Phong Thiên Tước đại khái cũng hiểu được hổ lạc không bằng chó đồng bằng, cho nên chỉ có thể âm thầm cắn răng, dùng toàn bộ sức từ dưới đất chóng lên, chậm rãi di chuyển nằm trên giường.
Tô Tử Nguyệt lúc đầu định không muốn trả lời hắn, nhưng vừa nãy nhìn bộ dạng của hắn có chút đáng thương, liền ừ một tiếng: “Đợi Hạ Đào về, thần thiếp cho nàng đi gọi.”
Nghe vậy, Phong Thiên Tước cũng không nói thêm gì.
Một lúc sau, hắn nghĩ đến cái gì, hơi hé mắt ra nói: “Phủ Thừa Tướng chưa từng nói qua ngươi biết y thuật, mới lúc nãy ngươi may vá thành thạo, là xem bản vương như y phục sao?”
Tô Tử Nguyệt đưa mắt nhìn về phía Phong Thiên Tước, ngũ quan mặt mày đều tư tượng tạc, so với nữ nhân còn dễ nhìn hơn, gương mặt của hắn ta khi không tức giận quả nhiên có thể mê hoặc lòng người.
Tô Tử Nguyệt cũng không muốn cải nhau với bệnh nhân, giọng nói bình thản: “Phủ Thừa Tướng đã từng nói tốt về thần thiếp sao? Tầm sư khác biệt, phương pháp liền khác biệt. Nếu Vương gia cảm thấy không ổn, thần thiếp có thể loại bỏ nó đi.”
Có lẽ sự bình tĩnh của Tô Tử Nguyệt đủ cảm giác tin cậy, Phong Thiên Tước ma xui quỷ khiến lắc đầu: “Được rồi, bản vương cũng không tin ngươi dám làm gì mờ ám với ta.”
Tô Tử Nguyệt không muốn cải nhau với hắn làm gì, lại thêm cả đêm giày vò, vừa mệt vừa buồn ngủ, nằm gục xuống bàn, cái đầu nhìn về phía Phong Thiên Tước. Cũng không phải là nàng quan tâm hắn, mà chỉ là thói quen nghề nghiệp mà thôi.
Bóng dáng Phong Thiên Tước trong mắt nàng ngày càng mơ hồ, cho đến khi dần mất đi ý thức, chìm vào giấc ngủ.
Phong Thiên Tước đôi mắt khép hờ, tinh thần lại hoàn toàn thanh tỉnh.
Không gian yên tĩnh hắn phát giác Tô Tử Nguyệt đã ngủ say, đôi môi cau lên nở nụ cười nhếch mép, nữ nhân này thật đúng là có tâm, gặp chuyện này cũng có thể ngủ được? Đổi lại là thê tử nhà người khác, không biết là khóc nước mắt thành sông rồi.
Chẳng qua nàng ta làm sao xứng làm thê tử của hắn, mặc kệ đi.
Rạng sáng, Hạ Đào bưng chén thuốc đi vào, nhìn thấy tiểu thư nằm ngủ gục trên bàn, muốn đi tới gọi người liền nghe giọng của Phong Thiên Tước: “Đừng gọi, bản vương tự có tay, đem thuốc tới đây.”
Hạ Đào nhanh chóng đem thuốc tới.
Phong Thiên Tước bưng chén thuốc, ngửa đầu uống cạn, cảm giác trong thuốc là lạ, nhưng cũng không phun ra.
Thuốc điều kinh bổ huyết của nữ nhân, có đường đỏ, hơi ngọt.
Phong Thiên Tước uống xong liền phân phó: “Đi gọi Khúc Nam đến đây, ghi nhớ, không được kinh động đến bất cứ kẻ nào.”
“Nô tỳ tuân mệnh.” - Hạ Đào vội vàng chạy đi.
Nhìn thấy thân ảnh của Hạ Đào biến mất, Phong Thiên Tước lạnh lùng cười nhạo, trước giờ hắn chưa từng nghĩ tới, một ngày nào đó sẽ phải cần nữ nhân và nha hoàn mà hắn ghét nhất giúp hắn làm việc.
