“Bởi vì nàng thế nào? Sắc Sắc.” Lời nói đầy ôn như của Nguyệt Vô Thương từ đỉnh đầu truyền xuống, giống như ngọn gió xuân, khiến người say đắm. Dạ Nguyệt Sắc hạ quyết tâm, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt tràn đầy nhu tình của Nguyệt Vô Thương, nước mắt của nàng càng chảy càng nhiều khiến thân ảnh của người trước mắt trở nên mơ hồ, gương mặt càng lúc càng xa tựa như sắp biến mất, Dạ Nguyệt Sắc lo lắng nói, “Bởi vì ta yêu chàng, Nguyệt Nguyệt. Bởi vì ta yêu chàng.”
Cho dù trong lòng đã sớm chuẩn bị, biết nàng vốn là yêu hắn, nhưng chỉ cần ba chữ đơn giản đó, đã đánh thẳng vào lòng Nguyệt Vô Thương, khiến tâm hắn không ngừng run rẩy, thật lâu không thể yên bình trở lại. Thì ra cảm giác được nghe nàng nói thương hắn chính là như vậy, khiến tâm hắn cứ lơ lơ lửng lửng như ở trên mây, một loại cảm giác mang tên hạnh phúc dâng tràn lan tràn ra từng ngóc ngách trong cơ thể, khiến thân thể hắn cũng khẽ run.
Dạ Nguyệt Sắc lau một cái, nước mắt vẫn như cũ tràn đầy trên mặt. Vạn sự khởi đầu nan, câu nói khi nãy vừa nói xong, cũng khiến cho tâm nàng rung động, đem những thứ muốn nói đều nói ra hết, “Nguyệt Nguyệt. Bời vì ta yêu chàng, cho nên về sauchàng cái gì cũng không thể gạt ta, không thể gạt ta. Không thể để cho ta cái gì cũng không biết, còn ngây ngốc cho rằng chàng không phải là yêu thích ta giống như trong tưởng tượng.”
Nguyệt Vô Thương liền giật mình trong lòng, hắn vốn cho rằng, yêu chính là không để cho nàng chịu đau khổ, không để cho nàng phải lo lắng, không để cho nàng biết được những chuyện không tốt đẹp trên thế gian. Để cho nàng bình yên đứng sau lưng mình, vì nàng chặn lại cuồng phong bạo vũ, chỉ để lại cho nàng một ngọn gió nhẹ, làm mát cả thiên địa.
Nguyệt Vô Thương có chút kích động ôm Dạ Nguyệt Sắc vào trong lòng, không ngừng trấn an nàng, giọng nói ôn nhu như ngọn gió thanh xuân của tháng hai, “Là ta không đúng. Sau này sẽ không như thế nữa. Nàng đừng khóc.”
Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy trong lòng đầy ủy khuất, càng khóc càng hăng say, đem nước mắt nước mũi trả thù lên y phục của Nguyệt Vô Thương, “Chàng là tên lường gạt. Chàng chưa nói muốn chăm sóc cho ta, muốn cùng ta cả suốt đời suốt kiếp. Ta chính là đứa ngốc, chàng không nói gì ta đã gả cho chàng.”
“Ta sẽ chăm sóc nàng, cùng với nàng suốt đời suốt kiếp.” Trong lòng Nguyệt Vô Thương tan chảy, chỉ còn lại dư âm nhộn nhạo, đôi môi thương tiếc hôn lên đỉnh đầu Dạ Nguyệt Sắc, hắn tuyệt đối không để nàng hối hận với quyết định gả cho hắn. Nguyệt Vô Thương ôn như an ủi nàng, “Đừng khóc. Nếu không sau này hài tử sinhra sẽ thích khóc mất.”
“Chàng chính là tên lường gạt, mới vừa nói không gạt ta, vậy mà còn nói cái gì suốt đời suốt kiếp. Chàng đã trúng Thiên Nhật Hồng rồi, làm thế nào mà theo ta một đời một thế được?” Dạ Nguyệt Sắc vừa khóc vừa hướng Nguyệt Vô Thương quát, sau đó nằm vào trong ngực Nguyệt Vô Thương, tấm lưng không ngừng run động, tiếng khóc buồn bã từ trong ngực không ngừng truyền đến. Nguyệt Vô Thương chỉ cảm thấy tâm của mình cũng run rấy theo bóng lưng bị khi dễ của nàng, cảm giác như tự nâng cục đá đập vào chân mình.
“Sắc Sắc.” Nguyệt Vô Thương đem hai tay đặt lên vai Dạ Nguyệt Sắc, nữ nhân trong ngực giương nanh múa vuốt vung tay lên đẩy cánh tay hắn ra, sau đó hai tay ôm chặt hông hắn khóc không ngừng. Tay Nguyệt Vô Thương nâng cao ở không trung, bỏ xuống không được, mà ôm cũng không xong.
Nguyệt Vô Thương luống cuống giơ hai tay, ôm lấy thân thể đang khóc thút thít của Dạ Nguyệt Sắc. Cho dù là hình ảnh quái dị như thế, một người khóc, một người ngồi ở tư thế quái dị, vẫn đẹp mắt như thế, giống như bức tranh của hạnh phúc vĩnh viễn.
Giọng nói mềm nhẹ, như nước vùng Giang Nam, cho dù là ai cũng sẽ bị mất đi năng lực suy nghĩ. Nguyệt Lưu Ảnh theo bản năng đưa tay ôm lấy người trong ngực, nghi ngờ trong lòng tạm thời bị quẳng lên chín tầng mây.