệt.
Tô Tử Nguyệt cũng không biết nguyên chủ vì sao mà chết, bị lần đầu đau đến chết? Làm một bác sĩ, cô tin rằng chuyện này không thể nào, trong y học đau đớn chia làm mười cấp, cấp mười đau nhất chính là lúc sinh còn người ta còn chưa chết, lần đầu chỉ là đau đến cấp ba thì sao chết được.
Tô Tử Nguyệt thà tin tưởng nguyên chủ chính là bị đè ngạt chết.
Nhưng mà bất kể thế nào, cô đã đến nơi này, liền phải tiếp tục sống trong cơ thể này. Chấn Hưng Vương Phong Thiên Tước muốn cô tự sinh tự diệt thì cô sẽ càng sống một có ý nghĩa hơn.
Dưỡng thân mấy ngày, những vết màu bầm cùng cảm giác bị xé rách cuối cùng cũng tốt lên rất nhiều.
Tô Tử Nguyệt xuống giường, vừa bước ra mấy bước đã nghe thấy bên ngoài viện truyền đến thanh âm mắng chửi.
Nàng cau mày mở cửa, nhìn ở phía xa xa có mấy nha hoàn đang nhốn nháo đẩy đẩy khiến Hạ Đào ngã xuống đất, không những như vậy, còn nhổ nước bọt về phía Hạ Đào: “Hừ! Ngươi thì là cái thá gì, không phải nữ nhân kia động phòng có vải đỏ, Vương gia chỉ sợ sớm đem nàng ta xuống địa ngục, còn giữ nàng ta chỉ càng thêm xấu hổ? Ta khuyên ngươi, đừng có mong lấy được cái gì cho nàng ta bồi bổ thân thể, sớm đã thông đồng cùng một tên thị vệ, vậy mà còn dám học người ta làm tiểu thư, không biết xấu hổ.”
Một tiểu nha hoàn nói xong, cùng hai nha hoàn bên cạnh che miệng cười. Từ ánh mắt đến lông mày đều tỏ ra trào phúng nói móc khiến người ta chán ghét.
Đôi mắt Tô Tử Nguyệt lạnh lẽo, bước tới mấy bước.
“Hạ Đào, ngươi làm sao mà ngã dưới đất?” - Tô Tử Nguyệt lên tiếng hỏi, ánh mắt lại lạnh lùng liếc về phía ba nha hoàn kia. Nhất là nha hoàn vừa mới nói, mặt phấn má đào, dáng dấp cũng rất tốt, chỉ là lời nói và thái độ thật khiến người ta phản cảm.
Ba nha hoàn giả vờ giả vịt, không tình nguyện hướng Tô Tử Nguyệt thi lễ: “Thỉnh an Vương phi.”
Nói xong liền vênh váo đắc ý đứng tại chỗ, không có chút nào dáng vẻ của nha hoàn.
Tô Tử Nguyệt không phản ứng lại bọn họ, khom lưng đỡ Hạ Đào đứng lên.
Thần sắc Hạ Đào hoảng sợ, nhìn mấy nhà hoàn đang liếc mình, ấp úng không dám đáp.
Ánh mắt Tô Tử Nguyệt nhàn nhạt đảo qua ba nha hoàn bên kia, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một nha hoàn đứng gần nhất, cũng là nhà hoàn không coi ai ra gì: “Ta nhìn thấy, là ngươi đẩy Hạ Đào.”
Trong mắt nàng ta lóe lên sự bối rối, nhưng rất nhanh khôi phục như thường: “Đúng thì thế nào? Là nàng không biết tốt xấu, muốn cướp bồ câu của ta. Đây là bồ câu đưa tin của Vương gia, ta chính là người chăm sóc, cũng không phải là thứ để người khác muốn lấy để bồi bổ thân thể.”
Ngay trước mắt Tô Tử Nguyệt, nàng ta liền phách lối, đang muốn nói bản thân là người chăm sóc bồ câu đưa tin, là nha hoàn được sủng ái, ý tứ để Tô Tử Nguyệt đừng chọc tới nàng ta.
Tô Tử Nguyệt che miệng cười, bước lên trước, dùng một tay đẩy nàng ta ngã trên mặt đất.
Mà bồ câu trên tay nàng ta cũng vì bị Tô Tử Nguyệt đẩy mà dọa động cất cánh bay đi.
Tô Tử Nguyệt nhếch môi, khinh bỉ nhìn nàng ta: “Chẳng ra làm sao! Kẻ nào cả gan dám động vào người của ta, ta sẽ trả nguyên lại.”
Nhà hoàn không thể tin nổi, mở to hai mắt ngồi dưới đất, oán giận chỉ vào Tô Tử Nguyệt: “Ngươi… ngươi dọa chạy bồ câu của Vương gia, đây là bồ câu đưa tin Vương gia thích nhất, Vương gia mỗi ngày đều dùng nó cùng Lâm tiểu thư thư từ.” - Nàng ta chỉ là một nha hoàn địa vị tất nhiên sẽ không bằng Vương phi, nhưng bồ câu đưa tin thì không như vậy, nhà hoàn đắc ý nói lớn.
“Lâm tiểu thư?” - Tô Tử Nguyệt lông mày khẽ động, lập tức bắt được điểm mấu chốt.
Nha hoàn ngay lập tức đắc ý: “Lâm Thiên Nhu tiểu thư là thanh mai trúc mã cùng lớn lên với Vương gia, là con gái nhà quận vương. Nếu không phải tại ngươi, Lâm tiểu thư mới chính là Vương phi danh chính ngôn thuận của Vương phủ.” - Không đợi Tô Tử Nguyệt lên tiếng, vừa nói vừa đứng lên: “Ngươi bây giờ tuy là Vương phi, nhưng nếu Vương gia biết ngươi dọa bồ câu đưa tin chạy mất, nhất định sẽ tìm ngươi tính sổ. Hừ! Tiểu Mai, Thúy Bình, chúng ta đi.”
Không cần hỏi đi đâu, tất nhiên là đi tìm Phong Thiên Tước tố cáo.