……
Khi Tô Tử Nguyệt tỉnh lại thì Khúc Nam đã đến rồi lại đi, còn Phong Thiên Tước đang nằm trên giường của nàng, hô hấp ổn định, bộ dáng ngủ cực kỳ yên ổn.
Tô Tử Nguyệt đi tới gần bên Phong Thiên Tước, theo thói quen đưa tay dò xét trên trán của hắn, cổ tay chưa kịp chạm đã bị bắt lấy, ngay sau đó Phong Thiên Tước liền mở mắt ra.
Tô Tử Nguyệt giật cả mình, rút tay vỗ nhẹ ngực: “Ngươi…hừ… sợ vết thương của ngươi nhiễm trùng, xem nhiệt độ chút thôi, ngươi nhạy cảm như vậy làm gì?” - Tô Tử Nguyệt cảm thán, bệnh nhân cổ đại thật khó ở, nhất là cái tên bị chứng bệnh nóng nảy thất thường như hắn.
Phong Thiên Tước híp mắt, có chút cảm giác là lạ.
Sau đó liền phản ứng, chính là cách xưng hô. Nữ nhân này lúc không chú ý, trên miệng không có chút nào tôn ti trật tự, tối qua còn ra vẻ hiểu chuyện xưng “thần thiếp” “thần thiếp”, rõ ràng chính là giả trang.
Tô Tử Nguyệt không biết Phong Thiên Tước phát thần kinh cái gì, chỉ che lấy cổ tay bị bóp có chút đau nhức, mi tâm hơi nhíu lại.
Phong Thiên Tước đang định trách mắng nàng một câu làm càn, lại nhìn thấy bộ dạng này của nàng, cùng trên váy của nàng là những vết máu lớn, lập tức bộ dáng đêm qua nàng cứu hắn xông tới trong đầu, đem giận dữ tan đi, chỉ không kiên nhẫn nói: “Còn không đi đổi y phục, thành bộ dạng gì!”
Tô Tử Nguyệt lúc này mới cúi đầu nhìn, bộ váy trắng mỏng manh nhiễm lên vết máu, ngủ một đêm nhăn nhúm lại, nhìn khá chật vật.
Tô Tử Nguyệt lập tức xoay người đi về phía tủ quần áo, đột nhiên nghĩ đến cái gì nghiêng người sang: “Phong… à Vương gia, đây là khuê phòng của thần thiếp, thần thiếp muốn thay y phục…”
Ngụ ý, Phong đại gia ngài là không nên ở lại nơi này đúng không?
Phong Thiên Tước âm trầm liếc nàng một cái, không mặn không nhạt nói: “Toàn thân của ngươi bản vương có chỗ nào chưa nhìn thấy, già mồm cái gì? Lại nói với tình tình của ngươi, còn biết cái gì gọi là xấu hổ sao?”
Ta làm sao mà không biết xấu hổ, cái tên Phong Thiên Tước chết bầm này.
Tô Tử Nguyệt rất muốn mắng hắn nhưng mà nàng không dám, chỉ sợ hắn cho người kéo nàng đi chặt ra. Lúc mới xuyên đến còn cứng cổ nghĩ thầm chết là xong, thế nhưng sống thêm nhiều thời gian, bỗng nhiên lại sợ chết, trách không được người ta nói càng lớn tuổi càng sợ chết.
Tô Tử Nguyệt chọn xong váy áo, nép vào góc thay đổi y phục.
Phong Thiên Tước hừ lạnh một tiếng, nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Vừa thay đổi y phục vừa lo lắng Phong Thiên Tước nổi cơn thú tính nhào tới, hơi liếc mắt nhìn về phía hắn, thấy hắn không có động tác gì mới yên lòng.
Nàng vừa thay đổi y phục vừa cười nhạo mình, chẳng lẽ bác sĩ lại không nắm được tình hình bệnh nhân, hắn bây giờ còn đi không được, huống chi là muốn làm loại chuyện đó.
Nghĩ tới chuyện đó lại không tránh được nghĩ đến lần đầu tiên cùng Phong Thiên Tước, nghĩ đến bản thân lúc đó sao có thể trở nên động tình đói khát cùng hắn hoan ái kết hợp như vậy, hoàn toàn không giống nàng.
Thậm chí vào lúc đó nàng còn cảm thấy may mắn khi đối phương có tướng mạo dáng người như một soái ca , không hề mềm oặt như một lão già.
A a a, nàng đây suy nghĩ đến cái gì thế này…
Thay đổi y phục xong đi ra đã thấy Phong Thiên Tước đã ngủ thật, nàng cũng không rãnh đi quan tâm hắn, bộ dáng dọa nạt người khác xem ra cũng không bị sốt đâu.
Tô Tử Nguyệt cảm thán, thời này không ăn thức ăn gia công nên sức khỏe con người tốt hơn so với hiện đại.
“Vương phi, Vương phi.” - Khúc Nam từ bên ngoài đi vào.
“Ngươi tìm Vương gia nhà ngươi à?” - Tô Tử Nguyệt nhìn Khúc Nam hỏi.
Khúc Nam nhìn vào thấy Vương gia đang ngủ liền nói: “Vương phi, chuyện Vuong gia phân phó ta đã làm tốt, ngài hiện tại đang ngủ, thuộc hạ không nên quấy rầy, chờ ngài tỉnh lại, người hãy nói cho ngài ấy một tiếng hoặc là phái người tới gọi ta.” - Khúc Nam ánh mắt thẳng tắp nhìn Tô Tử Nguyệt.
Lúc này gương mặt của Tô Tử Nguyệt vì nghĩ chuyện lung tung mà còn đỏ ửng, Khúc Nam nhìn về phía Vương gia, trong lòng lại nghĩ lạc đi, vội vàng cúi đầu, bên tai phát ra ửng đỏ đầy khả nghi.
Tô Tử Nguyệt nhìn theo hắn, hừ… tên tiểu tử này khẳng định là đã hiểu nhầm.
Tô Tử Nguyệt vội nói: “Cái kia… không phải…không phải như ngươi nghĩ đâu.”
Khúc Nam cúi đầu thấp hơn: “Vương phi hầu hạ thật tốt ngài, thuộc hạ cáo lui.”
Tô Tử Nguyệt có gọi đến nát cuống họng cũng không gọi được người quay lại.
Ngược lại người nằm trên giường không kiên nhẫn hừ lạnh: “Chuyện gì?”
Tô Tử Nguyệt buồn bực nói: “Thuộc hạ của ngươi Khúc Nam tới, nói sự tình đã làm tốt, ngươi không cần lo lắng.”
Hừ, lại cái giọng này. Ánh mắt Phong Thiên Tước bắn lên mặt Tô Tử Nguyệt.
Tô Tử Nguyệt giật mình lảng đi: “Vương gia chắc là đói rồi? Để thần thiếp làm chút đồ ăn cho ngài.”
Phong Thiên Tước nghĩ thầm nữ nhân này còn biết nấu nướng? Nghĩ vậy chỉ ừ một tiếng xem như đồng ý, Tô Tử Nguyệt không muốn nhìn thấy hắn, nghe vậy vui vẻ chạy đi phòng bếp nhỏ của viện.
Mang lên một bát cháo, Phong Thiên Tước ghét bỏ: “Cài này là cái gì?”
Tô Tử Nguyệt nhún vai: “Cháo chứ gì? Ngài bị thương nặng, không nên ăn uống đồ ăn dầu mỡ cũng như quá nhiều vị, nên ăn thanh đạm một chút, Vương gia tạm thời chấp nhận mấy ngày đi.”
Chưa nghĩ tới, Phong Thiên Tước lại ở cái viện nhỏ hoang vu này mười ngày.
Lại nói ra bên ngoài chính là hắn say mê mỹ nhân, tận tình ở bên trong hưởng lạc.
Bịa chuyện trắng trợn, rõ ràng hắn sợ Hoàng đế nhìn ra, cho nên dùng nàng làm công cụ che giấu.
Nguyên chủ bị Hoàng đế dùng làm công cụ nhục mạ Phong Thiên Tước. Mà Phong Thiên Tước dùng nàng làm quân cờ lừa dối qua mắt Hoàng thượng.